Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Chấn Kinh Đồ Đệ Của Ta Lại Là Nữ Đế - Chương 297: Vũ gia đột kích

Tần Thiên nhìn về phía Khương Hồng Thược, chợt thấy bất đắc dĩ: "Làm sao mà không tin cho được, chuyện này mà lọt đến tai Luân Hồi Chi Chủ thì sẽ chẳng bao giờ được yên thân nữa."

Nhìn thấy Tần Thiên vẻ mặt bất đắc dĩ, Khương Hồng Thược nhịn không được lườm hắn một cái, thầm nghĩ, kiểu chuyện này, con gái vẫn là người chịu thiệt thòi hơn.

Ở phía bên kia, tên công tử áo tím thấy hai người liếc mắt đưa tình trước mặt mình thì tức đến toàn thân run rẩy: "Tiện nhân, ngươi làm ô uế danh tiếng Vũ gia ta! Mấy ngày nay mấy tên huynh đệ kia cứ luôn chế giễu ta, hôm nay ta nhất định phải lấy mạng ngươi!"

Đột nhiên, Khương Hồng Thược trở nên mềm mại đáng yêu.

Nàng tiến lên một bước, ôm cánh tay Tần Thiên, đem mặt dán vào vai hắn, làm nũng nói:

"Mấy đêm nay ở bên công tử thật vui vẻ, đêm nay thiếp còn muốn đến nữa!"

"...!"

Tần Thiên sững người, chuyện gì thế này?

Kiểu này thì rửa sạch làm sao được.

Về phần tên công tử áo tím kia đã tức đến toàn thân run rẩy. Trước đó, hắn còn có thể giải thích rằng mình chưa bị "cắm sừng", nhưng giờ thì hay rồi, mọi chuyện đã thành sự thật.

Giờ khắc này hắn cũng nhịn không được nữa, hắn quay sang nhìn lão già, cả giận nói: "Giết hắn! Vũ gia chúng ta không thể chịu nỗi nhục này!"

Lão giả nhìn thoáng qua Tiêu Phong, không động thủ ngay.

Rồi ông ta quay sang Khương Hồng Thược: "Nguyên bản, ngươi đến Vũ gia ta trở thành Thiếu chủ phu nhân, là một chuyện vinh quang đến nhường nào.

Nhưng cũng tiếc ngươi tự hủy tương lai, cùng tên Tần Thiên này làm chuyện cẩu thả.

Hiện nay, ngươi đã làm ô uế danh dự của cả Vũ gia ta và Tần gia các ngươi, đây là điều không thể tha thứ.

Cho nên ngươi tự sát đi."

Khương Hồng Thược cười thê lương: "Danh tiếng ư? Chỉ vì cái danh đó mà muốn tôi chết sao?"

Lão giả trầm giọng nói: "Ngươi phải chết.

Chỉ cần ngươi chết, ta có thể trao đổi với phụ thân ngươi, để ngươi được chôn cất vinh quang, được đưa vào từ đường tổ tông."

Khương Hồng Thược nhìn thẳng lão giả: "Nếu như ta không chết thì sao?"

Sắc mặt lão giả trở nên lạnh lẽo: "Vậy ngươi chính là nỗi sỉ nhục của Khương gia và Vũ gia. Vũ gia ta nhất định sẽ truy sát ngươi đến chết."

Khương Hồng Thược nhìn thoáng qua Tần Thiên với vẻ mặt thờ ơ, lập tức rơi vào trầm mặc.

Giờ khắc này, nàng đột nhiên có cảm giác như bị cả thế giới ruồng bỏ, không một ai quan tâm đến sống chết của nàng.

Còn sống cũng không có ý nghĩa.

Nàng giương mắt nhìn về phía chân trời, thở dài một hơi, trong mắt lộ ra một chút lưu luyến với thế giới này.

Sau một khắc, trong tay nàng xuất hiện một thanh kiếm, nàng đưa thanh kiếm lên cổ, định quét ngang.

Ngay lúc nàng chuẩn bị cắt xuống thì Tần Thiên một tay bắt lấy chuôi kiếm.

