Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 293 : Thiên địa thay đổi

Nghe Cố An nói vậy, Khương Quỳnh chìm vào trầm mặc.

Trong lòng nàng có chút mờ mịt. Từ trước đến nay, nàng luôn phải lựa chọn. Từ Thiên Thu Các trốn khỏi Thái Huyền Môn, rồi từ Thái Huyền Môn chạy trốn đến Cửu U Chi Lộ, sau đó sáng lập Tụ Hoa Tông, nhưng giờ lại muốn chạy trốn đến Đại Hàn Ma Tông sao?

Chẳng lẽ những lựa chọn của nàng từ trước đến nay đều sai lầm?

Dường như bất kể khi nào nàng quay đầu lại, Cố An vẫn vĩnh viễn không thay đổi.

Cố An nhìn ra tâm tình của nàng, hắn cũng sợ mình lỡ lời. Dù sao, nàng không có được sự tự tin như hắn. Hắn có thể nào đánh đồng tất cả, đem bụng ta suy ra bụng người?

"Tính tình của ta quyết định ta không thể khắp nơi xông xáo. Ngươi mạnh hơn ta nhiều, ngươi có thể đi xông pha, nhưng bất kỳ lúc nào cũng không được hoàn toàn tin tưởng người khác, nhất là Ma Tông." Cố An mở miệng nói.

Khương Quỳnh vừa nghe, nhất thời bừng tỉnh.

Bản thân đang suy nghĩ gì vậy?

Nếu như nàng không trốn, đã sớm chết rồi!

So với Cố An, tu vi của nàng cũng đang nhanh chóng tăng trưởng. Con đường này xem ra chật vật, chua cay, nhưng tu vi của nàng chính là thành quả của nàng.

Nàng bây giờ thế nhưng là tu vi Hóa Thần cảnh tầng bảy!

Nghĩ được như vậy, Khương Quỳnh lộ ra nụ cười, nàng trừng Cố An một cái, nói: "Lần nào ta mời ngươi cũng cự tuyệt. Cẩn thận sau này ta không để ngươi ở trong lòng, chờ ngươi gặp phiền toái, nhớ tới ta cũng vô dụng."

Cố An nghiêm mặt nói: "Chỉ cần ngươi sống an ổn, coi như quên ta cũng không sao. Người sống một đời, có thể quen biết gặp nhau chính là duyên phận tu trăm kiếp."

Khương Quỳnh nghe trong lòng cảm động. Tiểu tử thối này thật biết nói chuyện, nếu tu vi cao hơn chút nữa, thiên hạ này không biết bao nhiêu thiên chi kiêu nữ bị hắn gieo họa?

Dĩ nhiên, nàng cảm thấy Cố An thật lòng nghĩ như vậy, chứ không phải lấy lòng nàng.

Quen biết nhiều năm như vậy, nàng chưa từng nghe Cố An đề cập đến bất cứ thỉnh cầu gì với mình.

Khương Quỳnh nhìn Cố An, muốn nhạo báng hắn, nhưng bất kỳ lời nào cũng nghẹn ở cổ họng.

Bởi vì lần này tình huống thật sự bất đồng!

Nàng cảm thấy Cố An đánh giá thấp lực lượng của Đại Hàn Ma Tông. Cũng phải, những năm trước đây, trận thiên hỏa hạo kiếp che khuất bầu trời bị Phù Đạo Kiếm Tôn đỡ được, chúng sinh trên đại lục không hề rõ ràng cảnh tượng bi thảm trên biển là như thế nào. Biết bao sinh linh chết trong thống khổ.

Người xuất thủ vẫn chỉ là một vị tu sĩ của Đại Hàn Ma Tông. Bây giờ có một nhóm lớn tu sĩ Đại Hàn Ma Tông đang kéo đến. Nàng chỉ suy nghĩ một chút liền cảm thấy tuyệt vọng, không thấy được nửa chút phần thắng.

Giống như Đại Hàn Ma Tông là một vật khổng lồ, cõi đời này ai có thể ngăn cản?

Khương Quỳnh nhìn Cố An với nụ cười ôn nhu, đột nhiên cảm thấy lòng chua xót.

Tiểu tử ngốc, những điều trong sách nói không nhất định là thật.

Xác thực từ xưa tới nay, tà không thắng chính, nhưng nếu tà thắng rồi thì có thể biến thành chính thôi.

...

