Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 789 : Thánh nhân dưới đều vì côn trùng

Khi Cố An phân thân cùng Hồng Nhai Tử tiến về Huyền U Thần Uyên, bản tôn Cố An vẫn còn ở trong Vô Thủy đạo trường.

Dần dà, số lần Cố An ra ngoài càng ngày càng ít, trừ những lúc cố định hái dược thảo, hắn đều ở lại Vô Thủy đạo trường, một mình trong rừng trúc, lặng lẽ suy tư.

Các đệ tử cũng nhận ra sự khác thường của hắn, nhưng không ai lo lắng, chỉ cho rằng hắn đang muốn sáng tạo ra công pháp, thần thông ghê gớm nào đó.

Thời gian thấm thoắt trôi qua.

Đã khoảng chừng mười vạn năm kể từ khi Lý Lăng Thiên đến nhờ giúp đỡ.

Cố An phân thân cùng Hồng Nhai Tử đã xâm nhập Huyền U Thần Uyên, còn gặp phải phiền toái, bị vây khốn ở một nơi nào đó, không thể thoát ra.

Một ngày nọ, trời quang mây tạnh, ánh nắng chan hòa.

Một làn gió nhẹ thổi vào rừng trúc, trong khung cảnh xanh tươi tràn đầy sức sống, Cố An mặc một bộ áo trắng, ngồi trên bậc thềm trước gác lửng, tóc tai bù xù, áo quần xộc xệch, trông như vừa tỉnh một giấc mộng dài.

Một tay hắn chống lên bậc thang, một tay đặt trên đầu gối, hai ngón tay mân mê một chiếc lá trúc.

"Rốt cuộc là cái gì đây..."

Cố An lẩm bẩm, trong những năm qua, hắn luôn tìm kiếm một loại cảm giác, nhưng mãi không thể nào nắm bắt được. Hắn thậm chí đã nhiều lần dùng thuật Chiếu Tuế, khiến cho cảm giác này càng thêm mãnh liệt, khiến hắn có cảm giác sắp chạm tới, nhưng vẫn không thể nào nắm bắt được, dù cho hắn đã đạt tới cảnh giới Hỗn Nguyên Thông Huyền Tôn Tiên.

Điều đáng nói là, phân thân của hắn cũng truyền về cảm thụ tương tự.

Đây cũng là lý do hắn chưa lập tức ra tay cứu trợ Hồng Nhai Tử.

Bọn họ thân hãm Huyền U Thần Uyên, ắt sẽ gặp đại nạn, nhưng từ khi cái loại cảm giác khó hiểu kia xuất hiện, kiếp số trở nên mơ hồ.

Từ trước đến nay, Cố An tu luyện đều là tăng tiến đạo hạnh, dù hắn cũng rèn luyện đạo tâm, thông qua nhiều phương thức để tăng trưởng sự hiểu biết về đại đạo, nhưng chưa bao giờ cảm nhận được sự tồn tại của tâm cảnh như bây giờ.

Trong cõi u minh, dường như có một loại tâm cảnh đang chờ đợi hắn đột phá.

Sau khi đột phá, chưa chắc sẽ trở nên mạnh hơn, nhưng lại khiến hắn khao khát đạt tới, đây là cảm giác chỉ xuất hiện sau khi đạt tới Hỗn Nguyên Thông Huyền Tôn Tiên.

Dường như có một loại lực lượng đang dẫn dắt Hỗn Nguyên Đạo Quả, rồi ảnh hưởng đến Cố An.

Đúng lúc này, một bóng dáng từ trong rừng đi tới, tiến đến trước mặt Cố An, khom người hành lễ.

"Sư phụ, dạo gần đây Tiên Đế Đồng của con cảm thấy bất an, khiến cho đạo tâm sinh ra lệ khí, là vì sao vậy? Con rõ ràng không gặp phải bất kỳ kích thích nào." An Tâm nhìn Cố An, vẻ mặt ưu sầu hỏi.

Từ khi giao hết mọi việc lớn nhỏ của Vô Thủy cho An Tự Tại, nàng liền toàn tâm toàn ý tu luyện, nay đã đạt tới tu vi La Thiên Tự Tại Tiên, dẫn đầu trong số các đệ tử Vô Thủy.

Ánh mắt Cố An không rời khỏi chiếc lá trúc trên tay, hắn nhẹ giọng đáp: "Ba ngàn đại thế giới xuất hiện một đôi Tiên Đế Đồng khác, Tiên Đế Đồng của con cảm nhận được kẻ thù trời sinh, cho nên mới nhiễu loạn tâm trí của con."

An Tâm nghe xong, vội vàng hỏi: "Vậy con phải giải quyết sự khốn nhiễu này như thế nào?"

"Hoặc là đi tru diệt kẻ đó, hoặc là rèn luyện tâm trí, vượt qua ảnh hưởng mà Tiên Đế Đồng mang lại, chân chính làm chủ nó."

Câu trả lời của Cố An khiến An Tâm rơi vào suy tư.

Giết người là điều không thể, không thù không oán, dù cho Tiên Đế Đồng đối nghịch, An Tâm cũng không làm ra chuyện đó.

Rèn luyện tâm trí sao?

An Tâm cảm nhận được một thử thách, bởi vì nàng đang rất khổ sở vì điều này.

Nhưng dù khó khăn đến đâu, nàng cũng phải vượt qua, nàng không thể làm sư phụ mất mặt.

"Đúng rồi, sư phụ, những năm gần đây, người thường xuyên đến khu rừng trúc này, người đang nghiên cứu sâu về điều gì vậy?" An Tâm tò mò hỏi.

