Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 60 : Lão tổ cứu ta!

"Ngươi có thể đối phó được vị Ma Quân kia?" Cố An vẻ mặt hoài nghi hỏi.

Lý Nhai đắc ý cười nói: "Ta đã Kết Đan, chớ có xem nhẹ ta!"

"Kết Đan cảnh ở Thái Huyền Môn chỉ là nội môn đệ tử, có thể đối phó được Ma Quân sao?"

"Tiểu tử ngươi, ta chuyên đến bảo hộ ngươi, ngươi còn chê?"

"Ta sợ ngươi lại như năm đó, quên rồi sao, ngươi xông ra đối phó Tham Sân Yêu Quỷ, kết quả bị thương ngã xuống đất."

"Có thể đừng nói nữa được không?"

Hai người bắt đầu đấu võ mồm, bị Cố An ép buộc, Lý Nhai không hề sinh khí, bởi vì hắn có thể cảm nhận được Cố An có ý tốt, sợ liên lụy hắn.

Thật tình không biết, Cố An lo lắng không phải liên lụy, mà là bị liên lụy.

Huynh đệ, Ma Quân nếu tới, ngươi ở bên cạnh, ta không thể ra tay a!

Cố An không tiện nói ra ý tưởng thật, mà Lý Nhai khăng khăng muốn ở lại, hắn chỉ có thể coi như thôi.

"Đúng rồi, ngươi gần đây có gặp Lục sư đệ không?" Cố An hỏi.

Lý Nhai lắc đầu nói: "Chưa từng gặp, trước kia đụng phải hắn, hắn bái nhập Trừ Ma Đường, ta cùng trưởng lão Trừ Ma Đường không hợp nhau, cho nên liền không có qua lại."

Nói đến việc này, sắc mặt hắn đạm mạc, hoàn toàn không để Lục Cửu Giáp vào trong lòng.

Đừng nhìn hắn đối với Cố An nhiệt tình, kỳ thật hắn đối với những người khác rất lãnh đạm.

"Đi thôi, lên lầu tâm sự cho tốt, nghe nói ngươi lại lấy được một chỗ Dược Cốc, còn ở nội môn, nhất định phải nói rõ ràng cho ta nghe đấy." Lý Nhai lôi kéo Cố An lên lầu.

Hai người trò chuyện, hàn huyên tới tận đêm khuya.

Cố An không nói thân phận Phan An của mình, mà chỉ nói thu hoạch ở Huyền Cốc khiến bề trên hài lòng, cho nên phái thêm cho hắn một chỗ Dược Cốc.

Lý Huyền Đạo vì Phong Thần Diễn Nghĩa mà bị công kích, Cố An sao dám nói thân phận Phan An cho Lý Nhai biết?

Nhỡ đâu Lý Nhai lỡ miệng thì sao?

Dù sao bọn họ là phụ tử, mâu thuẫn lớn đến đâu, trước khi hoàn toàn tan vỡ, quan hệ vẫn gần gũi hơn so với Cố An.

...

Thời điểm giao mùa hạ thu, nhiệt độ không khí vẫn còn hơi nóng.

Đã mười ngày kể từ khi Lý Nhai đến, mười ngày này Huyền Cốc không gặp phải nguy hiểm gì, Cố An còn ra ngoài quản lý động phủ của đám ngoại môn đệ tử, Lý Nhai khăng khăng đòi đi theo, bất quá đến động phủ, hắn không đi vào, sợ gây thêm phiền toái cho Cố An.

Cố An muốn Lý Nhai ở lại Huyền Cốc bảo vệ các đệ tử, nhưng Lý Nhai căn bản không quan tâm những người khác, theo lời hắn nói, hắn có thể truyền thụ kiếm pháp cho đám đệ tử kia vốn là nể mặt Cố An.

Một ngày nọ, vào lúc chạng vạng tối, Cố An đang hái dược thảo đã chín, còn Lý Nhai ngồi tĩnh tọa ở trên đỉnh núi phía tây, mặt trời lặn vừa vặn treo trên đỉnh đầu hắn, khiến hắn trông rất có phong thái cao thủ tuyệt thế.

Bỗng nhiên, Cố An phát giác được điều gì, tay phải của hắn khựng lại, chợt hắn tiếp tục hái.

"Thật sự có Ma Quân, hi vọng đừng để mắt tới mảnh Dược Cốc này của ta."

Cố An thầm nghĩ, khí tức của đối phương vượt xa Trúc Cơ cảnh, nhưng trong cảm giác của hắn không tạo thành uy hiếp.

Cỗ ma khí như có như không kia bắt đầu rời xa Huyền Cốc, khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.

So với việc tru sát đối phương để có thêm mấy chục năm tuổi thọ, hắn càng sợ bại lộ thực lực.

Cho đến khi màn đêm buông xuống.

Cố An ở trong phòng xem ghi chép của Tử Vi Trận, hắn đang xem các trận pháp liên quan đến thuộc tính Mộc, xem rất say sưa.

Lông mày của hắn bỗng nhiên nhíu lại, rồi thở dài một hơi.

Huyền Cốc không gây ra phiền toái, nhưng Lý Nhai lại thu hút sự chú ý của Ma Quân.

Trên đỉnh núi, Lý Nhai đang tĩnh tọa nạp khí bỗng nhiên mở mắt, hắn đứng dậy, đi đến bên vách núi, ánh mắt nhìn xuống núi rừng bên dưới, cách chỗ hắn đứng khoảng trăm trượng, một đạo thân ảnh thần bí như quỷ mị đứng dưới tàng cây, xa xa nhìn hắn.

Dưới ánh trăng, người thần bí gần như hòa làm một thể với bóng tối, chỉ khi đến gần mới có thể thấy sự tồn tại của hắn.

Lý Nhai nhíu mày, hắn đưa tay chỉ về phương xa, sau đó thả người vọt lên, bay lượn về phía cuối bầu trời đêm.

Người thần bí dưới gốc cây cũng hóa thành một đoàn hắc khí tiêu tán, biến mất không thấy bóng dáng.

Một nén nhang sau.

Lý Nhai rơi xuống bên bờ sông trong núi, con sông này xuyên qua núi mà đến, rộng chừng hai trượng, sóng nước lấp loáng dưới ánh trăng.

Hắn vừa chạm đất, trên đồng cỏ trống trải đối diện sông bỗng nhiên xuất hiện một đoàn hắc khí, rồi ngưng tụ thành một bóng người.

Lý Nhai mở miệng hỏi: "Ngươi không phải Ma Quân của Thiên Tuyệt Giáo, ngươi dường như nhận ra ta?"

Người thần bí phát ra thanh âm khàn khàn: "Hoàng tử Lý Nhai, truyền thừa kiếm ý Hóa Thần đệ nhất Quý Châu, có thể gặp ngươi, cũng là niềm vui ngoài ý muốn."

Lý Nhai rút bảo kiếm bên hông ra, chỉ về phía bóng người thần bí, nói: "Giả thần giả quỷ!"

Vừa dứt lời, nhục thể của hắn bắn ra kiếm khí cuồng bạo, khiến cho áo đen lay động kịch liệt như ngọn lửa, quanh thân cấp tốc ngưng tụ ra bảy đạo kiếm ảnh ngân quang, dưới màn đêm tối tăm lại vô cùng loá mắt.

"Kết Đan cảnh cũng dám phản kháng ta?" Người thần bí phát ra tiếng cười lạnh khinh miệt.

Hắn lại hóa thành ma khí tiêu tán, gần như trong nháy mắt, hắn xuất hiện sau lưng Lý Nhai.

Con ngươi Lý Nhai co rụt lại, lập tức vọt lên, đồng thời quay người chém về phía sau lưng, bảy đạo kiếm ảnh ngân quang với tốc độ cực nhanh lao thẳng về phía người thần bí.

Oanh! Oanh! Oanh...

Kiếm ảnh ngân quang liên tiếp rơi xuống đất, kích thích bụi đất cuồn cuộn, cây cối xung quanh lay động kịch liệt.

Giữa không trung, Lý Nhai còn chưa thấy rõ người thần bí có trúng chiêu hay không, một trận gió mạnh từ bên cạnh quét ngang tới, hắn căn bản không kịp phản ứng, trực tiếp bị thổi bay ra ngoài.

Lý Nhai như mũi tên nhọn rơi vào trong rừng cây, ven đường đụng ngã hết cây này đến cây khác, bay xa mấy trăm trượng mới dừng lại.

Bụi đất tan đi, Lý Nhai máu me khắp người tựa vào cành cây, trên cành cây đầy vết rách, nhánh cây vẫn còn rung động.

Ngư���i thần bí xuất hiện giữa không trung, nhìn xuống Lý Nhai, khẽ nói: "Tiểu tử, vừa Kết Đan đã dám động thủ với ta, gan lớn đấy, ngươi có biết ta là cảnh giới gì không?"

Lý Nhai chật vật ngẩng đầu nhìn lại, máu tươi nhuộm đỏ tầm mắt của hắn.

"Đáng ghét..."

Lý Nhai cắn răng, cố gắng muốn đứng lên, nhưng căn bản không thể đứng vững.

"Ai, tiểu tử ngươi sao lại bị thương? Ngươi đây không phải đùa mạng của mình, mà là đùa mạng của lão tổ ngươi đấy!"

Một đạo thanh âm già nua vang lên trong đầu Lý Nhai, ngữ khí rất bất đắc dĩ.

Người thần bí giơ tay phải lên, cách không hướng về phía Lý Nhai, trong đêm tối, toàn thân hắn bị ma khí vờn quanh, không lộ chân dung.

Hắn đang định mở miệng, một bàn tay lượn lờ ma khí đè lên vai hắn, khiến cả người hắn sững sờ.

Trong chốc lát, nhục thể của hắn đột nhiên mọc ra từng cành cây, xen lẫn máu tươi, trên không trung dường như nở ra một đóa hoa máu.

Ma khí trên người hắn cũng tán loạn, lộ ra chân thân, đó là một người nam tử trung niên, một thân áo bào trưởng lão ngoại môn bị từng cành cây xuyên thủng, khuôn mặt dữ tợn uy nghiêm tràn ngập vẻ khó tin.

Hắn chật vật quay đầu, dư quang thoáng thấy một đạo thân ảnh tím đen đứng ở phía sau.

"Ma Ảnh Thần Công... Ngươi..." Nam tử trung niên run giọng nói.

Lý Nhai đột nhiên trừng to mắt, giận dữ nói: "Trần trưởng lão, sao lại là ngươi?"

Nam tử trung niên được gọi là Trần trưởng lão không kịp trả lời, túi trữ vật bên hông bị người sau lưng cướp đi, ngay sau đó, từng cành cây trên người hắn bốc cháy lục hỏa, nhanh chóng thiêu hắn thành tro bụi, cả người lẫn hồn, toàn bộ biến mất.

Thân ảnh tím đen đứng trên không trung, cánh tay phải vẫn giữ tư thế bắt vai Trần trưởng lão.

Lý Nhai phía dưới cảm nhận được áp lực to lớn, hắn biết Trần trưởng lão là đại tu sĩ Nguyên Anh cảnh, tu vi như vậy mà lại không có chút sức chống cự nào đã bị người diệt sát?

"Độ Hư cảnh! Ít nhất là tầng năm trở lên!"

Thanh âm của lão tổ vang lên trong đầu Lý Nhai, ngữ khí vô cùng ngưng trọng.

Hai chữ Độ Hư cảnh khiến tim Lý Nhai đập loạn.

Dưới bầu trời đêm, núi rừng lâm vào tĩnh lặng, tim Lý Nhai cũng nhảy lên đến cổ họng, tùy thời phòng bị đối phương ra tay.

Hắn ở trong lòng cuồng hống, lão tổ cứu ta!

Mấy giây sau.

Thân ảnh tím đen biến mất không tăm hơi trên không trung, dọa Lý Nhai toàn thân run lên, vội vàng nhìn xung quanh.

"Hắn đi rồi, hắn hẳn là có việc gì đó." Thanh âm của lão tổ vang lên trong đầu Lý Nhai, khiến hắn thở phào nhẹ nhõm.

"Tiểu tử thối, đừng quản cái tên Cố An kia nữa, mau đi nội môn đi, cái ngoại môn này càng ngày càng tà môn, nhất định có người đang làm chuyện thương thiên hại lý, ngươi cứ ở lại sớm muộn cũng xảy ra chuyện!"

Ngữ khí của lão tổ trở nên nghiêm khắc, Lý Nhai thì trầm mặc.

...

Trong lầu các ở Huyền Cốc, Cố An nhìn chiếc túi trữ vật trong tay, có chút thở dài.

Lý sư huynh, xin lỗi, nếu không để ngươi bị thương, ngươi sẽ không chịu ở lại đây.