Sau khi trở lại, Khương Quỳnh không lập tức rời đi, mà ở lại trong Bát Cảnh Động Thiên. Cứ cách một ngày, Cố An lại đến thăm nàng. Mỗi lần đến, nàng đều tìm mọi cách khuyên hắn, hoặc dùng truyền thuyết về Đại Hàn Ma Tông để hấp dẫn, hoặc truyền thụ pháp thuật.

Cố An một mực cự tuyệt, nhưng vì hắn không tiện nói thẳng, cho nên hai người cứ giằng co.

Thời gian nửa tháng trôi qua.

Khí trời vẫn nóng bức như vậy.

Cố An từ gác lửng đi xuống. Vừa đến dưới lầu, Cơ Tiêu Ngọc đã chắn trước mặt hắn.

"Cô gái kia là ai?"

Cơ Tiêu Ngọc nhìn chằm chằm Cố An hỏi, sắc mặt bình tĩnh, nhưng Cố An cảm thấy ánh mắt của nàng có chút sắc bén.

Cố An kinh ngạc hỏi: "Nữ tử nào?"

"Trên người ngươi có thêm khí tức của một nữ tử."

"Có thì có thôi, sao nào?"

Cố An dửng dưng như không nói. Đùa gì chứ, trên đời này giải thích ngược lại có quỷ. Càng không quan tâm, càng tỏ ra không quan trọng.

Trên thực tế, hắn và Khương Quỳnh cũng xác thực không có phát sinh gì, nhưng hắn không tiện khai Khương Quỳnh ra, bởi vì nàng đang chuẩn bị đầu quân cho Đại Hàn Ma Tông!

Sở dĩ Cố An không khuyên Khương Quỳnh từ bỏ việc gia nhập Đại Hàn Ma Tông, là vì hắn cũng không xác định thực lực của Đại Hàn Ma Tông. Vạn nhất Đại Hàn Ma Tông cường đại đến mức hắn cũng không thu thập được, chính hắn cũng phải chạy trốn.

Cơ Tiêu Ngọc nhìn Cố An, nói: "Ngươi có cảm giác được không khí nhân gian này thay đổi không?"

Cố An đưa mắt nhìn, nói: "Thay đổi chỗ nào? Người quét rác vẫn quét rác, người đánh cờ vẫn đánh cờ. Ngươi nhìn kìa, còn có chuột dạo phố nữa kìa."

Cơ Tiêu Ngọc theo ánh mắt của hắn nhìn, không nhịn được lắc đầu bật cười.

"Thôi vậy, cũng đúng. Người sống một đời, quý trọng hiện tại là tốt rồi." Cơ Tiêu Ngọc khẽ nói, sau đó xoay người trở về nhà, tiếp tục tu luyện.

Cố An không giữ lại, hắn tiếp tục nhìn Dược Cốc.

Hắn thấy được nhiều hơn Cơ Tiêu Ngọc, rõ ràng hơn!

Từ sau khi Bạch Hồng Chân Nhân thi triển thiên hỏa, toàn bộ đại dương đã dấy lên phong trào chạy nạn. Phong trào này cũng dần dần ảnh hưởng đến đại lục. Quá nhiều thế gia bắt đầu ra biển, hoặc chạy đến Cửu U Chi Lộ.

Hơn nữa, có rất nhiều người tuyên truyền tin tức Đại Hàn Ma Tông sắp ồ ạt xâm lấn. Cố An thấy được những người đó đều là nanh vuốt tạm thời chiêu mộ của tu sĩ Đại Hàn Ma Tông, vì muốn khiến khu vực nhân gian này cảm thấy khủng hoảng.

Đoạn Hải Đại Khe cạnh Trấn Hồn Tháp đã tụ tập hàng ngàn hàng vạn tu sĩ Đại Hàn Ma Tông. Tu vi thấp nhất cũng là Niết Bàn Cảnh, số lượng Thiên Địa Phi Tiên đã vượt quá trăm vị. Trừ Đoạt Mệnh Tiên, còn có ba vị Tiêu Dao Nguyên Tiên!

Tổng cộng bốn vị Tiêu Dao Nguyên Tiên!

Cỗ lực lượng này đặt ở khu vực nhân gian này tuyệt đối là thực lực áp đảo, không thể ngăn cản.

Mấu chốt nhất chính là Đại Hàn Ma Tông vẫn đang tăng phái nhân thủ!