Cố An liếc nhìn nàng, khẽ nhếch môi cười: "Vi sư cũng giống như con, cần vượt qua sự hoang mang trong tâm cảnh."

Nghe vậy, An Tâm nở nụ cười, như trút được gánh nặng.

Ngay cả sư phụ mạnh mẽ như vậy, cũng phải đối mặt với tình huống tương tự, nàng không khỏi cảm thấy được khích lệ.

Hai thầy trò tiếp tục trò chuyện, Cố An quan tâm tình hình tu luyện của nàng, nàng thành thật trả lời.

Vô Thủy phát triển đến nay, Cố An không cần đích thân dạy dỗ đệ tử nữa, các đệ tử tự sẽ truyền thừa cho nhau. Không thể không nói, An Tự Tại có năng lực quản lý rất xuất sắc, thậm chí vượt qua cả An Tâm, xử lý mọi việc của Vô Thủy rất tốt, không có đệ tử nào bị uất ức.

An Tâm ở lại một lúc lâu rồi mới rời đi.

Cố An vẫn ngồi tại chỗ suy tư.

...

Huyền U Thần Uyên, nơi này vòm trời đỏ sẫm, núi non trùng điệp, tuy có cây cối, nhưng không thấy hoa cỏ, càng không có chút màu xanh nào.

Cố An và Hồng Nhai Tử đi lại trong núi, Hồng Nhai Tử nhìn quanh, chau mày, cả người lộ vẻ nóng nảy.

Hắn đột nhiên dừng lại, trầm giọng nói: "Không đi nữa, bất kể đi hướng nào, bất kể bay về đâu, dù có phá hủy nơi này, cũng không thoát ra được!"

Cố An dừng bước, hơi xoay người, nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi: "Không đi, ngươi muốn ng���i chờ chết sao?"

"Thực sự không được thì chúng ta ở đây tu luyện, hoặc giả sau khi đột phá có thể xông ra ngoài."

"Vậy phải bao lâu mới có thể đột phá?"

"Cứ đi mãi thế này, cũng không biết phải đi bao lâu mới ra được. Cái Huyền U Thần Uyên này quá tà môn, trước kia ta sao lại chưa từng nghe nói có loại thiên địa cấm chế này tồn tại."

Hồng Nhai Tử bực bội nói, hắn dù sao cũng là Khai Thiên Đại La Tiên, từ khi đạt tới cảnh giới này, chưa từng gặp phải tình cảnh vô lực như vậy.

Cố An thu hồi ánh mắt, tiếp tục bước đi, chỉ để lại một câu: "Vậy ngươi cứ ở lại đây, ta một mình tiến lên. Nếu ta trốn thoát được, sẽ quay lại cứu ngươi, nếu ta chết ở phía trước, mà ngươi lại đột phá thành công, thì ngươi không cần lo cho thi thể ta."

Nghe vậy, sắc mặt Hồng Nhai Tử khẽ biến, ánh mắt trở nên oán hận.

"Không cần phải nói tuyệt tình như vậy chứ?"

Hồng Nhai Tử thấp gi���ng mắng, rồi đuổi theo bước chân Cố An.

"Ta rất hiếu kỳ, vì sao ngươi lại trấn định như vậy?" Hồng Nhai Tử đi đến bên cạnh Cố An, mở miệng hỏi.

Cố An nhìn thẳng phía trước, hỏi ngược lại: "Ta cũng rất tò mò, vì sao ngươi lại nóng nảy như vậy? Dù sao ngươi cũng tu luyện nhiều năm như vậy, thời gian chúng ta bị kẹt ở đây có bằng một lần bế quan của ngươi không?"

Hồng Nhai Tử nghẹn lời, hắn không khỏi suy nghĩ lại về bản thân.

Lẽ nào đạo tâm của mình thực sự có vấn đề?

Trên đoạn đường sau đó, hai người chìm vào im lặng.

Không biết đã đi bao lâu, có thể là nửa ngày, cũng có thể là mấy chục năm, mấy trăm năm, thậm chí hơn ngàn năm.

Ánh mắt Cố An bỗng thay đổi, theo ánh mắt hắn nhìn, phía trước vách núi cắm đầy bia đá lớn nhỏ khác nhau, trên đó khắc những chữ viết cổ quái, cùng những đồ án tối tăm khó hiểu.

Hồng Nhai Tử đang chết lặng cũng bị cảnh tượng phía trước thu hút, hắn lấy ra phất trần, phòng bị những điều khác thường xông ra.

Hai người tiếp tục tiến lên, đến chân núi, họ không tùy tiện lên núi, mà đứng từ xa quan sát.

Ánh mắt của họ không tự chủ bị tấm bia đá lớn nhất trên sườn núi thu hút.

"Rất giống chữ viết của Cổ Thiên Đình." Hồng Nhai Tử trầm ngâm nói.

Cố An kinh ngạc hỏi: "Cổ Thiên Đình? Trước kia còn có Thiên Đình khác?"

Hồng Nhai Tử lắc đầu nói: "Cổ Thiên Đình chính là Thiên Đình của Thiên Đế đời trước. Thiên Đế sống lâu hơn cả thiên đạo chúng sinh, cho nên Thiên Đình thời đó tương đương với truyền thuyết, được gọi là Cổ Thiên Đình. Một vị tiên thần của Phiêu Miểu Tiên Đình từng có được công pháp của Cổ Thiên Đình, ta đã từng được thụ giáo, nên nhận ra chữ này."

"Vậy trên bia viết gì?" Cố An hỏi.

Vẻ mặt Hồng Nhai Tử trở nên cổ quái, hắn do dự một chút, nói: "Trên đó viết, không thành thánh, chung quy hư ảo, thánh nhân dưới đều là côn trùng."

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương