(Đã dịch) Cẩu Tại Võ Đạo Thế Giới Thành Thánh - Chương 29 : Trở về
Sáng sớm hôm sau, Trần Khánh vừa luyện xong một lượt Thông Tí quyền, toàn thân đã bốc hơi nóng, gân cốt phát ra tiếng kêu răng rắc khe khẽ.
“Trần sư huynh, mau lau mồ hôi đi ạ.”
Lúc này, một vị đệ tử bưng chậu nước cùng khăn mặt vui vẻ đi tới.
“Cám ơn.”
Trần Khánh nhận lấy khăn mặt, lau đi những giọt mồ hôi trên trán.
Chàng trai này tên là Tống Vũ Phong, mới bái nhập Chu viện nửa tháng trước. Cha hắn là một du y, mẹ thì làm việc vặt tại quán rượu Tôn thị, gia cảnh bần hàn nhưng trong sạch.
Theo truyền thống của Chu viện, hắn được sắp xếp theo chân Trần Khánh, một đệ tử 'lão làng', để luyện quyền.
Tống Vũ Phong cười ngây ngô nói: “Trần sư huynh khách khí.”
Trần Khánh buông khăn mặt xuống, tiện miệng hỏi: “Thông Tí quyền luyện đến đâu rồi?”
“Thưa sư huynh, đệ đã ghi nhớ hết các chiêu thức, chỉ là……” Tống Vũ Phong vội vàng đáp lời, đoạn gãi đầu bẽn lẽn, “cứ thấy có gì đó không đúng, nhưng lại không nói rõ được.”
Trần Khánh nói: “Vậy luyện một lần ta xem thử.”
Tống Vũ Phong không dám thất lễ, lập tức làm dáng khởi luyện.
Tinh túy của Thông Tí quyền nằm ở sự biến hóa của kình lực. Hắn vẫn chưa đạt đến cảnh giới Minh Kình, nên khi thi triển Thông Tí quyền lúc này trông cực kỳ mềm mại.
Trần Khánh nhìn kỹ một lúc, rồi dùng ngón tay chỉ điểm Tống Vũ Phong vài chỗ, “Với chiêu ‘Tay vượn thông thiên’ này, vai phải thả lỏng, khuỷu tay phải hạ thấp, ý lực quán thông đầu ngón tay chứ không phải cả nắm đấm. Còn chiêu ‘Thiết Tỏa Hoành Giang’ thì lực phát ra từ lưng eo, chứ không phải ở cánh tay.”
“Ngươi bây giờ kình lực yếu, khí huyết không đủ, nên trước hết phải tích lũy khí huyết.”
Hắn chỉ dẫn rất kỹ càng, y hệt như cách Tôn Thuận đã chỉ dẫn hắn trước đây.
Tống Vũ Phong nghe liên tục gật đầu, mặt mày tràn đầy cảm kích, “Đa tạ Trần sư huynh đã chỉ điểm, đệ xin phép đi luyện thung công ngay đây, không làm phiền sư huynh luyện công nữa.”
Nói xong, hắn bước nhanh trở lại góc sân của mình, ngưng thần đứng tấn như một cọc gỗ.
Trần Khánh nghỉ ngơi một lát, tiếp tục luyện tập Thông Tí quyền.
Thông Tí quyền tiểu thành (963/1000)
Nếu Thông Tí quyền đạt đến cảnh giới đại thành, thực lực của hắn chắc chắn sẽ thăng tiến lên một cấp độ nữa.
Trong nội viện hiện giờ có bảy tám đệ tử cảnh giới Ám Kình, nhưng chẳng ai đạt tới đại thành Thông Tí quyền.
Thông Tí quyền khi đạt đến đại thành đòi hỏi cảnh giới “một thức biến nhiều chiêu��, cùng với kình lực nhu hòa mà bùng phát.
“Một thức biến nhiều chiêu” đòi hỏi các chiêu thức Thông Tí quyền phải cực kỳ thuần thục, nhất định phải hình thành ký ức cơ bắp. Điều này không chỉ cần ngộ tính, mà còn phải có sự tu luyện quanh năm suốt tháng.
Còn kình lực nhu hòa mà bùng phát, thì đòi hỏi sự nắm giữ hoàn toàn kình lực.
��ạt đến cảnh giới bước tới quyền tới, kình theo bước phát.
