Chàng trai bị NTR biết được kết cục của bản thân. - Chapter 35: Học sinh cấp ba 35: Những thử thách của cuộc sống
Học sinh cấp ba 35: Những thử thách của cuộc sống
Vào ngày nghỉ, tôi bị ép như nêm trên tàu điện khi đang đi một mình.
Tôi đã nói dối gia đình rằng có một đợt giảm giá cực sốc ở xa để ra ngoài, và dự kiến sẽ mất cả tiếng đồng hồ mới đến được ga đích.
Hành khách trên tàu đủ mọi hạng người. Không kể già hay trẻ, ai nấy đều mang vẻ mặt khổ sở.
Đây chính là cảnh tượng thường nhật trên tàu điện hiện nay. Bố tôi sáng nào cũng phải đi làm, lúc nào cũng than vãn về tình trạng quá tải này; hơn nữa, chỉ cần cửa mở ra là người ta dễ dàng bị dòng người lên xuống nuốt chửng.
Để không bị cuốn đi, cách duy nhất là bám chặt vào tay vịn. Cũng chính vì thế mà số người mất tích rất nhiều.
Nghe nói đa phần đều được tìm thấy ngay trong ngày, nhưng cũng có một tỷ lệ nhỏ không được tìm thấy sau một ngày. Phần lớn trong số đó là những đứa trẻ tầm tuổi tiểu học, không mang theo giấy tờ tùy thân.
Ngoài ra còn có những người già mắc chứng lẩn thẩn. Trường hợp này xử lý còn phiền phức hơn cả trẻ con, nên tệ nhất là phải nhờ đến sự can thiệp của cảnh sát.
Lắc lư, gồng mình chống lại những làn sóng người, đến khi đặt chân xuống ga an toàn thì tinh thần tôi đã rệu rã.
Quần áo xộc xệch, tóc tai có cảm giác cũng rối bù theo. Tôi vừa dùng hai tay chỉnh trang lại, vừa bước ra khỏi nhà ga.
Ra đến ngoài mới thấy lượng người qua lại quanh ga đông đúc đến nhường nào. Các cửa hàng trước ga tấp nập khách khứa, lúc nào cũng có thể thấy vô số người ra vào.
Tôi cũng thấy những người mang theo rất nhiều hành lý. Nhìn cảnh cả gia đình kéo theo vali hay túi du lịch, có vẻ như họ sắp đi đâu đó dài ngày.
Không, có lẽ là họ chuyển nhà luôn cũng nên. Dù sao thì nơi đây cũng chính là nơi cái hố kia sẽ xuất hiện.
Cụ thể thì vẫn cần đi bộ thêm một đoạn nữa, nhưng chắc chắn đây là ga gần nhất. Nếu có thiệt hại xảy ra thì nơi này sẽ hứng chịu đầu tiên, và e rằng trong tương lai cũng chẳng có ai sống sót.
Khung cảnh thị trấn vẫn bình thường. Nhờ nằm cạnh đô thị lớn nên nơi đây cũng có những dãy cửa hàng sành điệu, chẳng thiếu thốn thứ gì cho cuộc sống sinh hoạt.
Một vài cửa hàng đã hạ cửa cuốn. Đọc những tờ giấy dán trước cửa thì có thể hiểu là họ không có ý định mở cửa lại trong một thời gian.
Dẫu vậy, sắc mặt của mọi người không chỉ toàn là u ám. Vì lời tiên tri vẫn chưa thực sự ứng nghiệm, nên thiên kiến kẻ sống sót khiến họ không nhìn nhận sự việc quá nghiêm trọng.
Tuy nhiên, cái gì cũng có giới hạn. Dù có tự trấn an là không sao đến mức nào đi nữa, nhưng khi nỗi bất an cứ từ từ kéo đến trong một thời gian dài, con người ta sẽ bị sự nôn nóng thúc đẩy.
Bây giờ còn có thể lạc quan, nhưng cuối cùng thì tất cả, bao gồm cả những thiên kiến đó, sẽ bị thổi bay sạch sẽ.
Từ đó, tôi đi bộ chậm rãi như để ghi nhớ từng con đường.
Mất ba mươi phút đi bộ để đến đích. Tôi ra khỏi nhà vào buổi trưa nên nếu tính cả thời gian mua sắm giả vờ thì chiều tối sẽ về đến nơi.
