Chương 1258 : Thập Hoàng Niết Bàn Thần Thông
Nhập Diệt là gì?
Diệp Vô Khuyết không hiểu, nhưng hắn từng nghe nói những cao tăng Phật pháp tinh thâm trong các tự miếu thế tục đều sẽ nhập diệt, hay còn gọi là viên tịch.
Cao tăng đắc đạo không sợ cái chết, không sợ luân hồi, nghiệp báo gia thân, vô úy vô cụ.
Cho nên mỗi khi cao tăng viên tịch, linh hồn nhập diệt, nhục thân hoặc hóa thành lửa tự thiêu, để lại xá lợi tử, hoặc nhục thân bất hủ, lưu lại di vật, cung phụng đệ tử hậu thế chiêm ngưỡng.
Đây là sự lý giải sơ bộ của Diệp V�� Khuyết về Nhập Diệt, nhưng khi hắn và Bất Tử Thần Hoàng dung hợp, bị Xích Hà Thần Hỏa thiêu đốt, mới biết được sự đáng sợ của Nhập Diệt!
Vô tận hắc ám, vô tận tuyệt vọng!
Diệp Vô Khuyết không cảm nhận được nhục thân của mình, thậm chí muốn đưa tay ra cũng không thể, mất đi cánh tay, mắt không nhìn thấy, một vùng tăm tối, dường như chỉ còn linh hồn đang trôi nổi.
Cứ như lạc vào sâu trong vũ trụ, trong hắc động vô tận, thứ còn lại của sự sống chỉ là tư tưởng, ngay cả linh hồn cũng dần biến mất.
Khoảnh khắc tựa như vĩnh hằng, hắn không thấy tương lai, cũng chẳng trông thấy quá khứ, chỉ có một luồng ý thức trôi nổi trong bóng đêm vĩnh hằng, ngay cả tự sát cũng không thể.
Cảm giác này khiến Diệp Vô Khuyết tràn đầy sợ hãi và tuyệt vọng, giống như bị chôn sống dưới mấy chục trượng sâu, vĩnh viễn chỉ có bóng tối bầu bạn, lặng lẽ chờ đợi cái chết.
Diệp Vô Khuyết ��iên cuồng nhẫn nại, hắn muốn vượt qua, muốn tìm được một tia quang minh. Cảm giác sống không bằng chết này khiến hắn cắn răng khổ sở kiên trì, không ngừng tìm tòi, không ngừng dựa vào luồng ý thức này mà tiến lên, muốn tìm được điểm cuối.
Thế nhưng tất cả đều vô ích, dù hắn có nỗ lực đến đâu, cũng chỉ là vùng vẫy vô vọng, hắc ám vĩnh viễn bao trùm, căn bản không thể thoát ra.
Dần dần, Diệp Vô Khuyết bắt đầu sụp đổ. Không ai có thể vượt qua cảnh ngộ "Nhập Diệt" này, dù ý chí tinh thần có cường đại đến mấy cũng sẽ bị tiêu hao hết sạch trong bóng tối và sự trôi nổi vĩnh hằng này.
Diệp Vô Khuyết rất muốn chết, nhưng hắn ngay cả tự sát cũng không làm được!
Ý thức bắt đầu mơ hồ, một loại tử khí vô tận lan tràn trong luồng ý thức của Diệp Vô Khuyết, hắn cảm thấy rất mệt, rất muốn ngủ, cứ như vậy buông bỏ luồng ý thức này, mặc dù biết rằng một khi đã từ bỏ thì đồng nghĩa với cái chết thật sự, sẽ không bao giờ tỉnh lại nữa.
Diệp Vô Khuyết đã mất đi ký ức quá khứ, chỉ dựa vào một tia bản năng cuối cùng mà khổ sở dày vò. Hắn không biết mình đã chịu đựng bao lâu, đến cuối cùng ý thức đã khô héo, nhưng vẫn gắt gao kiên trì.
Bởi vì ở tận cùng tia bản năng đó, có mấy đạo thân ảnh không ngừng hiện lên. Dù giờ phút này Diệp Vô Khuyết không biết họ là ai, đại diện cho ý nghĩa gì, nhưng chính những thân ảnh này đã cho hắn sức mạnh cuối cùng.
Một thân ảnh cao lớn ngang tàng, đỉnh thiên lập địa, hai vai như chống đỡ tinh không Bỉ Ngạn, sở hữu cảm giác an toàn vô tận!
Một thân ảnh ấm áp như nước, dịu dàng vô cùng, dường như đang nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Diệp Vô Khuyết, hiền từ trìu mến.
Một thân ảnh cao lớn thẳng tắp, bàn tay lớn khô ráo, dắt tay một hài đồng bước qua chư thiên vạn giới, một đường thủ hộ.
Một thân ảnh váy trắng thướt tha, tiên tư tuyệt thế, lại đang thâm tình ngắm nhìn Diệp Vô Khuyết, dùng mệnh để yêu hắn!
Một thân ảnh phong hoa tuyệt đại, thấy không rõ mặt mũi, lại tràn ra một cỗ tịch mịch thấm đẫm vạn cổ!
...
Năm đạo thân ảnh này là chỗ dựa cuối cùng của Diệp Vô Khuyết, khiến hắn không thực sự chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.
Cứ như thế, lặp đi lặp lại chìm nổi, đã trải qua trọn vẹn ba lần!
Dần dần, Diệp Vô Khuyết tiến vào một loại cảnh giới kỳ lạ không sống không chết, nhất niệm vĩnh hằng!
Giờ khắc này, cuối vô cùng vô tận của bóng tối từ từ toát ra một tia sáng, tia sáng đó không ngừng mở rộng, cuối cùng lại là một đoàn Xích Hà Thần Hỏa đang hừng hực cháy!
Thần hỏa xua tan bóng tối, xua đi hàn lạnh!
Ở trung tâm Xích Hà Thần Hỏa đó, lại có một thân ảnh toàn thân rực rỡ, hoàn mỹ cao quý đứng ngạo nghễ!
Thân ảnh kia dục hỏa mà sinh, mang theo một loại sinh cơ b���ng bừng, dường như đã vượt qua cái chết và luân hồi, sống lại một lần nữa!
Luồng ý thức sắp tiêu tan của Diệp Vô Khuyết giờ phút này cảm nhận được sự ấm áp và thoải mái khó tả, khiến ý thức chấn động mạnh, dường như bắt đầu từ từ phục hồi.
Khi luồng ý thức kia nhìn thấy thân ảnh hoàn mỹ đứng ngạo nghễ trong Xích Hà Thần Hỏa, vô cùng vô tận ký ức và hình ảnh như thủy triều ập tới!
"Bất Tử... Thần Hoàng! Thì ra là thế... Đây chính là Nhập Diệt, chỉ có tiên nhập diệt, mới có thể Niết Bàn! Ta... đã hiểu!"
"Phượng Hoàng dục hỏa, Niết Bàn trùng sinh! Ta đã hiểu!"
Một tiếng rống to vang vọng Cửu Thiên Thập Địa, Bất Tử Thần Hoàng ở đằng xa phát ra một tiếng kêu chấn động vũ trụ, mang theo Xích Hà Thần Hỏa vô biên ào ạt đâm vào luồng ý thức của Diệp Vô Khuyết!
Oanh!
Tựa như khai thiên lập địa, tựa như vũ trụ đản sinh, luồng ý thức này của Diệp Vô Khuyết dung hợp với Bất Tử Thần Hoàng. Hắn trong lúc mơ mơ màng màng đã nhìn thấy một thân ảnh Thần Hoàng dang cánh bay lượn, hoành kích Cửu Thiên Thập Địa, ngạo khiếu chư thiên vạn giới, diễn hóa vô cùng vô tận áo nghĩa!
Đây chính là Đế thuật kèm theo của Bất Tử Thần Hoàng... Chân Hoàng Đế thuật!
Diệp Vô Khuyết quan sát Chân Hoàng Đế thuật, không ngừng lĩnh ngộ, như si như say...
Trong không gian dị thứ nguyên, khoảnh khắc tựa như vĩnh hằng, không biết đã qua bao lâu.
Không phụ tay mà đứng, thân ảnh nhàn nhạt như màn nước càng trở nên trong suốt, bất động, như đứng sừng sững vạn cổ.
"Ha ha, xem ra là thành công rồi."
Bỗng nhiên, Không cười nhạt mở miệng. Khoảnh khắc tiếp theo, Xích Hà Thần Hỏa đang bùng lên trên đại địa đột nhiên bùng nổ ra ánh lửa vô tận, tự mình lan tràn ra, nhấn chìm toàn bộ không gian dị thứ nguyên!
Kétt!
Một tiếng phượng minh vang vọng Lục Hợp Bát Hoang, từ bên trong Xích Hà Thần Hỏa đang hừng hực cháy đột nhiên xông ra một con Bất Tử Thần Hoàng quấn quanh vô tận thần hỏa. Con Bất Tử Thần Hoàng đó hai cánh vắt ngang trời, không ngừng bay lượn, dần dần một thân ảnh chậm rãi phác họa ra, cuối cùng dục hỏa mà đứng, đạp bầu trời mà lên, rõ ràng là Diệp Vô Khuyết!
Trên hư không, Diệp Vô Khuyết đứng thẳng người, quanh thân dâng trào vô tận Xích Hà Thần Hỏa, đó là bản mệnh thần hỏa của Bất Tử Thần Hoàng, có thể gọi là Thần Hoàng Bất Tử Hỏa!
Ngay phía sau Diệp Vô Khuyết, đột nhiên có một vầng hồn dương màu vàng kim từ từ dâng lên, tràn ra dao động thuộc về Địa Hồn cảnh, rõ ràng đó là Địa Hồn Dương!
Kétt!
Bất Tử Thần Hoàng kia bay lượn hư không, phát ra một tiếng kêu vui vẻ, lao xuống, trực tiếp xông vào trong Địa Hồn Dương của Diệp Vô Khuyết, dung hợp với nó, khiến toàn thân Diệp Vô Khuyết nở rộ thần huy Xích Hà, quang diệu thiên khung!
Đến đây, tiếp sau Hoàng Kim Đế Long, bản mệnh hồn thú thứ hai của Diệp Vô Khuyết, Bất Tử Thần Hoàng cuối cùng đã ra đời!
Một cỗ dao động mênh mông đáng sợ từ quanh thân Diệp Vô Khuyết bùng nổ, giờ khắc này tu vi của hắn bắt đầu từ từ tăng lên, Địa Hồn Đại Viên Mãn vốn có cuối cùng đã phá vỡ ràng buộc, bước ra một bước, Thiên Hồn ở ngay trước mắt.
Đồng thời, đôi mắt của Diệp Vô Khuyết đột nhiên mở ra, bên trong dâng trào ánh lửa vô tận, từng sợi tóc đen dày đặc quấn quanh Xích Hà Thần Hỏa, thiêu đốt hư không, khiến hắn trông như một tôn đại đế hỏa chi!
Kétt!
Từng trận phượng minh vang vọng, quanh thân Diệp Vô Khuyết đột nhiên có trọn vẹn mười con Thần Hoàng hiển hóa, diễm lệ mà thần thánh, linh vũ quanh thân sắc bén rực rỡ, dang cánh bay cao, đỏ tươi ướt át, giống như hóa thành mười vầng Hoàng Nhật lơ lửng bên cạnh Diệp Vô Khuyết!
Vô cùng vô tận dao động nóng bỏng ào ạt bùng nổ, Diệp Vô Khuyết bước ra một bước, mười con Thần Hoàng đồng loạt bùng phát ánh lửa kinh thiên động địa, thiêu đốt Lục Hợp Bát Hoang!
Một màn này được Không ở đằng xa thu hết vào đáy mắt, lập tức lộ ra một tia cười nhạt nói: "Không tệ, lại là Thập Hoàng Niết Bàn Thần Thông, một trong những Chí Tôn Thần Thông của Hoàng tộc, tốt!"