Trần Khánh luyện thêm hai lượt Thông Tí quyền nữa rồi đi đến Hà Ti.
Nhiệm vụ tuần tra của Hà Ti, lúc bận rộn thì ba lần một ngày, lúc rảnh rỗi thì một lần một ngày.
Đến khi hắn trở lại Chu viện, trời đã về chiều.
Vừa bước vào Chu viện, Trần Khánh đã nhận ra nội viện hôm nay rất náo nhiệt.
Chỉ thấy Tần Liệt bị một đám đệ tử chen chúc ở trung ương, như chúng tinh phủng nguyệt.
Còn Chu Lương, người luôn nghiêm nghị, thì đứng đối diện với hắn, khóe miệng nở nụ cười.
Tần sư đệ tiễu phỉ trở về rồi!?
Trần Khánh thấy cảnh này, trong lòng hơi động.
Tần Liệt hít sâu một hơi, ôm quyền nói: “Sư phụ, đệ tử trở về.”
“Tốt, rất tốt.”
Chu Lương quan sát Tần Liệt từ trên xuống dưới, khóe miệng không khỏi lộ ra một nét vui mừng.
Hắn nhận ra Tần Liệt đã hoàn toàn khác trước, rõ ràng đã từng trải qua chém giết, thấy máu.
Tôn Thuận tâm trạng có chút phức tạp. Vừa rồi hai người liếc nhìn nhau, hắn rõ ràng cảm giác một cơn lạnh s���ng lưng ập đến.
Hắn biết vị Tần sư đệ này trải qua lần tiễu phỉ, thực lực lại có tinh tiến, chỉ sợ chính mình đã không phải là đối thủ của hắn.
“Vào nhà, chúng ta từ từ nói.”
Chu Lương vỗ vỗ vai Tần Liệt, ngữ khí ôn hòa, quay người dẫn hắn hướng hậu viện đi đến.
Người sáng suốt đều nhìn ra được, Tần Liệt trở về đã khiến nụ cười trên mặt Chu Lương hiện ra nhiều hơn hẳn.
“Phương sư huynh, lần tiễu phỉ này huynh kể lại cho chúng ta nghe đi!”
“Tần sư đệ thật sự đã giết ba tên thủy phỉ sao!?”
“Đô úy đại nhân có xuất thủ không!?”
Nhìn thấy Tần Liệt đi theo Chu Lương tiến vào hậu viện, đám người nhao nhao nhìn về phía vị đệ tử cùng đi tiễu phỉ.
“Thương pháp của Đô úy đại nhân quả thực xuất quỷ nhập thần! Đại đương gia Bạch Lãng Bạc, Thẩm Thông, vậy mà không đỡ nổi ba chiêu dưới tay Đô úy! Cảnh tượng đó quả là… Chậc chậc!”
Một vị sư huynh từng đi cùng với giọng nói đầy vẻ tự hào kể: “Chuyến này có Đô úy và cao thủ của ngũ đại gia tộc tọa trấn, chúng ta cũng chỉ là theo sau tiêu diệt chút tàn dư thổ phỉ, coi như mở mang kiến thức và làm quen không ít hảo thủ từ các viện khác……”
Nghe nói như thế, không ít đệ tử lúc trước do dự trên mặt lộ ra một tia hối hận, đã bỏ lỡ một cơ hội.
Giá mà biết trước là thế này, bọn họ đã đăng ký tham gia rồi.
Trần Khánh không hề động lòng, bình thản trở lại vị trí của mình tiếp tục luyện quyền.
Hiện tại sư phụ đang bận, hắn chỉ có thể tìm cơ hội khác để bẩm báo.
Màn đêm dần buông xuống, nội viện dần trở nên yên tĩnh, tiếng bàn tán về chuyện tiễu phỉ cũng dần lắng xuống.
Các đệ tử sơ qua thu dọn đồ đạc, rồi lần lượt rời đi.
Chu Vũ thấy Trần Khánh vẫn còn luyện quyền, không nhịn được hỏi: “Trần sư đệ, đã muộn thế này rồi, sao đệ vẫn chưa về?”
Giờ phút này, nàng đã thay y phục luyện công, khoác trên mình chiếc váy ngắn màu trắng, giữa đôi lông mày phảng phất nét dịu dàng và cuốn hút.