Cố An không tùy tiện ra tay, dù sao không biết nền tảng của Đại Hàn Ma Tông. Bất quá, hắn cũng không ngồi chờ chết. Hắn đã dùng thần thức quét nhìn Thiên Linh Đại Thiên Địa, tìm được một khối đất an toàn cách xa khu vực nhân gian này. Nếu thật sự không ngăn được, đến lúc đó sẽ mang theo những người hắn quan tâm cùng rời đi, cùng lắm thì lại bắt đầu lại từ đầu.

Dĩ nhiên, đây là hạ sách.

Phải xem Đại Hàn Ma Tông có Diệu Pháp Linh Tiên hay không!

Trước mắt xuất hiện Tiêu Dao Nguyên Tiên, tu vi cao nhất cũng mới tầng năm.

Trước khi xuất hiện Diệu Pháp Linh Tiên, Cố An cảnh giới Diệu Pháp Linh Tiên tầng chín sẽ không hoảng sợ.

Cố An nhìn một hồi, sau đó xoay người rời đi.

Một lúc lâu sau.

Hắn cưỡi Huyết Ngục Đại Thánh đi tới Thiên Nhai Cốc. Dương Tiễn và Lý Lăng Thiên đi theo. Lý Lăng Thiên mặt nhăn nhó, rõ ràng rất không muốn đến Thiên Nhai Cốc.

Lý Huyền Đạo đang trong cốc chờ đợi.

Cố An mang theo hai người đến viện của Lý Huyền Đạo.

Bây giờ tu vi của Lý Lăng Thiên đã đạt tới Kết Đan Cảnh tầng tám, khiến Lý Huyền Đ���o hài lòng gật đầu, tán dương hắn không lãng phí tu luyện.

"Nói trước, ta không muốn trở về. Ngược lại phụ hoàng ngài còn rất hăng hái, ta không cần thiết trở về làm thái tử!" Lý Lăng Thiên mở miệng nói.

Lý Huyền Đạo lắc đầu bật cười. Cố An lại cảm thấy hắn thật tâm đang cười.

Lý Huyền Đạo muốn làm hoàng đế vĩnh viễn. Đối với hắn mà nói, thái tử dĩ nhiên là người bị kiêng kỵ nhất. Sở dĩ lập Lý Lăng Thiên làm thái tử, cũng là xem mặt Dương Hoàng Hậu và Dương gia.

Lý Lăng Thiên ngược lại khiến Cố An phải nhìn bằng con mắt khác.

Tiểu tử này có chút đại trí nhược ngu.

Lý Huyền Đạo nghiêm mặt nói: "Không phải để ngươi hồi cung, mà là trở về gia tộc của mẫu hậu ngươi, theo chân bọn họ ra biển. Chuyện này không có thương lượng, mẫu hậu ngươi hạ lệnh bắt buộc."

Lý Lăng Thiên sửng sốt. Theo bản năng hắn muốn hỏi vì sao, nhưng hắn rất nhanh đã hiểu.

Trong lúc nhất thời, không khí trong viện lâm vào yên lặng.

Lý Huyền Đạo nhìn về phía Cố An, hỏi: "Thái Huyền Môn chậm chạp không có sách lược, ngươi có muốn cùng Lăng Thiên đi không?"

Sở dĩ Thái Huyền Môn không có sách lược, Cố An nghe Lữ Bại Thiên nhắc qua. Trưởng Lão Đường nhiều lần nghị luận, có nên rút lui hay không, nhưng lại sợ đắc tội Phù Đạo Kiếm Tôn. Dù sao, Phù Đạo Kiếm Tôn cũng dám ra tay che chở bọn họ, bọn họ lại muốn chạy trốn, như vậy là sao?

Phù Đạo Kiếm Tôn ra tay, khẳng định không phải vì bản thân, mà là cứu bọn họ, những phàm linh này.

Lữ Bại Thiên cũng tìm Cố An thương lượng, hỏi hắn có nên rút lui hay không.

Lần này, Cố An không cho ý kiến.

Hắn muốn để chính Thái Huyền Môn quyết định.

Nếu Thái Huyền Môn muốn chạy trốn, hắn cũng sẽ không đi theo Thái Huyền Môn trốn, mà tự mình tìm một chỗ trốn. Từ đó về sau, hắn và Thái Huyền Môn coi như quan hệ chấm dứt.

Đối v���i Thái Huyền Môn, Cố An không có chút gánh nặng nào. Hắn không nợ Thái Huyền Môn, ngược lại thì Thái Huyền Môn thiếu hắn rất nhiều.

"Ta thì thôi, chờ Thái Huyền Môn an bài đi, ta không thể rời bỏ Thái Huyền Môn." Cố An hồi đáp.

Lý Lăng Thiên vừa nghe, vội vàng mở miệng nói: "Phụ hoàng, ta cũng có thể..."

"Câm miệng!"

Lý Huyền Đạo trầm giọng quát lên, ánh mắt của hắn trở nên sắc bén.

Trong khoảnh khắc, Lý Lăng Thiên cảm thấy sợ hãi.

Dương Tiễn và Huyết Ngục Đại Thánh kinh ngạc nhìn về phía Lý Huyền Đạo.

Sao cảm giác hoàng đế này không đơn giản?

"Lần này tình huống khác với lúc trước. Ngươi đi theo Thái Huyền Môn rút lui, rất có thể đời này kiếp này cũng không gặp lại mẫu hậu ngươi. Ngươi nhất định phải trở về!" Lý Huyền Đạo hít sâu một hơi, lạnh giọng nói.

Tâm tình của hắn một mực không tốt, vừa rồi chẳng qua là cố đè nén.

Hắn khổ sở nhiều năm như vậy, khó khăn lắm mới đánh xuống giang sơn, lại muốn vì một trận hạo kiếp mà chôn vùi, hắn có thể nào không phẫn uất?

Chẳng qua là, Thái Thương Hoàng Triều quá yếu so với Đại Hàn Ma Tông, hắn căn bản không có ý chống cự.

Cố An nhìn về phía Lý Huyền Đạo, hỏi: "Bá phụ, vậy còn ngươi?"

Lý Lăng Thiên nhìn về phía Lý Huyền Đạo, ánh mắt tức giận.

Lý Huyền Đạo nhìn về phía chén trà của mình trên mặt bàn, nhẹ giọng nói: "Các ngươi đều có thể trốn, duy chỉ có trẫm không thể. Cho dù chết, cũng để trẫm bồi con dân cùng chết."

Thái Thương Hoàng Triều có biết bao nhiêu trăm họ, căn bản không thể trốn đi hết. Nếu hắn muốn rút lui, Thái Thương Hoàng Triều tất loạn.

Lý Lăng Thiên sửng sốt, nhìn về phía Lý Huyền Đạo với ánh mắt khác.

Dương Tiễn cũng nổi lòng tôn kính, đối với vị hoàng đế đã tặng cho mình thần binh, hắn có thiện cảm.

Huyết Ngục Đại Thánh cũng không ngờ Lý Huyền Đạo lại có khí phách như vậy, đang nằm trên mặt đất, hắn không nhịn được đứng dậy.

Cố An nhìn về phía Lý Huyền Đạo, hỏi: "Bá phụ, ngươi quên mục tiêu ngươi từng mong muốn sao?"

Lý Huyền Đạo hồi đáp: "Không có con dân, nói gì ngai vàng? Không giữ được giang sơn, hoàng đế nhất định thất bại. Cho dù xây dựng lại hoàng triều, cũng không có ý nghĩa."

Lời nói của hắn khiến tất cả mọi người trong viện cảm thấy kính nể.

La Hồn càng quỳ xuống, trầm giọng nói: "Mạt tướng nguyện sinh tử đi theo bệ hạ, vĩnh viễn không hối hận!"

Lý Huyền Đạo chỉ khoát tay một cái, không nói nhiều.

Những lời hắn nói đích xác là thật tâm, nhưng hắn cũng không chấp nhận.

Hắn đang đánh cược!

Hắn cược Phù Đạo Kiếm Tôn có thể lật ngược Đại Hàn Ma Tông!

Hắn không quên được sự rung động mà Phù Đạo Kiếm Tôn mang đến cho hắn trong những kiếp nạn trước đây.

Hắn không quên được ngày đó đầy trời liệt hỏa, khi áp lực lên chúng sinh, vô số lục quang bay lên, hắn thấy được hy vọng.

Hắn cảm thấy Phù Đạo Kiếm Tôn khác với người khác. Sự khác biệt này thậm chí vượt qua tu vi. Cho dù trên đời còn rất nhiều đại tu sĩ, nhưng hắn vẫn cảm thấy Phù Đạo Kiếm Tôn là người đặc biệt nhất.

Hắn cảm nhận được một loại khí thế trên người Phù Đạo Kiếm Tôn.

Đó chính là có ta vô địch!

Phù Đạo Kiếm Tôn lòng lành, thì thiên hạ thái bình!

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương