Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Chương 3113 : Pháo hôi

"Tiểu tạp chủng, muốn chết!" Lục Tiểu Thất trên mặt lộ vẻ đùa cợt, đối mặt công kích của Lục Thiên Vũ, không lùi mà tiến tới, chân trái bước ra đồng thời, quyền phải đánh ra.

"Thất thiếu gia, cho hắn đẹp mắt!"

"Đánh hắn! Sơ sơ chỉ chi thứ món lòng, cũng dám theo chúng ta trực hệ đệ tử kêu la..."

Hai tên thiếu niên ở bên quạt gió thổi lửa, mà Lục Uyển một lòng đột nhiên níu chặt, lo lắng tới cực điểm.

Phanh!

Song quyền chạm nhau, một cổ bén nhọn hơi thở hướng Lục Thiên Vũ ép bắn tới.

Trong mắt Lục Tiểu Thất xẹt qua vẻ đắc ý.

Cấp ba hồn lực mặc dù còn không cách nào ngưng tụ ra võ hồn, nhưng thân th��� trải qua thời gian dài hồn lực rèn luyện, đã có thể vận dụng chút hồn lực chiến đấu. Cứ việc những thứ này hồn lực tại chính thức Hồn Sư trước mặt không chịu nổi một kích, nhưng đối với người bình thường lại có thật lớn lực sát thương.

Lục Tiểu Thất một chiêu này lần nào cũng đúng.

Nhưng lúc này đây, hắn nhất định sẩy tay rồi.

Oanh!

Lục Thiên Vũ lại là tiếp được một quyền này của hắn!

"Cái gì..." Lục Tiểu Thất trong lòng cả kinh.

Đang lúc này, Lục Thiên Vũ ngẩng đầu, hai mắt đỏ bừng, hai đấm hướng đối phương mặt cuồng đập.

Dưới sự phẫn nộ, Lục Thiên Vũ bộc phát ra khó có thể tưởng tượng cường hãn lực lượng.

Lục Tiểu Thất kinh ngạc dưới căn bản không kịp né tránh, trực tiếp bị đánh trúng sống mũi.

Lục Thiên Vũ biểu hiện ra khí thế chấn đến hắn, khiến hắn trong lúc nhất thời không cách nào hoàn hồn.

Dù sao, Lục Tiểu Thất bình thường ỷ vào thân phận ức hiếp nhỏ yếu, nhưng đối với đệ tử mạnh hơn mình, hắn chưa bao giờ dám chủ động khiêu khích, luận kinh nghiệm đánh nhau, thực ra cũng không nhiều.

Rầm rầm rầm...

Hai đấm của Lục Thiên Vũ hóa thành hạt mưa rơi vào người Lục Tiểu Thất, cả người giống như mãnh hổ xuống núi, tràn đầy thô bạo khí thế.

"Dám ức hiếp muội muội của ta, ta đánh chết ngươi!"

"Xem ngươi còn dám vũ nhục cha mẹ ta..."

Lục Thiên Vũ vừa đánh, vừa hô, phát tiết những khuất nhục thường ngày.

Mà Lục Tiểu Thất trên người đau cực, nơi nào còn lo lắng mặt mũi, ngao ngao kêu lên.

"Ngươi này thối tạp chủng lại dám đánh ta... Á... Đau chết ta... Cha ta sẽ giết ngươi!"

Lục Tiểu Thất uy hiếp cũng không có tác dụng, giờ phút này Lục Thiên Vũ căn bản không nghe bất kỳ lời nào, đầu óc hắn đã bị tức giận nhồi đầy.

Rất nhanh, Lục Tiểu Thất không còn lớn lối, uy hiếp ngữ chuyển thành cầu xin tha thứ, "Lục Thiên Vũ, ngươi thả ta đi... Ta van cầu ngươi... Không muốn đánh ta nữa... Ô..."

Hai tên thiếu niên kia cũng bị một màn này sợ ngây người.

Bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, Thất thiếu gia luôn luôn không ai bì nổi, lại bị người đánh kêu cha gọi mẹ, vẫn cầu xin tha thứ.

Lục Thiên Vũ này rõ ràng ngay cả tu sĩ cấp thấp nhất cũng không phải!

Hai người nhìn Lục Thiên Vũ, đều không khỏi cả người run lên, trong mắt toát ra một tia sợ hãi.

Thình thịch!

Lại một quyền!

Lục Thiên Vũ không để ý đối phương cầu khẩn, khí thế tăng vọt, đánh rụng hắn miệng đầy huyết nha.

Đang lúc Lục Thiên Vũ muốn lấn thân lại trên, lại nghe được Lục Uyển không đành lòng kêu lên: "Ca, đừng đánh!"

Thanh âm của Lục Uyển thoáng cái đem ý thức của Lục Thiên Vũ kéo trở lại.

Nhìn hai đấm sưng đỏ của mình, ánh mắt Lục Thiên Vũ vừa rơi vào Lục Tiểu Thất đang lăn lộn đầy đất, thở dài một hơi xả giận, ánh mắt trong nháy mắt khôi phục thanh minh.

"Lục Tiểu Thất, lần này nhìn vào mặt muội muội của ta tạm thời tha cho ngươi một mạng, lần sau nếu còn dám để ta bắt gặp ngươi ức hiếp người, ta trực tiếp muốn mạng chó của ngươi!" Lục Thiên Vũ nghiến răng nghiến lợi nói.

Lục Tiểu Thất che miệng không ngừng gật đầu, trong mắt tràn đầy sợ hãi.

"Cút đi!"

Lục Thiên Vũ vung tay lên, Lục Tiểu Thất nhất thời như được đại xá, được hai tên thiếu niên kia dắt díu lấy thật nhanh rời đi.

Chẳng qua là, Lục Thiên Vũ không thấy, Lục Tiểu Thất xoay người, đáy mắt không che giấu chút nào ánh mắt oán độc.

Cưỡng chế đuổi ba người kia đi, Lục Thiên Vũ lúc này mới lôi kéo Lục Uyển trở về phòng.

"Ca ca, sao ca đột nhiên biến lợi hại vậy?" Bên trong nhà, Lục Uyển vỗ về bộ ngực, kinh hồn chưa định.

Lục Thiên Vũ tự mình cũng vẻ mặt mê mang. Hắn vừa rồi lửa giận trùng thiên, chỉ cảm thấy bên trong đan điền lao ra một cổ lực mạnh, trong chớp mắt tràn ngập toàn thân, khiến hắn có dùng không hết lực lượng, nhưng sau khi bình tĩnh lại, cổ lực lượng này lại trong nháy mắt biến mất không thấy gì nữa.

"Chẳng lẽ là bởi vì biến cố lúc trước?" Lục Thiên Vũ trong lòng nghĩ, không khỏi nắm tay, suy nghĩ sâu xa.

Đây chỉ sợ là giải thích duy nhất rồi.

Hồi tưởng lại con độc xà kia, Lục Thiên Vũ đến nay vẫn cảm thấy da đầu tê dại.

Độc xà này xuất hiện quá mức quỷ dị, thâm sơn vòng ngoài sao có thể có yêu thú xuất hiện?

"Con rắn độc này tạm thời bình tĩnh, cũng chẳng biết lúc nào sẽ phát tác..." Lục Thiên Vũ phút chốc nhíu mày, "Xem ra phải nghĩ biện pháp dò thăm một chút nó rốt cuộc là rắn độc gì, cũng tốt xem có biện pháp giải độc hay không."

"Nếu có thể tìm được vài cọng linh thảo như vậy, có lẽ có thể khu trừ yêu độc."

...

Đang lúc Lục Thiên Vũ suy nghĩ lần nữa vào núi, từ phương hướng thâm sơn đột nhiên truyền đến từng đợt thú rống rung động đất trời.

Ngay sau đó, tất cả mọi người trong Lục gia trang cảm giác được dưới chân run rẩy mãnh liệt, tựa hồ phát sinh động đất.

Một cổ nước lũ đáng sợ, đang hướng Lục gia trang tập kích bất ngờ.

Trưởng lão Lục gia dẫn đầu giật mình, dẫn người vọt tới cửa sơn trang.

Đông đông đông!

Một trận chấn động mất hồn mất vía từ xa tới gần truyền đến, kèm theo nhiều tiếng thú rống, làm người ta lạnh gan.

"Đây, đây là có chuyện gì?" Trưởng lão sắc mặt ngưng trọng ngắm hướng tiền phương, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt.

"Truyền lệnh xuống, đóng cửa đại môn, mở ra hồn trận, cả trang đề phòng!"

Ra l��nh một tiếng, cả Lục gia trang nhanh chóng động.

Đại môn sơn trang thình thịch đột nhiên đóng lại, thủ vệ sơn trang cũng trước tiên mang theo Huyền Binh chạy tới cửa.

Lục gia dù sao cũng là thế lực lớn thứ hai ở Cố An thành, thủ vệ trong Lục gia trang cũng không ít, trong đó đại bộ phận đều là đệ tử bổn tộc, tu vi không tính là cao, nhưng thực lực không kém.

Đứng yên chỗ cao, đưa mắt nhìn lại, tất cả mọi người hít một hơi khí lạnh.

Trong tầm mắt, từng đầu yêu thú thể hình to lớn, hơi thở vạm vỡ dắt tay nhau mà đến.

"Nhiều yêu thú như vậy, nếu xông qua, chỉ sợ cả Lục gia trang cũng sẽ bị hủy hoại chỉ trong chốc lát!" Tất cả mọi người không biết làm sao. Nhưng điều khiến người ta kinh dị chính là, những yêu thú này không lập tức phát động công kích vào sơn trang, mà dừng lại ở vị trí cách sơn trang ngàn mét.

"Trưởng lão, đám súc sinh này đang làm gì vậy?"

Ánh mắt Lục Hằng trưởng lão hơi run sợ, thấp giọng nói: "Ta cũng không biết."

Hắn sắc mặt ngưng trọng, là trưởng lão nhiều tuổi nhất của Lục gia trang, hắn so với bất luận kẻ nào cũng rõ ràng, những yêu thú này không dễ dàng xuống núi, nhưng một khi xuống núi, đừng nói Lục gia trang, ngay cả cả Cố An thành cũng sẽ gặp phải tai họa ngập đầu.

"Trước chuẩn bị chiến đấu đi, đệ tử chi thứ ra trang nghênh chiến trước!" Lục Hằng trưởng lão lạnh lùng nói.

Lời này vừa nói ra, thủ hạ không khỏi vẻ mặt nghiêm nghị.

Đệ tử chi thứ Lục gia trang không có nhiều lực chiến đấu, nhóm đầu tiên ra ngoài nghênh chiến yêu thú, tuyệt đối là có đi không có về.

Ra lệnh tuy có chút tàn nhẫn, nhưng giờ phút này mọi người ở đây lại không nói được lời nào, ở bọn họ xem ra, giữ được Lục gia trang mới là việc cấp bách, về phần những đệ tử chi thứ kia, vẫn dựa vào bọn họ sinh hoạt, vốn tương đương với pháo hôi.

Rất nhanh, lệnh của trưởng lão truyền đạt tới mỗi một gia đình, trong lúc nhất thời, tất cả chi thứ Lục gia trang đều bị mây đen bao phủ.

"Loảng xoảng lang!" Bên trong sơn trang, trong một sân có chút hoa lệ, Lục Tiểu Thất bụm mặt gò má, nổi giận đập đồ sứ danh quý trong nhà.

"Tiểu Thất, con đang làm gì vậy?" Một trung niên nam tử cao lớn đi vào nhà, nhìn đống hỗn độn đầy đất, khẽ nhíu mày.

"Cha!" Lục Tiểu Thất nhìn thấy phụ thân, ánh mắt sáng ngời.

"Còn không phải là cái tiểu tạp chủng họ Lục kia!"

Mặc dù sau khi về nhà đã phục thuốc, thương thế trên người Lục Tiểu Thất đã giảm đi rất nhiều, nhưng răng bị đánh rụng không thể lập tức mọc lại, giờ phút này nói chuyện lậu gió, lại khó che giấu hận ý oán độc trong lòng hắn.

Lục Hổ nghe con trai nói, nhất thời mặt lộ vẻ không vui, "Dù gì cũng là con trai của Lục Hổ ta, lại bị một tạp chủng chi thứ đánh, con không thấy mất mặt sao?!"

Lục Tiểu Thất co lại cổ, không dám giải thích.

Lục Hổ thấy thế, trong lòng càng thêm bất mãn, nếu không phải có một thành công cụ lớn nhất, tiểu tử này sao có thể chống đỡ được môn hộ nhà mình?

Ý nghĩ trong đầu chuyển qua, Lục Hổ hừ lạnh một tiếng. "Ta sẽ tìm người giải quyết thằng nhãi đó, về phần con, từ hôm nay bắt đầu thêm lần tu luyện, không đạt được năm giai hồn lực thì không được ra khỏi cửa!"

M���t Lục Tiểu Thất như khổ qua, rất nhanh lại nở nụ cười, "Lục Thiên Vũ, lần này thì ngươi chết chắc!"

...

Ngoài sơn trang, một đám đệ tử chi thứ cầm vũ khí khác nhau trong tay, như lâm đại địch.

Người chi thứ trong Lục gia trang không ít, giờ phút này một phần ba đã tới, bọn họ rõ ràng thân phận của mình, cũng biết trận chiến này cửu tử nhất sinh. Nhưng vì người nhà có thể tiếp tục sinh hoạt ở Lục gia trang, bọn họ không thể không đứng ra.

Mà trong nhóm thanh tráng niên này, một thiếu niên ngây ngô đặc biệt bắt mắt.

Thiếu niên này rõ ràng là Lục Thiên Vũ!

Khi nhận được lệnh ra ngoài nghênh chiến yêu thú, hai anh em Lục Thiên Vũ đều kinh ngạc không tin.