Trần Khánh nói: “Đa tạ Chu sư tỷ quan tâm, đệ luyện thêm một lát nữa sẽ về.”
Chu Vũ mỉm cười, nói: “Tốt, đừng qu�� muộn.”
Nói xong, nàng liền về tới hậu viện.
Khi màn đêm đã về khuya, tại Chu viện.
Chu Lương tiễn Tần Liệt ra cửa sau, đoạn lẩm bẩm: “Đi nhà bếp làm chút gì đó để ăn đã.”
Mỗi ngày, hắn đều cần bổ sung một lượng lớn lương thực, đặc biệt là thịt, để duy trì khí huyết suy yếu chậm lại, ngăn ngừa thực lực suy giảm quá nhanh.
Dù sao, một khi con người đã có tuổi mà không thể đạt đến trình độ Nội Luyện, khí huyết cuối cùng đều sẽ suy giảm.
Chu Lương vừa bước vào phòng bếp, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng quyền phong lanh lảnh.
Tiếng động ấy âm vang hữu lực, khí kình tràn đầy. Chu Lương nhướng mày, lẩm bẩm: “Giờ này đêm hôm khuya khoắt, ai còn chưa về nhà vậy?”
Chu viện bên trong.
Trần Khánh đang luyện tập Thông Tí quyền, giờ phút này toàn thân hắn khí huyết sôi trào, Thông Tí quyền trong tay càng được phát huy tới cực hạn.
Chỉ thấy chưởng phong lướt tới, đất đá xoay tròn, uy thế như mãnh long xé đất, thanh thế kinh người.
Đây chính là Ám Kình tiêu chí!
“Ám Kình?”
Chu Lương nghe thấy tiếng động bèn đi tới, thấy quyền phong của Trần Khánh, mắt liền sáng rực.
Hắn đã luyện tập Thông Tí Thung Công mấy chục năm, tự nhiên nhận ra ngay cảnh giới mà Trần Khánh đang đạt tới lúc này.
Thông Tí Thung Công đại thành, tức là cảnh giới Ám Kình.
Điều này tuyệt đối không sai!
“Hay lắm tiểu tử!”
Chu Lương mừng rỡ nói: “Không ngờ ngươi vậy mà đã đạt đến Ám Kình.”
“Sư phụ!”
Trần Khánh nghe thấy tiếng, vội vàng dừng động tác, hành lễ.
Mục đích của hắn đạt đến.
Chu Lương liền vội vàng hỏi: “Ngươi chừng nào thì đến Ám Kình?”
Trần Khánh trả lời: “Ngay tại hôm qua.”
“Hôm qua.”
Chu Lương âm thầm tính toán trong lòng, khẽ vuốt cằm, “Ngươi đến Chu viện vào tháng mười một năm ngoái, tức là chưa đầy một năm.”
Trần Khánh có thể tu luyện đến Ám Kình, thật sự là vượt quá dự liệu của hắn.
Dù sao hắn biết Trần Khánh gia cảnh cũng không khá giả, hơn nữa căn cốt cũng không tính xuất chúng trong số các đệ tử Chu viện.
Bởi vậy, trước biểu hiện của Trần Khánh lúc này, hắn hết sức kinh ngạc.
Trần Khánh gật đầu nói: “Là!”
Xem ra đây là một người kế tục không tồi.
Việc hắn tìm mình một mình hiển nhiên là không muốn khoa trương.
Một người trẻ tuổi có thể giữ được sự bình thản như vậy quả là vô cùng hiếm thấy.
Tần Liệt vấn đề lớn nhất, chính là không chịu nổi tính tình, không giữ được bình tĩnh.
Nhưng điều này cũng không thể xem là nhược điểm của Tần Liệt, dù sao xuất thân bần hàn, một khi đạt được phú quý, hiếm khi có người có thể hoàn toàn kiểm soát bản thân.
“Đáng tiếc.”
Chu Lương thầm nghĩ trong lòng một tiếng: “Nếu như trong Chu viện không có Tần Liệt, mình chắc chắn sẽ dốc sức bồi dưỡng Trần Khánh.”
Nhưng là trong Chu viện đã có Tần Liệt, cho nên tạm thời chỉ có thể ủy khuất Trần Khánh.
Chu Lương trầm ngâm nửa ngày, nói: “Trong khoảng thời gian tới, ngươi hãy củng cố khí huyết trước, rèn luyện Ám Kình trong cơ thể tới khắp các nơi, trước tiên từ tứ chi thân thể, sau đó mới đến ngũ tạng lục phủ, nhớ kỹ đừng nản lòng.”
“Nếu là có điều gì không hiểu, cứ h��i ta.”
Trần Khánh trong lòng có chút thất vọng, “Đệ tử biết.”
Hắn vốn cho là, Chu Lương cũng sẽ như Tần Liệt, đặc biệt chiếu cố hắn, ban cho chút tài nguyên tu luyện.
Có tài nguyên, tốc độ tu luyện cũng có thể nhanh hơn rất nhiều.
Dù sao, chưa đầy một năm đã đạt Ám Kình, mặc dù về mặt thời gian không thể sánh bằng Tần Liệt, nhưng cũng coi là rất khá rồi.
Bất quá suy nghĩ kỹ một chút, Trần Khánh cũng liền bình tâm trở lại. Tần Liệt chính là đệ tử nhập thất của sư phụ, tương lai sẽ kế thừa y bát, gánh vác Chu viện khi sư phụ về già.
“Nhân tiện lúc này, ta giảng giải cho ngươi hiểu một phen kỹ xảo rèn luyện Ám Kình.”
Chu Lương giảng giải kỹ càng một lượt, sau đó vỗ vỗ vai Trần Khánh, khích lệ nói: “Cứ tu luyện tốt, lần Vũ Khoa này, ngươi có thể tham dự một chút. Dù không thành công cũng coi như tích lũy kinh nghiệm.”
Trần Khánh gật đầu nói: “Là!”
Chu Lương hô: “Về nghỉ sớm đi.”
“Đệ tử cáo lui.”
Trần Khánh ôm quyền, chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút.”
Chu Lương nhìn theo bóng lưng của đệ tử kia, có chút không đành lòng, vẫn gọi hắn lại.
“Hiện giờ có thế lực nào giúp đỡ ngươi không?”
Trần Khánh trả lời: “Quế Lan phường Trình gia.”
Chu Lương nói thầm một tiếng: “Tiểu môn tiểu hộ mà thôi, chỉ là hạt cát giữa sa mạc. Có thể hai lần gõ cửa quan trên đã là không dễ dàng.”
“Ngươi cùng ta đến đây một chuyến.”
Trần Khánh theo sau Chu Lương đi vào thư phòng, thấy ông từ trong ngăn tủ lấy ra một cái bình sứ men xanh nhỏ.
“Trong này là ba viên ‘Ngưng Huyết hoàn’.”
Với giọng nói trầm thấp mà bình ổn, Chu Lương nói: “Dược hiệu tương tự như ‘Huyết Khí hoàn’ trên thị trường, rất có ích lợi cho việc củng cố Ám Kình, rèn luyện khí huyết của ngươi. Về sau, đầu mỗi tháng ngươi hãy tìm đến ta, ta sẽ cho ngươi thêm ba viên.”
Tần Liệt được La gia giúp đỡ, tài nguyên cũng không thiếu.
Nhưng Trần Khánh lại khác, vậy thì cứ lấy phần của mình cho hắn vậy.
Trần Khánh cúi người vái chào thật sâu, “Đệ tử đa tạ sư phụ.”
Một viên Huyết Khí hoàn trên thị trường giá ba lượng bạc, ba viên là ch��n lượng, số tiền này đối với Trần Khánh lúc này mang giá trị không hề nhỏ.
Chu Lương phất phất tay nói: “Đi thôi.”
Trần Khánh gật đầu lia lịa, sau đó quay về phòng mình.
Đầy trời tinh tú rực rỡ, điểm tô cho cảnh hoàng hôn mênh mông một vẻ đẹp thâm thúy, bao la, khép lại màn đêm cuối hạ với vầng trăng non.
Trên đường, Trần Khánh không ngừng hồi tưởng lại những lời Chu Lương nói.
Minh Kình và Ám Kình khác nhau rất lớn. Minh Kình chỉ cần tích lũy khí huyết, rèn luyện da thịt là đủ, nhưng Ám Kình thì phải quán thông gân xương da thịt.
Mọi quyền lợi đối với bản dịch này thuộc về truyen.free, trân trọng cảm ơn sự ủng hộ của bạn đọc.