Tôi cũng đã tìm thấy cửa hàng đang có đợt giảm giá. Vì chương trình chưa bắt đầu nên việc đến đó là vô nghĩa, mà lỡ xui xẻo có bỏ lỡ thì cũng chẳng sao.
Và rồi, cuối cùng tôi cũng nhìn thấy nó. Nơi khởi nguồn mà tôi chỉ từng thấy trong tương lai.
Trên đường dựng lên những hàng rào màu xanh. Chiều cao khoảng hai mét, nếu muốn leo thì hoàn toàn có thể vượt qua được.
Xung quanh hàng rào hiện không có ai. Từ đằng xa văng vẳng tiếng thi công dựng rào chắn ở khắp nơi, phần chân rào được cố định bằng cách đào sâu xuống bê tông để không thể di chuyển.
Cái này giống biện pháp đối phó với con người hơn là quái vật, cụ thể là những kẻ thích quậy phá.
Thời nào cũng có những kẻ hành động theo sự tò mò. Đặc biệt là chuyện gì sẽ xảy ra nếu người phụ trách lắp đặt nhìn thấy cảnh hàng rào biến mất... mấy trò đó đám Youtuber chuyên quay video quấy rối đã thực sự làm rồi.
Đương nhiên, bị phát hiện là to chuyện ngay.
Dù đã có biển cảnh báo nhưng bọn họ vẫn phớt lờ. Trò đùa này thực sự liên quan đến tính mạng nên dù bị bắt như tội phạm, việc giam giữ lâu dài cũng rất khó khăn.
Nguyên nhân chính là do nhà nước vẫn chưa thể tưởng tượng hết được mức độ thiệt hại sẽ lớn đến thế nào.
Về lý thuyết thì thảm họa này tương đương với cấp độ quốc gia nên tôi muốn họ xử lý nghiêm khắc hơn, nhưng quả nhiên nếu không tận mắt chứng kiến thực tế thì cũng không thể thay đổi luật pháp ngay được.
Việc những người cầm súng không thị uy cũng rất đúng kiểu Nhật Bản.
Đã nguy cấp đến mức này thì lẽ ra không được lãng phí bất kỳ nguồn lực nào, vậy mà chỉ vì xung quanh làm ầm ĩ nên Lực lượng Phòng vệ cũng không thể tạm thời xây dựng căn cứ được.
“Này này, đi bộ năm phút rồi mà chẳng thấy bóng ma nào cả.”
Tôi thử đi dọc theo hàng rào khoảng năm phút về hai phía, nhưng chẳng thấy cảnh sát đâu chứ đừng nói đến Lực lượng Phòng vệ.
Tạm thời cứ khoanh vùng lại đã, còn sau đó chỉ cần kịp lúc sự kiện chính diễn ra là được sao? Nếu là bây giờ, việc leo vào trong và ẩn nấp tại một tòa nhà gần đó là chuyện quá dễ dàng.
Nếu nhắm vào những chỗ không có camera giám sát thì chắc cuộc tấn công của quái vật sẽ bắt đầu trước khi bị phát hiện.
Lỏng lẻo, hay nói đúng hơn là cấp trên vẫn đang xem nhẹ sự việc chăng? Nếu đúng là vậy thì sự thiếu hụt cảm giác khủng hoảng thật đáng báo động.
Bên trong hàng rào, khung cảnh thị trấn vẫn trải rộng bình thường.
Người không biết gì nhìn vào sẽ chẳng hiểu họ ngăn cách dựa trên tiêu chuẩn nào, và thực tế thì ở trong đó vẫn bình yên vô sự.
“Để xem nào, tâm của hầm ngục là...”
Tôi bước vào một trung tâm thương mại gần đó.
Ở tầng một của cửa hàng rộng lớn có bố trí khu vực nghỉ ngơi, với nhiều bàn tròn và ghế được đặt sẵn.
Tôi ngồi xuống một trong số đó, đối chiếu bản đồ trên điện thoại với bản đồ tương lai để xác nhận lại vị trí của hầm ngục.
Hầm ngục có hình dạng một cái hố khổng lồ, nhưng nếu cứ thế nhảy vào thì sẽ ngã chết.
Chỉ có một con đường để xâm nhập an toàn. Tại nơi lũ quái vật leo lên có sẵn những bậc thang bằng đá, từ đó có thể đi vào hầm ngục.
Những bậc thang đá nằm ở vách ngoài. Nó chạy theo hình xoắn ốc dẫn xuống tầng một của hầm ngục, và khoảnh khắc chân chạm đất cũng là lúc quá trình chinh phạt bắt đầu.
Trước đó lũ quái vật sẽ xếp hàng rồng rắn trên cầu thang, nên việc ưu tiên hàng đầu là phải tránh chúng.
“...Quả nhiên là phải giết một con ở bên ngoài mới được sao.”
Để có thể hành động như bản thân trong tương lai, tôi cần phải giết ít nhất một con quái vật để có được bảng chỉ số.
Nếu vậy thì tôi muốn nhắm vào khoảnh khắc lơ là khi chúng vừa ra khỏi hầm ngục, nhưng cần phải thận trọng chọn lựa cá thể để tiêu diệt.
Ứng cử viên sáng giá nhất là Goblin. Tôi đã rèn luyện cơ thể với mục tiêu hàng đầu là giết loài này nên đó là điều hiển nhiên.
Thứ hai là động vật nhỏ. Hầm ngục lần này ở Nhật Bản yếu hơn so với Trung Quốc. Đám động vật xuất hiện cũng toàn thỏ với chuột, việc phá hủy lõi của chúng chắc không khó.
Tuy nhiên động vật thì con nào cũng nhanh nhẹn. Theo tiêu chuẩn của mạo hiểm giả thì chúng có ấn tượng là rất lanh lợi, nên người thường gần như không thể bắt được.
Dù có giăng bẫy chuẩn bị trước thì lúc đó Lực lượng Phòng vệ cũng đã mai phục sẵn rồi. Tóm lại, mong muốn nhắm bắn ngay khoảnh khắc chúng xuất hiện của tôi là cực kỳ liều lĩnh.
Nếu làm thì có lẽ là giai đoạn kẻ địch bắt đầu đẩy lùi Lực lượng Phòng vệ chăng.
Trong lúc họ đang tập trung vào quái vật thì tôi sẽ tung đòn kết liễu. Hoặc là, tôi sẽ hớt tay trên kinh nghiệm từ những con quái vật bị Lực lượng Phòng vệ hạ gục từ xa.
Cũng phải tính đến việc có những đòn tấn công diện rộng nên cần giữ khoảng cách, tốt nhất là nên quyết định sẵn từ năm đến mười điểm để vượt rào.
“Camera giám sát... mắt người đời, thôi bỏ đi. Động thái của Lực lượng Phòng vệ vào ngày hôm đó... sao mà biết được thứ đó chứ.”
Tôi biết rõ là mình thiếu thông tin ngay từ đầu.
Dù có lục lọi thông tin từ tương lai cũng chẳng ra được mấy cái này. Bản thân tôi lúc đó chỉ chú trọng vào việc sống sót, sau đó lại xảy ra bao nhiêu chuyện rắc rối nên cũng chẳng có nhiều thời gian để nhìn lại quá khứ.
Chút quá khứ ít ỏi đó cũng hầu như chỉ xoay quanh hầm ngục. Kết cục là tôi không thể nắm bắt được dòng người cụ thể vào ngày xảy ra sự kiện, và buộc phải giải quyết hầu hết mọi chuyện bằng cách tùy cơ ứng biến.
Tỷ lệ thành công là bao nhiêu? Một phần trăm, một phần nghìn, hay một phần vạn?
Những xác suất không hề cao chạy qua trong não bộ, nhưng tôi nhận ra khóe miệng mình đang tự nhiên nhếch lên.
Ngón tay lướt trên điện thoại không ngừng nghỉ. Đầu óc tôi quay cuồng cố gắng vắt ra các giải pháp.
Rốt cuộc, tôi đã ở lại khu vực nghỉ ngơi của trung tâm thương mại cho đến chiều tối ngày hôm đó.
Đợt giảm giá cực sốc đã kết thúc từ lúc nào không hay, và khi về nhà tôi đã mất khá nhiều thời gian để lấp liếm với bố mẹ.
Hãy bình luận để ủng hộ người đăng nhé!