Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Chapter 11: - Tên của cô ấy là?

Dù sao thì, Trái Đất vẫn đang quay.

Bình thường tôi chẳng bao giờ để ý đến mọi thứ xung quanh. Phần vì tôi chẳng có bạn bè, phần vì tôi cũng chẳng hứng thú với việc đó. Nhưng hôm nay lại khác.

“Cái cô đó hôm nay đứng ở khu vực hút thuốc trong trường đấy.”

Khi người khách hàng còn lại rời đi, gã “túi rượu” tiếp cận quầy tính tiền nơi tôi đang đứng. Anh ta bỏ dở công việc chất hàng của mình và cười đểu với tôi một cái.

Trong lúc tôi đang bối rối vì không hiểu gã vừa nói gì, thì gã nói tiếp rồi đá cho tôi một cái cau mày, có lẽ vì tôi tệ trong việc đọc tâm trí người khác.

“Cái cô hay tới đây mua thuốc đấy. Lần trước anh bảo có khi cổ học chung với anh còn gì.”

Tôi liền nhận ra đó là cô “số 25”, tim tôi bắt đầu loạn nhịp.

“Anh cứ tự hỏi sao đó giờ không thấy cô ấy, hoá ra là do khác cơ sở. Trường anh chia làm hai cơ sở cách nhau một con đường. Anh học khoa Kinh tế, còn cô ấy là khoa Văn hoá nên là học ở cơ sở bên kia đường.”

“Thế anh chạy sang cơ sở khác chỉ để kiếm người ta thôi à?”

“À, anh đang chờ lớp tiếp theo thì chán quá nên chạy sang bên kia ngó nghía cô ấy thử xem. Và bingo, anh nhận ra cô ấy ngay lặp tức.”

“Thế anh nghe được khoa của cô ấy từ đâu?”

“Hả?”

“Thì anh chả bảo cô ấy học khoa Văn hoá còn gì?”

“À, thì cô ấy tự nói ra theo dòng của câu chuyện thôi. Mà chú em nhắc mới nhớ, cô ấy nhìn ra dáng dân học Văn thật, cứ bí ẩn thế nào ấy. Anh bảo là anh làm việc ở cái chỗ cô hay mua thuốc lá kìa. Và cô ấy bảo có nhớ mặt anh, rồi cả chuyện cô ấy thích đọc tiểu thuyết nữa. Thế nên anh nói là mình cũng thích sách lắm.”

“Anh thích đọc sách á?”

“Ờ, bất ngờ chưa. Anh mày đọc nhiều lắm đấy nhé.”

“Thế anh hay đọc thể loại gì?”

“Thì mấy cuốn dạy làm giàu nè. Anh có quen một ông giám đốc nhà xuất bản và ổng xuất bản được một cuốn của ông ấy rồi đấy. Chú em biết nhà xuất bản Tsunagari không?”

“Em chịu.”

“Thế à, Enocchi không phải kiểu người sẽ đọc sách dạy làm giàu rồi.”

“Ừm.”

“Bọn anh đang nói chuyện vui vẻ thì bạn của cô ta cắt ngang. Vậy là xong, giống như vừa kết thúc một buổi chụp hình cùng thần tượng. Anh suýt chút là xin được số của cô Hazuki đó rồi.”

“Hazuki?”

“Ừm, tên cô ấy là Hazuki Rui.”

Lúc nghe tên cô ấy phát ra từ miệng của gã, tôi cảm giác có gì đó đắng chát dâng lên trong lòng.

Tôi chẳng hề biết tên nào của cô ấy ngoài cái tên “số 25”, thế nên việc gã ta biết điều đó khiến tôi khó chịu vô cùng.

“Cơ mà, từ bây giờ chắc anh sẽ có nhiều cơ hội với cô ấy rồi. Cứ tới khu vực hút thuốc, hoặc đợi khi cô ấy đến cửa hàng là được.” Gã nói.

“Nè, hay lần tới để anh tính tiền cho cổ nhé?”

“Em không biết.”

Tôi đánh trống lảng.

“Nếu lúc đó anh đang xếp hàng lên kệ thì sẽ khiến cô ấy phải chờ. Còn nếu mà anh đang tính tiền cho người khác rồi thì cô ấy cũng sang quầy của em thôi.”

“Những lúc thế này chú em chỉ cần giả vờ nói hiểu rồi là được. Khả năng nắm bắt bầu không khí cỡ này thì chẳng ai yêu nổi đâu.”

Không phải tôi không biết mấy câu xã giao. À thôi thì cứ cho là không biết. Thế nhưng tôi không muốn nói câu “hiểu rồi” cho qua chuyện làm gì.

Tôi dù không thể từ chối thẳng, thế nhưng cũng không muốn hùa theo gã. Lòng tự trọng không cho phép tôi làm điều đó.

Và rồi anh ta bắt đầu lải nhải liên hồi về chuyện gã được mấy người trong quán nhậu tin tưởng thế nào. Rồi chuyện bạn bè gã sống ở căn hộ cao cấp. Kế đến là chuyện gã được công ty của bạn gã nhận vào làm và trả lương cao ngang ngửa sinh viên mới ra trường. Và cả chuyện gã có thể nghỉ ở đây bất cứ lúc nào nhưng gã chưa nghỉ.

