(Đã dịch) Cẩu Tại Tu Chân Thế Giới - Chương 71: Tô thị riêng tư đồ ăn
Việc Lưu Hạ giờ đã là đệ tử nội môn cũng gây tác động không nhỏ đến những sư huynh đệ ngoại môn trước đây của hắn. Mặc dù không ít người khinh thường, nhưng cũng luôn có kẻ nịnh bợ bám riết lấy hắn. Chắc hẳn hai người này chính là loại người đó, sẵn sàng bay hơn một canh giờ đến phường Lá Đỏ chỉ để ăn một bữa, thật không mấy khôn ngoan.
Vì thời gian eo hẹp, Tô Phàm muốn làm nhanh gọn nên đã nấu món lẩu Tứ Xuyên. Gia vị lẩu do chính Tô Phàm tự tay chế biến, hương vị không hề kém cạnh. Nguyên liệu là xương sườn và óc của Thiết Bì Man Ngưu, được thái lát mỏng tang bằng kiếm và xếp đều tăm tắp trong đĩa. Ngoài ra còn có lá lách bò, cuống họng bò, bò viên, lòng vịt, tiết vịt, các loại nấm cùng đủ loại rau xanh.
Tô Phàm đặt nồi lên bàn, sắp xếp nguyên liệu xong xuôi rồi trở về phòng. Hắn chẳng có thời gian ngồi với bọn họ, uống rượu rồi khoác lác. Có thời gian đó, thà tu luyện pháp thuật còn hơn, có phải tốt hơn không? Dù sao đi nữa, hắn cũng đã nói rõ với Lưu Hạ rằng chỉ tiếp riêng Lưu Hạ, còn việc dẫn thêm người thì tuyệt đối không được.
Lưu Hạ cùng vài người bạn mất gần hai canh giờ cho bữa ăn, họ ăn uống cực kỳ thoải mái, lại thêm chút rượu vào, tinh thần ai nấy đều phấn chấn. Trước khi đi, một tên ngoại môn đệ tử lấy ra hai viên trung phẩm linh thạch đặt lên bàn. Tô Phàm có chút ngỡ ngàng, họ thực sự trả tiền sao? Ngoại trừ công sức bỏ ra cho phần gia vị lẩu, còn các nguyên liệu khác thì hầu như chẳng tốn kém gì. Hai viên trung phẩm linh thạch, hơi nhiều rồi. "Thế này thì làm sao nhận cho đành," Tô Phàm thầm nghĩ.
Vài ngày sau, Lưu Hạ đã đến từ sớm. Hắn gặp Tô Phàm với vẻ mặt ngượng nghịu.
"Đại ca, là ta không đúng, về sau ta lại cũng sẽ không dẫn người tới."
Tô Phàm nghe xong lòng thầm sốt ruột, "Sao lại thế được!" Nhưng hắn không thể hiện ra ngoài, vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt.
"Ngươi muốn dẫn ai thì cứ dẫn," hắn nói. "Chỗ ta ngày thường cũng chẳng có ai, đông người một chút còn náo nhiệt."
"Thật sao?" Lưu Hạ nghe xong lập tức kích động. Hai người lần trước hắn dẫn đến mấy ngày nay cứ tìm hắn mãi, chỉ mong được ăn thêm một bữa nữa.
"Cứ đến thì cứ đến thôi, dù sao cũng có mất tiền đâu."
Câu nói đó của Tô Phàm lập tức bị Lưu Hạ bỏ qua, cho rằng hắn chỉ đang nói đùa. Với những người như Lưu Hạ, từ nhỏ lớn lên trong tông môn lại luôn được cha già chăm lo chu đáo, thì linh thạch căn bản chẳng có khái niệm gì. Hắn không nghĩ Tô Phàm làm vậy vì linh thạch, mà là vì nể mặt mình.
"Vậy ngày mai ta lại dẫn bọn hắn tới, được không?" Lưu Hạ nói xong cẩn thận đánh giá sắc mặt Tô Phàm, sợ hắn không đồng ý.
Tô Phàm ngoài mặt không biểu lộ gì, nhưng trong lòng đã sớm vui như nở hoa, thầm nghĩ miễn là cứ trả linh thạch thì ngày nào đến cũng được.
"Ừm... Vậy thì cứ đến đi..."
Chậc, hai viên trung phẩm linh thạch, có bày hàng cả ngày cũng chẳng kiếm được bấy nhiêu.
"Đại ca, lần này ta tính dẫn thêm vài người, và vẫn muốn ăn món lẩu kia."
"Được thôi, các ngươi đến ngày nào thì tốt nhất báo trước cho ta một tiếng." Lưu Hạ móc ra một viên truyền tín phù, đến lúc đó sẽ dùng cái này thông tri hắn.
Hai ngày sau, Lưu Hạ mang theo năm sáu người tới, Tô Phàm đã sớm chuẩn bị xong. Lần này hắn cẩn thận hơn nhiều, từ nguyên liệu, nước chấm, cho đến cách bày biện đều vô cùng chỉn chu, có nghi thức. Ngoài ra, hắn còn sắm thêm nồi uyên ương, để chuẩn bị cho những người không ăn được cay. Những người này cũng đều là sư huynh đệ ngoại môn của Lưu Hạ, và đều là đệ tử ngoại vụ đường có chức vị béo bở. Giống như lần trước, bữa cơm này ăn thật thoải mái. Mấy người uống đến mặt đỏ bừng, lảo đảo rời đi.
Tô Phàm ra ngoài xem xét, phát hiện trên bàn trong phòng đặt bốn viên trung phẩm linh thạch. "Cái này... Quá khách khí, đâu cần nhiều đến thế." Ngoài miệng thì nói thầm vậy, nhưng trong lòng đã sớm mở cờ trong bụng.
Sau đó một thời gian, Lưu Hạ thỉnh thoảng lại dẫn người đến ăn một bữa. Ban đầu có lẽ vì muốn kết giao với Lưu Hạ, nhưng một khi đã nếm thử thì không thể nào quên được hương vị. Càng về sau, ngay cả một số đệ tử ngoại môn do Lưu Hạ dẫn đến cũng tự mình dẫn thêm người tới. Tô Phàm đương nhiên là giơ hai tay hoan nghênh, cứ càng nhiều người đến thì càng tốt chứ sao. Hắn giờ đây thậm chí còn chẳng cần bày hàng nữa. Cứ vất vả cả ngày trời cũng không kiếm được nhiều bằng một bữa cơm, thử hỏi hắn làm sao chịu nổi?
Kỳ thật tay nghề Tô Phàm chưa nói tới tốt bao nhiêu, khẳng định không so được đầu bếp linh thực tửu lầu. Nhưng những món mỹ thực kiếp trước như lẩu, xâu nướng, khi đến thế giới này, vẫn có thể chinh phục vị giác của đại đa số người. Hơn nữa, nếu dựa theo tiêu chuẩn của các tửu lầu trong thành, những món ăn của Tô Phàm cũng có thể xem là linh thực. Rốt cuộc Thiết Bì Man Ngưu cũng là yêu thú mà. Hơn nữa, đám đệ tử tông môn trẻ tuổi này đều rất sĩ diện, mỗi lần đến đều sẽ rút ra vài viên trung phẩm linh thạch đặt lên bàn. Nếu tính theo cách đó, mỗi tháng Tô Phàm có thể thu về ít nhất vài ngàn linh thạch.
Để giữ chân đám người này, hắn đã dùng đủ mọi món, từ lẩu xiên que, vịt quay Bắc Kinh, bò bít tết, cùng đủ món ăn kinh điển từ tứ đại trường phái ẩm thực, cứ thế thay đổi xoành xoạch để làm mới. Rượu là loại hắn mua từ thế tục, đều là loại rượu mạnh uống vào nóng ran cả người. Mặc dù không phải linh tửu, nhưng lại đặc biệt được hoan nghênh. Vì sao ư? Vì nó đã cái nư!
Tiểu viện của Tô Phàm cũng biến thành càng ngày càng náo nhiệt, cơ hồ mỗi ngày đều có người tới. Người đến sau càng ngày càng nhiều, khiến tiểu viện trở nên chật chội. Tô Phàm cố ý thuê một sân nhỏ lớn hơn ở gần đó, cải tạo mấy căn phòng trong đó thành phòng riêng. Chỉ còn thiếu mỗi tấm biển "Tư gia món ăn họ Tô" nữa là hoàn chỉnh.
Bây giờ Tô Phàm trong tay lúc này đã có cả đống truyền tín phù, chỉ nhận khách đặt trước, còn lại đều từ chối. Hôm nay, khi Tô Phàm đang chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, truyền tín phù trong ngực chợt vang lên. Hắn lấy ra tấm truyền tín phù, liền nghe được giọng nói của Lưu Hạ.
"Đại ca, ngày mai đặt trước một bàn, huynh nhất định phải làm thật ngon nhé, vì khách là mấy vị sư huynh nội môn đấy."
Tô Phàm buông lời bĩu môi: "Đệ tử nội môn thì đã sao, có gì mà phải ra vẻ ghê gớm chứ." Hắn ngoài miệng nói vậy, nhưng trong lòng lại tính toán: "Đệ tử nội môn đến, không biết có chịu chi thêm vài viên linh thạch không đây." Dù sao đây cũng là chuyện Lưu Hạ tự mình nhắn nhủ, nên Tô Phàm vẫn khá để tâm.
Lẩu xiên que, bò bít tết, thêm vài món nhắm khoái khẩu, lại phối hợp một nồi lẩu gân óc tổng hợp, thế là xem như đầy đủ. Buổi trưa, Lưu Hạ dẫn mấy người bạn đi tới trước cửa viện. Lưu Hạ dẫn theo ba đệ tử nội môn, hai nam một nữ. Cô gái đó còn khá xinh đẹp, nhưng việc phải bay một canh giờ đến đây ăn cơm vẫn khiến nàng một bụng bất mãn.
"Trong thành biết bao tửu lầu sang trọng, cớ gì lại phải đến cái nơi rách nát này chứ?"
Hai vị sư huynh nội môn chỉ cười hềnh hệch lắng nghe, chẳng ai nói lời nào. Lưu Hạ mặt mày lúng túng cười gượng, nói: "Các tửu lầu trong thành, chắc các vị sư huynh đã ăn chán rồi. Vì vậy ta mới chọn nơi này, nơi đây có một phong vị khác biệt."
Cô gái vẻ mặt đầy sốt ruột, lườm Lưu Hạ một cái rồi đi vào tiểu viện. Đúng lúc Tô Phàm từ trong nhà bước ra, nhìn thấy biểu cảm trên mặt cô gái, cùng với hai kẻ đứng cạnh xem trò vui, không sợ rắc rối. Hắn lúc ấy liền hiểu, xem ra Lưu Hạ đây là đang tự rước lấy phiền toái. Cần gì chứ, người ta rõ ràng chẳng coi trọng ngươi, hết lần này đến lần khác lại còn muốn lấy mặt nóng dán mông lạnh. Đương nhiên, việc này không có quan hệ gì với hắn. Chỉ cần ngươi trả linh thạch, khách hàng liền là Thượng Đế.
Tô Phàm dẫn mấy người vào phòng riêng. Cô gái cứ lải nhải không ngừng trên đường đi, cho đến khi vào phòng riêng mới chịu yên lặng.
Tất cả công sức biên tập cho đoạn truyện này thuộc về truyen.free, kính mong quý độc giả thưởng thức.