(Đã dịch) Chàng Rể Của Nữ Tổng Tài (Nữ Tổng Tài Đích Thượng Môn Nữ Tế) - Chương 2640 : Trác Tuyệt Nhân Vật
Miêu Phong Lang hai tay tóm lấy, như rắn trườn một dạng bắt được cổ tay của Ấn Bà.
Mười ngón tay vừa định phát lực, Ấn Bà đã như cá chạch trượt đi.
Tiếp đó, Ấn Bà xoay tay một quyền đập về phía cổ tay Miêu Phong Lang.
Quyền chưởng tương giao, Miêu Phong Lang ngừng thở, đặng đặng đặng lùi lại ba bước, gan bàn tay đau nhói.
"Hô!"
A Tháp Cổ từ phía sau cấp tốc lóe lên tới, một quyền khí thế bàng bạc, đánh về phía lồng ngực Ấn Bà.
Ấn Bà muốn lách người né tránh, chỉ là đầu gối bị A Tháp Cổ đánh bị thương, sinh ra đau đớn kịch liệt.
Điều này khiến nàng động tác chậm nửa nhịp.
"Sưu!"
Ấn Bà một tay gắng gượng chống đỡ một quyền này.
Phanh một tiếng, cánh tay Ấn Bà run lên, ngực trúng một đòn, lùi lại mấy bước.
Một ngụm máu tươi thiếu chút nữa phun ra.
Nhưng nàng không màng đến, một chưởng đánh rớt chân Miêu Phong Lang đang tấn công tới.
"Phanh phanh phanh!"
Quyền cước không ngừng va chạm cứng rắn, nổ tung ra từng tiếng vang.
Miêu Phong Lang và A Tháp Cổ mặc dù ra tay hung mãnh, nhưng đều bị Ấn Bà cản lại.
Nàng dù bị thương một tay, nhưng sức chiến đấu rất mạnh mẽ.
Trịnh Tuấn Khanh và Uông Thanh Vũ đều giật mình không hề nhỏ, không ngờ Ấn Bà lại cường đại như vậy.
Kịch chiến mấy chục tên tay súng và đệ tử Võ Minh, bị Diệp Phàm đánh bị thương một tay, nhưng vẫn không thể ngăn cản.
Chẳng trách có thể dưới cường quyền của Thiết Mộc Kim, nàng vẫn giữ vững sự độc lập và cường thế.
Thẩm Thất Dạ này quả thật có nội tình tranh đoạt thiên hạ.
Diệp Phàm vẫn thản nhiên uống trà, Ấn Bà càng mạnh càng tốt.
Chỉ có như vậy, con bài tẩy mới càng trở nên quan trọng.
Hắn đặt chén trà xuống, đưa tay nhặt bình thuốc nhỏ Trác Y Y làm rơi trên bàn, chờ đợi kết thúc của trận chiến này.
"Toàn bộ cho ta chết đi!"
Khi thế công của Miêu Phong Lang và A Tháp Cổ hơi chậm lại, Ấn Bà nhe răng cười một tiếng, bỗng chốc trở nên hung hãn.
Sát ý ác liệt từ hai mắt nàng lộ ra, lạnh thấu xương.
Một giây sau, thân thể nàng bùng nổ mà lên, cuồng phong nổi lên tức thì.
Khí thế cuồng bạo của Ấn Bà làm tâm thần người sợ hãi, khiến toàn thể mọi người đều cảm giác được áp lực.
"Muốn làm hại Diệp thiếu không dễ dàng như vậy!"
Sắc mặt Miêu Phong Lang đại biến, bởi vì mục tiêu lần này của Ấn Bà, là lần thứ hai hướng Diệp Phàm phát động công kích.
Ấn Bà bị Diệp Phàm làm cho chịu thiệt thòi, nhưng vẫn không cam tâm cứ vậy bỏ cuộc.
Hơn nữa sự khó đối phó của Miêu Phong Lang và A Tháp Cổ, cũng khiến nàng không thể không mạo hiểm công kích Diệp Phàm.
Ấn Bà quét ra mảnh vỡ bắn nhanh về phía hai người Miêu Phong Lang, tiếp đó thân thể lộn một vòng, uy áp ngập trời tập trung oanh kích về phía Diệp Phàm.
"Oanh!"
A Tháp Cổ chắn ngang trước mặt Miêu Phong Lang, trong nháy mắt cản đi tất cả mảnh vỡ.
Tiếp đó xoay tay hất lên, khiến Miêu Phong Lang mượn lực mà vọt lên.
Tốc độ Miêu Phong Lang lại một lần nữa đột phá cực hạn, chớp mắt đã đến phía sau Ấn Bà.
Hắn hai tay tìm đến, giữ chặt bả vai Ấn Bà.
Sau đó mạnh mẽ nhấc lên rồi đẩy, ngăn chặn công kích của Ấn Bà.
Giờ phút này, Miêu Phong Lang cảm giác được tay mình, không phải kéo lấy một người, mà là kéo lấy một ngọn núi.
"Phanh!"
Ấn Bà vô cùng tức tối, thân thể bay ngang vọt lên, một cái xoay người.
Mũi giày chân phải giữa không trung chớp mắt điểm xuống, giống như hoa sen hé nở, hung hăng đá về phía ngực Miêu Phong Lang.
"Phanh phanh phanh——"
Miêu Phong Lang không kịp né tránh, chỉ có thể hai tay chống đỡ, cứ thế mà hứng chịu mười mấy cú đá của đối phương.
Ngực hắn một trận khó chịu, một ngụm máu chảy ra.
Thấy không chịu nổi công kích của Ấn Bà, Miêu Phong Lang kêu lên một tiếng, tùy ý đối phương một cú đá vào vai.
Hắn thừa dịp một quyền đánh vào xương sườn Ấn Bà.
Chỉ nghe răng rắc một tiếng, một xương sườn đã gãy.
Sắc mặt Ấn Bà đau xót, sau đó chân trái dẫm xuống, một đạp, đẩy Miêu Phong Lang văng ra ngoài.
Miêu Phong Lang hừ một tiếng, thân thể ngã bay ra ngoài.
Hắn xoay người một cái, rơi vào bên cạnh A Tháp Cổ, cúi đầu xem xét, hai bàn tay máu thịt be bét.
Khóe miệng Miêu Phong Lang không ngừng co giật, sau đó hướng A Tháp Cổ cười nói: "Ta so ngươi lợi hại, đánh gãy nàng một cái xương sườn..."
A Tháp Cổ hừ ra một tiếng: "Không có ta đánh bị thương đầu gối của nàng, ngươi sớm bị đánh cho bay mấy con phố rồi."
Miêu Phong Lang ngóc đầu lên: "Không có thuốc giải của ta, ngươi sớm biến thành A Tháp Cổ cứng rắn rồi."
Đang lúc nói chuyện, thân ảnh A Tháp Cổ lóe lên, lại xông tới Ấn Bà đang chững lại.
Rất trực tiếp một quyền đánh ra.
Ấn Bà thân thể lộn một vòng, quét ra một cước, chỉ nghe phanh một tiếng, quyền cước va chạm.
Va chạm mãnh liệt, hai người riêng phần mình lùi lại.
Ấn Bà hô hấp dồn dập mấy phần.
A Tháp Cổ lại là trên khuôn mặt lộ ra một tia đau đớn.
A Tháp Cổ lúc ngăn cản rất thông minh điều hòa đi hơn phân nửa lực lượng, nếu không lấy lực lượng của Ấn Bà một cước liền có thể đem chân của hắn quét gãy.
"Tay bọ ngựa cản xe!"
Nhưng mà, không đợi A Tháp Cổ kịp né tránh, chân trái Ấn Bà phát lực, thân thể đột ngột lao về phía trước, cả người trực tiếp bay ngang lên.
Một cước đá ngang thế lớn lực trầm đá vào bộ ngực A Tháp Cổ.
A Tháp Cổ nâng lên hai bàn tay, bày ra hình chưởng.
"Phanh!"
Ấn Bà hung hăng đá ngang vào trên bàn tay A Tháp Cổ.
A Tháp Cổ chỉ cảm thấy lòng bàn tay truyền tới cảm giác nóng bỏng, mà cả cánh tay tựa hồ cũng tê liệt.
Ấn Bà không hề chùn bước, cười lạnh rồi nâng chân lên, lần này lại là một cước bổ chân thẳng xuống!
Lực phản chấn từ vách tường khiến thân thể A Tháp Cổ, thẳng tắp hướng chân Ấn Bà bổ xuống mà xông tới.
Miêu Phong Lang hạ giọng quát: "Cẩn thận!"
A Tháp Cổ khẽ nheo mắt, đột ngột hạ thấp trọng tâm, hai chân gắt gao đạp lên mặt đất.
Hắn triệt để ổn định thân thể đang lao tới.
Giày của Ấn Bà lướt qua dưới chóp mũi A Tháp Cổ.
Mũi giày hiểm ác trực tiếp xé rách bờ môi A Tháp Cổ.
Máu tươi trong nháy mắt vọt ra, nhuộm đỏ trước ngực, trông thật đáng sợ.
A Tháp Cổ tay phải vươn ra, một trảo tóm lấy, ở mắt cá chân Ấn Bà lưu lại vết thương.
Máu tươi từ miệng phun ra, rất là chói mắt.
"Ân!"
Ánh mắt Ấn Bà đau xót, gầm thét một tiếng, nhẫn nhịn đau đớn, mũi giày một chuyển, điểm trúng bả vai A Tháp Cổ.
A Tháp Cổ lần thứ hai ngã bay ra ngoài, trên đường văng ra một ngụm máu.
"Sưu!"
Khi Ấn Bà định thừa thắng xông lên, lại một đạo bóng đen lóe lên đến, chân phải đột ngột đá ra.
Một cước đá ngang điểm về phía đầu Ấn Bà.
Ấn Bà như tia chớp đưa ra một tay, chộp lấy chân Miêu Phong Lang, sau đó dùng sức lôi kéo!
"Hô."
Miêu Phong Lang một chân không thể chống đỡ thân thể, lập tức ngã quỵ xuống đất.
Đồng thời hắn nhận ra Ấn Bà đang cố gắng vặn gãy đùi phải của mình.
Đùi phải mà đứt, sẽ sống không bằng chết.
Trong mắt Miêu Phong Lang lóe lên một tia hung ác, tay chống xuống đất đột nhiên phát lực, thân thể xoay tròn, chân trái quét ra một cước quét ngang.
Ấn Bà quát khẽ một tiếng, đưa tay ngăn cản một cước Miêu Phong Lang, khi tay trái đau kịch liệt, chân phải cũng điểm đi ra ngoài.
"Phanh!"
Miêu Phong Lang căn bản không cách nào phòng thủ, bị Ấn Bà một cước đá vào xương sườn, trực tiếp ngã bay ra ngoài.
Hắn đâm vào vách tường ầm ầm rơi xuống đất.
"Chết đi!"
Ấn Bà lại gầm lên xông tới, một cước đá về phía phần eo Miêu Phong Lang.
"Xông ta tới!"
Chưa đợi Ấn Bà đánh trúng Miêu Phong Lang, A Tháp Cổ chắn ngang trước mặt hắn, còn ưỡn bụng ra tiếp nhận một kích của Ấn Bà.
Phốc!
Ấn Bà một cước đá trúng A Tháp Cổ.
Lực lượng cuồng bạo t��n phá, kèm theo tiếng va chạm trầm đục, trên khuôn mặt A Tháp Cổ trong nháy mắt lộ ra vẻ thống khổ.
Trong miệng cũng chảy ra một ngụm máu tươi.
Nhưng kết quả Ấn Bà dự đoán lại không xảy ra, nàng mặc dù một cước đá trúng phần bụng A Tháp Cổ.
Thế nhưng hình như sa vào một đống bông gòn.
Uy lực ít nhất bị giảm bớt tám thành.
Hơn nữa A Tháp Cổ giống như vũng bùn một dạng hút vào chân này của nàng.
"Cái gì?"
Trong lúc Ấn Bà ngây người, Miêu Phong Lang đã từ phía sau A Tháp Cổ lóe ra.
Hắn đối diện bắp chân của Ấn Bà, không chút lưu tình giáng xuống một quyền.
"Oanh!"
Cú đấm trong nháy mắt nổ tung, thật giống như một viên bom bạo tạc.
Bắp chân Ấn Bà trong nháy mắt đứt gãy, máu thịt be bét.
"A!"
Ấn Bà kêu thảm một tiếng.
Tiếp đó nàng nhịn đau vung ra một quyền, trực tiếp đánh bay A Tháp Cổ.
Một giây sau, thân thể lao về phía trước, lại đẩy Miêu Phong Lang ra.
Sau khi ba người tách ra, Miêu Phong Lang và A Tháp Cổ cuối cùng cũng không chịu nổi.
Họ một người máu tươi sền sệt tuôn ra, thân thể lảo đảo, ngay cả đứng cũng tựa hồ không vững.
Ấn Bà càng là một chân nhảy lò cò, không ngừng run rẩy, không ngừng lùi lại.
Tiếp đó nàng phịch một tiếng quỳ một chân trên đất.
Nàng cúi đầu nhìn bắp chân đã gãy lìa kia, trong ánh mắt lộ ra vẻ tức tối ngút trời: "Chết, chết, các ngươi đều phải chết."
Nhìn thấy Ấn Bà bị thương, Trịnh Tuấn Khanh đập mạnh xuống ghế quát: "Cùng tiến lên!"
Đệ tử Võ Minh và bảo tiêu Uông Trịnh trong nháy mắt vung vẩy vũ khí xông lên.
"Muốn giết ta, không dễ dàng như vậy."
Ấn Bà mặc dù trọng thương một chân, bi thảm vô cùng, nhưng vẫn không khuất phục.
Nàng quỳ một chân trên đất, đối diện đám người xông tới mạnh mẽ mở miệng.
Thanh âm trầm xuống:
"Tra——"
Một tiếng Sư Tử Hống kinh thiên động địa nổ vang.
"Oanh!"
Chưa đợi Trịnh Tuấn Khanh và Uông Thanh Vũ kịp phản ứng, chỉ thấy mấy chục người xông tới toàn bộ ngã bay ra ngoài.
Từng người một như bị sét đánh ngã lăn ra đất, miệng mũi phun máu, vẻ mặt thống khổ.
Binh khí trong tay càng là hất bay ra ngoài.
Trác Y Y mấy người cũng đặng đặng đặng lùi lại.
Đĩa trái cây nước trà trên mặt bàn cũng đều lật tung.
Khắp cả quán trà giống như cuồng phong quét qua.
Khí thôn sơn hà.
"Sưu sưu sưu!"
Cũng đúng vào lúc này, mấy viên thuốc chợt lóe lên rồi bay tới, bay vào cổ họng Ấn Bà.
Vào miệng tan đi.
Ấn Bà gầm rú trong nháy mắt đình chỉ.
Nàng sờ vào yết hầu, trợn tròn mắt, muốn phun ra thuốc, nhưng lại phát hiện nó đã vào miệng tan đi.
Mờ mịt có thứ gì đó chui vào ngũ tạng lục phủ của mình.
Nàng vừa sợ vừa giận nhìn về phía Diệp Phàm: "Ngươi cho ta ăn cái gì?"
Diệp Phàm vỗ tay đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Ấn Bà bị trọng thương:
"Trận chiến này kết thúc rồi."
"Ngươi có thể thông báo Thẩm Thất Dạ đến gặp ta rồi..."
Diệp Phàm đối Ấn Bà cười một tiếng: "Nói cho hắn biết, mang theo thiện ý và thành ý lại đây."
"Ta nguyền rủa nhà ngươi!"
Ấn Bà không kìm được mà nguyền rủa, đưa tay định ra đòn với Diệp Phàm, kết quả lại là một chuỗi tiếng chuông truyền tới.
Nàng phịch một tiếng ngã lăn ra đất, giống như một con cá chạch vặn vẹo thân thể.
Thần sắc trước nay chưa từng có thống khổ...
Diệp Phàm than thở một tiếng: "Trác tuyệt nhân vật, trác tuyệt nhân vật a!"
Tiếp đó hắn lại một cước đạp gãy một cái chân khác của Ấn Bà...
Từng dòng chữ trên đây đều là tâm huyết được truyen.free độc quyền chuyển ngữ.