Hôm nay, cô “số 25” không đến mua thuốc lá. Có lẽ đây là lần duy nhất tôi mừng vì cô ấy không ghé.

Tôi không muốn thấy cô ấy và gã trò chuyện vui vẻ với nhau.

***

Đôi lúc, tôi lại quên khoá cửa nhà.

Lúc đi học thì tôi kiểm tra khá kĩ, nên là không quên chuyện này. Nhưng khi về nhà thì lâu lâu bị “lỗi kỹ thuật” chút.

Và hôm nay thì, sau khi tan làm, tôi về nhà và quên khoá cửa. Tôi sực nhớ ra khi đã gần đến nửa đêm.

Đột nhiên, tôi nghe tiếng cửa mở toang. Tôi định là tắm xong sẽ đi ngủ, thế nhưng tiếng mở cửa lại khiến tôi giật mình. Và còn đáng sợ hơn là tôi đang mặc đồ ngủ.

Điều đầu tiên vụt qua đầu tôi là có một vụ trộm. Hắn ta đến để lấy đi những món đồ quý giá của tôi. Cơ mà, sao lại chọn căn chung cư tồi tàn này chứ? Nếu muốn cướp thì đâu thiếu chỗ đâu nhỉ? Tại sao chúng lại lủi đầu vào nơi nhà xiêu cửa đổ này?

Như vậy thì, đây không phải một vụ trộm. Tôi nhìn ra và thấy cô “số 25”, cô ấy mặc thường phục, tay xách theo túi nylon.

“Ơ, cậu nhân viên.”

Mặt cô ấy ửng đỏ lên, có chút bối rối khi thấy tôi đang ngồi ở phòng khách.

“Nè, cậu nhân viên đang làm gì trong phòng của chị vậy?”

“Hả?”

“Huh?” Cô “số 25” liền nhìn quanh một vòng. Kiểu dáng thì như nhau, nhưng nội thất thì hoàn toàn khác.

“Huh?”

Cô ấy quay lại nhìn tôi và hỏi.

“Vậy, đây là phòng của cậu nhân viên à?”

“Đúng vậy.”

“Không phải phòng của chị sao?”

“Phòng của chị ở kế bên.”

“…”

Cô ấy đặt tay lên cằm và suy nghĩ một lúc.

“Vậy thì chị đi nhầm phòng rồi.”

“Có lẽ là vậy.”

Cô nở một nụ cười ngượng ngùng. Mắt cô ấy hơi lờ đờ, cả người toát ra vẻ gì đó mơ màng.

“Chị say à?”

“Ừm, chị vừa đi nhậu với nhóm seminar.

” [note83945]

Hoá ra đó là lí do hôm nay cô ấy không ghé mua thuốc lá.

“Bọn chị được ăn nhậu như thể đang ở trong tiệc buffet vậy. Giáo sư bao hết.”

“Thế nên chị mới say bí tỉ như này à?”

Tôi nói và bất ngờ khi nhìn thấy thứ trong chiếc túi nylon.

“Chị say cỡ này rồi mà vẫn còn mua thêm à?”

“Chị định uống một mình, cơ mà đúng lúc ghê.”

Nói rồi cô đặt mấy lon highball lên chiếc bàn trước mặt tôi.

“Làm mấy lon không cậu nhân viên?”

“Em không biết uống… Nếu chị đồng ý thì…”

“Rồi rồi, không sao.”

Nói rồi cô “số 25” ngồi xuống kế tôi. Gần quá, chỉ cần nghiêng nhẹ chút là vai bọn tôi chạm nhau rồi. Tôi có thể nghe thấy mùi thơm của cô ấy hoà với mùi hương đọng lại của quán Izakaya.

Cô ấy lấy một lon highball và bật nắp. Một tiếng “póc” đã tai vang lên trong căn phòng nhỏ.

Cô ấy cầm bằng cả hai tay và uống. Cách cô ấy ghì chặt lon nước trông khá đáng yêu. Cô nàng này, vậy mà lúc cầm điếu thuốc thì ngầu phải biết.”

Sau khi cô ấy uống một ngụm, tôi liền lôi chuyện ra nói.

“Chị đang ở trong nhóm seminar nào thế?”

“À, gọi là seminar sáng tác cũng được. Bọn chị viết tiểu thuyết rồi đọc và đánh giá lẫn nhau. Nhóm của chị có vẻ dễ thở hơn mấy nhóm khác.”

“Chị cũng viết tiểu thuyết à?”

“Ừm, khi được giao bài tập thôi. Cơ mà, chị chỉ viết mấy mẩu chuyện ngắn.”

“Hay thế, vậy chị thường viết thể loại nào?”

“Chị viết đủ thứ cả, từ lãng mạn cho đến tự truyện, vâng vâng. Một lần nọ chị viết truyện mà nhóm của chị từng đứa một bị giết.”

“Mọi người đánh giá nó thế nào?”

“Đứa nào cũng cười lăn lộn hết.”

Chà, nếu tôi mà viết một câu chuyện như thế thì sẽ không được đón nhận tích cực vậy đâu. Cô “số 25” hẳn là người có tiếng nói trong nhóm.

“Vậy còn em thì sao? Đã có bạn mới chưa?”

“Chẳng có ai cả, mọi thứ vẫn như cũ.”

“Thế thì tốt.”

Nghe tôi nói rồi, cô ấy cầm lon highball lên uống với vẻ mãn nguyện. Tôi nắm bắt thời cơ khi cô ấy đang say liền hỏi.

“Tên của chị là Rui à?”

“Ừm?”

“Tên của chị “số 25” ấy.”

“Chị cho em biết tên của chị hồi nào ta?”

“Em nghe đồng nghiệp của em kể. Anh ta học chung trường với chị đấy, còn kể là đã nói chuyện với chị ở khu vực hút thuốc.”

“Làm cùng ca à?”

“Chị không nhớ anh ta à? Tóc nâu, thích đọc sách ấy.”

“À, nhớ rồi.”

Sau một hồi im lặng, cô ấy lại lẩm bẩm gì đó. Tôi thấy mừng vì cô ấy không nhớ ra ngay lặp tức gã kia.

“Gã bảo với em là hai người nói chuyện hợp lắm.”

“Thế à?”

“Chính miệng gã nói vậy.”

“Hừm.” Cô “số 25” trông chẳng quan tâm lắm và nói.

“Thế em nghĩ gì khi nghe câu chuyện đó?”

“Nghĩ gì là sao ạ?”

“Tên của chị, em muốn nghe từ chính miệng chị hơn à?”

“À thì…”

Ít nhất thì, tôi không muốn nghe từ miệng gã. Tôi có cảm giác như mình bị chà đạp bởi những thứ ghê tởm vậy.

“Nhưng mà, anh ta làm gì biết tên khác của chị.”

“Cái tên nào ạ?”

“Số 25 ấy.”

Cô ấy nói rồi cười mỉm.

“Chị thích cái tên này phết. Biệt danh em đặt cho chị đấy. Chẳng ai gọi chị như vậy cả.”

“Nhưng mà, giờ em biết tên chị rồi thì gọi chị bằng biệt danh kỳ lắm. Giờ em phải gọi chị bằng cái tên nào đây.”

“Cứ gọi thẳng tên đi, chị thích thế hơn.”

“Chị Rui…”

Cô “số 25”, à không, chị “Rui” đột nhiên cười. Cái tên “số 25” vô cảm ấy như thể vừa được nhuộm thêm màu sắc vậy.

“Giờ thì tới lượt em.”

“Ý chị là sao?”

“Thì tên của em. Chả công bằng tí nào khi chỉ em được biết tên của chị.”

“Chị cứ làm như thể đây là “chân danh” vậy.” [note83946]

Tôi cười khúc khích rồi nói tiếp.

“Em là Enoki. Enoki Yuito.”

“Em Enoki.”

Chị Rui, đã gọi tên tôi. Lần đầu tiên… [note83947]

“Hay em Yuito, em thích kiểu nào hơn?”

“Kiểu nào cũng được ạ.”

“Vậy chị gọi em là Yuito nhé. Vì chắc người ta gọi Enoki nhiều rồi. Thế là hoà hai bên.”

Chị Rui nói rồi cười nhẹ.

“Cơ mà lạ nhỉ, bọn mình là hàng xóm mà còn chẳng biết tên của nhau cơ.”

Cô “số 25” với “cậu nhân viên”.

Bọn tôi lại có thêm tên để gọi nhau rồi.

Cô ấy đang say lắm rồi. Tôi thầm mong ngày mai khi thức dậy, cô ấy sẽ không quên chuyện hôm nay.

ゼミ (seminar) hay trong nguyên tác là 創作ゼミ (Seminar sáng tác): Semi là một cách chia nhóm học rất đặc biệt của các nước phát triển. Ở đây, sinh viên sẽ được chia nhóm từ 5-20 người và sẽ có một giảng viên phụ trách. Mục đích của seminar là nhằm đào tạo sâu môn chuyên ngành. Khi tham gia seminar, mọi người thường sẽ tự học, thảo luận cùng nhau, làm dự án lớn và trình bày cho giáo viên hướng dẫn. Ở Nhật thì kể từ năm 2 trở đi sẽ học theo kiểu seminar thế này. Mối quan hệ trong nhóm seminar thường rất thân thiết nên họ có thể đi ăn, đi du lịch cùng nhau.

Nguyên tác: 真名 đoạn này Yuito đùa. Chân danh trong một số bối cảnh mang nghĩa tên thật nhưng bí mật, nếu bị phát hiện ra thì có thể điều khiển người đó.

Đoạn này mình nghĩ ai đọc cũng sẽ rối (tại mình cũng rối vl). Thì đính chính luôn. Cậu này có họ là Enoki, tên Yuito. Còn lí do khi Rui nói “Em Enoki” mà mình dịch là lần đầu gọi tên thì lí do là trước giờ bà chị toàn gọi “em” hoặc “cậu nhân viên” thôi.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free