Dù sao, mặc dù bọn họ là chi thứ, nhưng đều chưa đến mười lăm tuổi, coi như sơn trang gặp chuyện cũng không giúp được gì, thường ngày có việc cũng không ai thông báo cho họ.

Không đợi Lục Thiên Vũ hỏi han, hắn đã bị người kéo ra khỏi phòng, trực tiếp dẫn tới ngoài trang.

Lục Thiên Vũ nhanh chóng ý thức được, đây là khốn cảnh lớn nhất mình gặp phải.

Nhưng giờ phút này, không ai đồng tình hắn, thậm chí không ai liếc hắn một cái, bởi vì bọn họ đều ở trong tình trạng giống nhau.

Sắc trời dần tối, trên mặt đất mênh mông chiếu rọi ra một mảnh hoàng hôn.

Đám yêu thú chờ đợi hồi lâu, cuối cùng không nhịn được, bắt đầu tiến công Lục gia trang.

"Rống!"

Từng tiếng thú rống chấn thiên vang lên, mặt đất chấn động, từng đầu yêu thú đạp trên cuồn cuộn bụi đất chạy tới.

Tốc độ và lực lượng của yêu thú không phải dã thú bình thường có thể so sánh được, thực lực của một đầu yêu thú nhất phẩm ước chừng tương đương với Lục Uyển thập tam giai, nếu thực sự chiến đấu, Lục Uyển khó có thể chiến thắng đối phương.

Phàm là vật mang "Yêu", trời sinh có linh tính cực cao, như yêu thú, yêu mộc, yêu thạch, mà trong loại yêu vật này, chỉ những thứ có thể được nhân loại lợi dụng mới được gọi là linh vật.

Lục Thiên Vũ không hiểu rõ nhiều về yêu thú, nhưng cũng nghe trưởng bối trong trang nói, nếu không đạt tới chín giai hồn lực, không được vào sâu trong dãy núi, hắn vào núi hái thuốc đều ch�� ở vòng ngoài dãy núi, việc gặp rắn độc lúc trước là ngoài ý muốn.

Hôm nay, Lục Thiên Vũ lần đầu tiên nhìn thấy nhiều yêu thú thổi quét tới như vậy. Áp lực đặc hữu của yêu thú giống như từng ngọn đồi đặt trên đỉnh đầu hắn, khiến hắn khó thở.

Nhìn những người khác xung quanh, mọi người mặt như màu đất, hai chân run rẩy.

Thấy vậy, Lục Thiên Vũ đột nhiên cảm thấy dũng khí, lớn tiếng quát, "Mọi người đừng sợ, vì Lục gia trang, thề sống chết chiến đấu!"

Tiếng quát của Lục Thiên Vũ khiến mọi người tỉnh táo lại. Đối với họ, sống chết đều ở giờ khắc này, đã như vậy, chi bằng thử một lần.

Trong chớp mắt, mấy con yêu thú đã xông tới trước mặt họ, một tráng hán bên cạnh Lục Thiên Vũ ngửa đầu rống giận, cầm đao xông tới.

Keng!

Đao chém lên chân trước của một con yêu thú, nhưng chỉ chém phá một tầng lân phiến, căn bản không thấy máu thịt.

Lòng Lục Thiên Vũ chìm xuống, những yêu thú này có ít nhất hai ba phẩm, với thực lực của hắn, đối phó một con cũng đã cố hết sức, huống chi số lượng nhiều như vậy.

Đang lúc này, con yêu thú kia nâng trảo vỗ, trực tiếp đánh bay tráng hán kia ra ngoài trăm mét.

Toàn thân tráng hán kia máu tươi chảy xuôi, chỉ một lát đã mất mạng.

Yêu thú kia vừa chuyển đầu, ánh mắt lập tức nhìn thẳng Lục Thiên Vũ.

Lục Thiên Vũ cùng đôi mắt đỏ ngầu của nó nhìn nhau, chiến ý trong lòng bộc phát.

"Tới đi!" Thiết côn trong tay đột nhiên nhắc lên, Lục Thiên Vũ thần sắc lẫm liệt, khí thế cuồng bạo chưa từng có bộc phát ra từ trong cơ thể hắn.

Sau khoảnh khắc, chỉ thấy hắn hai chân đạp mạnh, cả người hóa thành một mũi tên bay ra.

Trường côn chỉ thẳng vào mi tâm hai mắt của con yêu thú kia.

Yêu thú ngẩng đầu, đối mặt với công kích của Lục Thiên Vũ, lần nữa giơ móng vuốt lên, chém về phía Lục Thiên Vũ.

Trong cơn nguy cấp, con người ta thường bộc lộ những khả năng tiềm ẩn mà chính bản thân họ cũng không ngờ tới. Dịch độc quyền tại truyen.free

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free