Khương Hồng Thược nghi ngờ nhìn về phía Tần Thiên.

Tần Thiên lắc đầu: "Vì danh tiếng gia tộc mà tự sát, quá ngu."

Khương Hồng Thược cười khổ nói: "Nhưng ta không có đường khác có thể đi.

Làm như vậy, ta chí ít còn có thể vào từ đường tổ tông, có được một nơi yên nghỉ."

Tần Thiên lại lắc đầu: "Sao ngươi lại có thể nghĩ như vậy?

Bọn họ vì cái danh tiếng mà muốn ngươi chết, điều này chứng tỏ, trong mắt họ, ngươi còn không quan trọng bằng thể diện.

Một gia tộc như vậy mà ngươi còn muốn giữ gìn danh dự tốt đẹp cho họ, chẳng phải quá ngốc nghếch sao?"

Khương Hồng Thược chậm rãi buông thanh kiếm đang đặt trên cổ xuống, nhìn thẳng Tần Thiên: "Nếu như là ngươi, ngươi sẽ làm thế nào?"

Tần Thiên lắc đầu: "Người nhà của ta vẫn ổn, ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này.

Nhưng, nếu như người khác không màng sống chết của ta, thì ta cũng chẳng bận tâm đến sống chết của họ.

Nếu họ muốn giết ta, thì ta sẽ liều mạng với họ."

Khương Hồng Thược trong mắt lộ vẻ bất đắc dĩ: "Nhưng ta không có năng lực phản kháng."

Tần Thiên cười nói: "Không thử một chút làm sao biết đâu?"

"Ngươi đi giết tên thanh niên kia, lão già kia để ta giúp ngươi ngăn cản."

Nghe vậy, sắc mặt lão giả trở nên lạnh lẽo: "Ngươi đây là muốn cùng Vũ gia ta khai chiến?"

Tần Thiên quét mắt nhìn ông ta một lượt: "Nếu ta đoán không lầm, các ngươi đã liên minh với Khương gia, nếu không thì Khương gia đã chẳng đồng ý cho ngươi đến giết Khương Hồng Thược.

Đã các ngươi liên minh với kẻ thù của ta, thì tự nhiên các ngươi cũng là kẻ thù của ta."

Lão giả nheo mắt lại, cũng không có phủ nhận.

Bọn họ đúng là đã liên minh với Khương gia, chỉ là việc phân chia Đạo khí vẫn chưa thương lượng xong. Sau khi thương lượng xong, đó chính là lúc hai nhà phát động tấn công.

Giờ khắc này, Khương Hồng Thược cũng thấy rõ tình thế.

Nàng trực tiếp cầm kiếm hướng về tên công tử áo tím giết tới.

Khóe miệng tên công tử áo tím hiện lên một tia khinh thường, hắn không tin rằng mình lại kém hơn cả một nữ nhân.

Lão giả không hề động, nếu như Thiếu chủ có thể tự mình giết chết Khương Hồng Thược, sẽ là kết quả tốt nhất.

Hai người đều là Thần Đế cảnh, thực lực cũng kém không nhiều.

Sau mười mấy chiêu, cả hai đều không chiếm được ưu thế.

Khương Hồng Thược biết đây là Tần Thiên đối với mình khảo nghiệm, có sống sót được hay không thì phải xem trận chiến này.

Đã chính diện khó mà chiếm được ưu thế, vậy thì chỉ có thể dùng đến hiểm kế.

Nghĩ tới đây, Khương Hồng Thược quyết định từ bỏ phòng thủ, ôm quyết tâm quyết tử để chiến đấu với Vũ gia Thiếu chủ.

Thực lực chênh lệch không nhiều, thì phải xem ai tàn nhẫn hơn.

Lúc này, Vũ gia Thiếu chủ một đao chặt tới.

Khương Hồng Thược không tránh không né, một kiếm chém tới hòng lấy thương đổi thương.

Vũ gia Thiếu chủ, do dự một chút, vẫn chọn phòng thủ.

Bởi vì hắn thâm tâm vốn xem thường Khương Hồng Thược, Khương Hồng Thược không đáng để mình phải chịu thương tích.

Nhưng cũng bởi vì ý nghĩ này, hắn bắt đầu rơi vào thế hạ phong.

Khương Hồng Thược từng chiêu đều chí mạng, Vũ gia Thiếu chủ vừa ngăn cản vừa mắng: "Con điên không muốn sống!"

Haizz! Lão giả thở dài, cứ phòng thủ như vậy sớm muộn gì cũng mắc sai lầm.

Vũ gia Thiếu chủ bị chém liên tiếp lùi về sau, trong lúc bối rối, trực tiếp bị Khương Hồng Thược một kiếm chém đứt cánh tay.

Máu tươi văng tung tóe!

Nhưng hắn trong vô thức cũng vung đao chém Khương Hồng Thược một nhát.

Một đao đổi một tay, Khương Hồng Thược đã lời to.

Vũ gia Thiếu chủ mất đi một tay, thực lực giảm sút nghiêm trọng, hắn nhìn về phía lão giả, vội vàng nói: "Ngũ Tổ, nhanh cứu ta!"

Lão giả tung người lao tới, mà đúng lúc này, Tiêu Phong ngăn ở trước người ông ta.

Oanh!

Khương Hồng Thược lại là một kiếm chém trúng người Vũ gia Thiếu chủ, trực tiếp đánh bay hắn.

Vũ gia Thiếu chủ sau khi đứng dậy, dán một lá Thần Hành Phù siêu cấp lên người rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Lão giả thấy vậy cũng vội vàng chạy theo, tiện thể đoạn hậu cho Vũ gia Thiếu chủ.

Thấy vậy, Tần Thiên cũng không có ý định truy đuổi. Vũ gia Thiếu chủ mất đi một tay, chẳng đáng bận tâm.

Về phần lão giả, hắn là Thần Tôn, một Thần Tôn đã quyết tâm bỏ chạy thì hắn cũng chẳng có cách nào.

Đám người rút lui xong, Khương Hồng Thược nửa quỳ trên mặt đất: "Đa tạ công tử đã cứu mạng, sau này thiếp chính là người của công tử."

Tần Thiên cười nói: "Đi theo ta sẽ không thiệt thòi, chỉ cần ngươi đủ trung thành, sẽ không ai có thể làm hại được ngươi."

Nói xong hắn đem Khương Hồng Thược đỡ lên, ngay lập tức, một luồng Tư Nhuận Vạn Vật đã truyền vào cơ thể Khương Hồng Thược.

Khương Hồng Thược sững sờ, thần lực tiêu hao trước đó hồi phục với tốc độ cực nhanh.

Vết đao đẫm máu trên người nàng cũng đang nhanh chóng khép lại, rất nhanh liền không còn tìm thấy chút dấu vết bị thương nào.

Nàng tò mò nhìn Tần Thiên, ngay cả thần dược chữa thương cao cấp nhất của Khương gia nàng cũng không thể thần kỳ đến mức này.

Nhưng Tần Thiên chỉ là cười cười, cũng không có giải thích.

Khương Hồng Thược cũng không hỏi thêm, mà nói: "Vũ gia lần này trở về nhất định sẽ có động thái, chúng ta có cần chuẩn bị gì không, hay là đến Thiên Tông?"

Tần Thiên thần bí nói: "Yên tâm, ta đã có cách đối phó, ta chuẩn bị tại Cổ Vực này bày ra một ván cờ mới."

"Đánh cờ?" Khương Hồng Thược nghi ngờ nói.

"Đúng, đánh cờ."

Tần Thiên nhìn Khương Hồng Thược: "Hiện tại có hai việc cần làm.

Một, nghĩ cách âm thầm truyền tin cho Vũ gia, rằng ta muốn lén bán Đạo Khí cho họ.

Hai, gọi Thiên Tông Chúc Yên La đến."

Toàn bộ nội dung bản văn chỉnh sửa này là tài sản trí tuệ độc quyền của truyen.free.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free