(Đã dịch) Chí Tôn Chiến Vương - Chương 126 : Vô Đề
Vương pháp? Ta thân là Nguyên soái, được phong Chí Tôn Chiến Vương, trấn thủ biên quan, bảo gia vệ quốc, dù ở chiến trường hay trong đô thị, trừng ác dương thiện, thưởng phạt phân minh, đều là bổn phận của ta. Cho nên, ta chính là Vương, ta chính là Pháp!
Sở Lăng Thiên ánh mắt phát lạnh, đôi mắt thâm thúy như ngôi sao, tản ra ánh sáng sắc bén như đao, tựa như có thể xuyên thủng huy���t nhục đối phương, đánh nát linh hồn họ chỉ trong chớp mắt.
"Ngươi dám!!!"
Quách Hãn Lâm nhìn thấy ngón trỏ tay phải của Sở Lăng Thiên đã từ từ bóp cò súng, kinh hãi biến sắc mà quát lớn.
"Người chết trong tay ta, hàng ngàn hàng vạn, ta còn có gì không dám?"
Sở Lăng Thiên cười lạnh một tiếng, toàn thân sát khí tuôn trào, khiến người ta phải run rẩy tận linh hồn.
"Thúc thúc, cứu ta, mau cứu ta, mau cứu ta a!"
Quách Thâm sợ hãi đến nỗi khuôn mặt vặn vẹo, con ngươi giãn ra hết cỡ, tuyệt vọng đến tột cùng mà gào thét không ngừng.
"Kể từ khoảnh khắc ngươi động chạm đến người của ta, mạng chó của ngươi đã định sẵn khó bảo toàn rồi!" Sở Lăng Thiên trên mặt hiện lên nụ cười tử thần, ngón trỏ tay phải bóp cò súng.
Đoàng!
Viên đạn từ giữa trán Quách Thâm bắn vào, lại từ sau gáy bắn ra, máu tươi cùng óc văng tung tóe, vẽ thành một đường cung ghê rợn trong không khí...
"Động đến người của ta, kết cục, bây giờ ngươi chắc hẳn đã rõ rồi."
...
"A!!!"
"Đừng giết ta, đừng giết ta, Nguyên soái tha mạng, Nguy��n soái tha mạng a!"
"Ta trên còn cha mẹ già, dưới còn con thơ, hơn nữa chuyện này thật sự không liên quan gì đến ta, Nguyên soái tha cho mạng chó của ta đi!"
"..."
Một tiếng súng vang lên!
Quách Thâm bỏ mạng!
Các vị đổng sự còn lại của tập đoàn Đỉnh Thịnh, trong lòng không còn dám ôm bất kỳ ảo tưởng nào nữa, tất cả đều điên cuồng dập đầu, nước mắt giàn giụa cầu xin tha thứ!
Giờ phút này, những vị đại lão đã lăn lộn trong thương giới mấy chục năm, từng tung hoành ngang dọc, mới thật sự hiểu rõ, người trẻ tuổi trước mắt họ, căn bản không phải một con người, mà là ma quỷ khát máu, một Tử thần giết người không chớp mắt!
"Hừ! Các ngươi khóc cái gì!"
"Người chết trong tay Nguyên soái, hàng ngàn hàng vạn, chẳng phải đều là anh hùng hào kiệt sao? Con kiến hôi này có thể bị Nguyên soái đích thân nổ súng giết chết, thật đúng là tam sinh hữu hạnh, là phúc phận mấy đời hắn mới tu luyện được!"
Xa Hùng hừ lạnh một tiếng, ánh mắt sát ý nồng đậm, quét nhìn tất cả mọi người tại hiện trường mà quát.
Nghe th��y lời của Xa Hùng, những vị đại lão có mặt tại đây, bị dọa cho kinh hồn bạt vía, tè ra quần!
Trời ạ!!!
Người chết trong tay Sở Lăng Thiên đã là hàng vạn hàng nghìn, đây...
Vào khoảnh khắc này,
Không còn bất kỳ ai dám nghi ngờ Sở Lăng Thiên sẽ không dám giết người giữa ban ngày ban mặt nữa!
Người trẻ tuổi ngồi cao nhìn xuống chúng sinh này, là ma, là thần, là Chí Tôn Chiến Vương giết người còn dễ hơn giẫm chết một con kiến!
Phù phù!
Quách Hãn Lâm nhìn thi thể cháu trai Quách Thâm, sợ đến ngây dại, ngã vật xuống đất, toàn thân đẫm mồ hôi lạnh, hắn không tài nào ngờ được, vừa nãy còn là một sinh mệnh sống sờ sờ, Sở Lăng Thiên muốn lấy mạng là lấy mạng ngay.
Truyện này do truyen.free độc quyền chuyển ngữ và phát hành, kính mong độc giả tôn trọng bản quyền.