Cố An trong lòng rất áy náy, dù sao Lý Nhai là vì hắn mà đến, mặc dù vừa rồi vị Trần trưởng lão kia rõ ràng là muốn bắt Lý Nhai, nhưng nếu Lý Nhai trực tiếp đi nội môn, cũng sẽ không có mầm tai vạ về sau.

Hắn quyết định đợi Lý Nhai sau khi trở về, sẽ tặng nhiều dược thảo hơn.

Tru sát Trần trưởng lão giúp hắn đoạt được ba mươi bảy năm tuổi thọ, không nhiều cũng không ít.

Hắn bắt đầu dò xét túi trữ vật của Trần trưởng lão, thần thức của hắn quét mấy lần, lấy ra những thứ có khả năng tiềm ẩn nguy hiểm rồi thiêu hủy.

Mãi cho đến hừng đông, Lý Nhai mới trở về.

Gã này đã thay một bộ quần áo sạch sẽ, trông không giống như vừa trải qua đại chi���n.

Cố An dưới lầu đụng phải hắn, hỏi: "Lý sư huynh, sao cảm giác sắc mặt huynh không được tốt lắm?"

Lý Nhai lộ ra nụ cười, nói: "Đêm qua luyện công bị tẩu hỏa nhập ma một chút, không sao."

Cố An nhíu mày, sau đó lôi kéo hắn lên lầu, đem tất cả đan dược mình luyện chế tốt đều lấy ra, chừng mấy chục bình, hắn nói đều là mình mua được để dành.

Lý Nhai kinh ngạc hỏi: "Cố sư đệ, đệ làm gì vậy?"

"Huynh từ bên ngoài cốc trở về, sắc mặt lại không tốt, tối hôm qua hẳn là gặp phải chiến đấu, đúng không?" Cố An trầm giọng nói.

Sắc mặt Lý Nhai cũng trở nên khó coi.

Hắn hít sâu một hơi, nói: "Tối hôm qua quả thực gặp Ma Tu, bị thương, Cố sư đệ, đệ hãy đến Dược Cốc ở nội môn đi, ngoại môn không thể ở được nữa!"

Không thể ở được nữa?

Ta không tin!

Cơ nghiệp của Cố An ở đây, hắn không thể vứt bỏ, ai tìm đến gây phiền toái, kẻ đó chết!

Cố An ngoài mặt cười khổ nói: "Lý sư huynh, Dược Cốc của chúng ta toàn loại dược thảo cấp thấp, Ma Quân đâu có coi trọng, kỳ thật huynh không ở đây, chúng ta ngược lại an toàn hơn, huynh đi nội môn đi, chúng ta không sao, ta có thể tìm Lục Cửu Giáp giúp đỡ, quan hệ của chúng ta vẫn còn."

"Thật sao..." Lý Nhai chần chờ.

Cố An ngắt lời nói: "Lý sư huynh, ta luôn cảm thấy sự hỗn loạn ở ngoại môn không liên quan nhiều đến Ma Tu, Trừ Ma Đường thành lập nhiều năm như vậy, bắt được bao nhiêu gian tế Ma Đạo, có khả năng là có người mượn danh nghĩa Ma Đạo để làm loạn không? Huynh đi nội môn, có lẽ có thể cứu vớt ngoại môn, còn nếu huynh ở lại đây, một mình huynh có thể bảo đảm ta được bao lâu?"

Lý Nhai nghe xong, sắc mặt trong nháy mắt âm trầm xuống, hắn nghĩ đến Trần trưởng lão.

Giãy giụa mấy giây, hắn hít sâu một hơi, nói: "Cố sư đệ, đệ nói đúng! Ta bây giờ liền đi nội môn!"

Cố An lộ vẻ tươi cười, sau đó kín đáo đưa hết tất cả đan dược cho hắn, khiến hắn vô cùng cảm động.

Không nói thêm vài câu khách sáo, Cố An liền thúc giục hắn lên đường, hắn cũng cảm thấy chuyện không thể chậm trễ.

Vì bị thương, Lý Nhai chỉ có thể ngự kiếm phi hành, hắn bay ra khỏi Huyền Cốc, không nhịn được quay đầu lại, lẩm bẩm nói: "Thấy chưa, đây chính là lý do ta không thể bỏ rơi hắn, bất luận là ai, kẻ nào dám tổn thương hắn, ta nhất định khiến kẻ đó hối hận!"

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương