Chương 1273 : Vô Địch Thiên Kiêu Hơn Ba Ngàn Năm Trước!
Thiên kiêu như rồng bay, cười nói giết người! Cực kỳ mạnh mẽ, bá đạo vô biên!
Từ đầu đến cuối, Diệp Vô Khuyết đã hoàn toàn áp chế Phong Vân Chân Nhân. Đến khi Phong Vân Chân Nhân phải dùng đến Phong Vân Lĩnh Vực, vẫn hoàn toàn vô dụng, bị Diệp Vô Khuyết chém đầu! Quá trình ấy, chiến quả ấy, để lại ấn tượng quá sâu sắc!
Giờ phút này, đệ tử của Liệt Thiên Đạo trong toàn bộ đại điện Thanh Đồng hầu như sôi trào! Tận mắt chứng kiến Diệp Vô Khuyết tu vi Ly Trần Cảnh nghịch hành phạt thượng, mạnh mẽ chém giết Phong Vân Chân Nhân, còn gì kích động lòng người, làm sôi máu hơn chuyện này?
"Lợi hại! Thật sự quá lợi hại! Nhân vật như vậy, chẳng trách có thể tạo nên kỷ lục ba tầng đều hoàn mỹ ở Tam Kiếp Tháp!"
"Thập Đại Đế Quốc lại có thể xuất hiện thiên kiêu như rồng như vậy! Cho dù năm vị Thiếu chủ xuất hiện lúc Ly Trần Cảnh cũng không thể so với Diệp Vô Khuyết này một phân một hào! Thậm chí... còn kém hơn một bậc!"
"Thật sự khó có thể tưởng tượng! Đáng sợ! Đáng tiếc! Thiên kiêu như vậy, lại không phải xuất thân từ Liệt Thiên Đạo ta!"
Đệ tử Liệt Thiên Đạo khó bình phục tâm tình, ai nấy đều cảm khái. Chỉ vì biểu hiện của Diệp Vô Khuyết quá mức kinh diễm!
Dù ngạo khí, đệ tử Liệt Thiên Đạo cũng phải khuất phục trước chiến tích huy hoàng của Diệp Vô Khuyết. Ly Trần Cảnh chém giết một Kiếp Chân Nhân, ở Liệt Thiên Đạo không phải chưa từng có, nhưng mỗi người đều chiếm uy danh hiển hách trong lịch sử lâu đời của Liệt Thiên Đạo, đều là vô địch thiên kiêu của thời đại đó!
Bây giờ bên ngoài Liệt Thiên Đạo lại xuất hiện một nhân vật như vậy, quả là trước nay chưa từng có.
Tại bình đài Thập Đại Đế Quốc, các thiên kiêu đại biểu vẫn chìm trong rung động vô biên, không ai lên tiếng!
Những thiên kiêu đại biểu Phong Vân Vương Quốc dùng ánh mắt tràn đầy cừu hận, oán độc gắt gao nhìn Diệp Vô Khuyết, như muốn dùng ánh mắt giết chết hắn!
Nhưng có thể làm gì?
Diệp Vô Khuyết ngay cả Quốc chủ Phong Vân Chân Nhân của bọn họ cũng có thể mạnh mẽ đánh giết, bọn họ có bao nhiêu người lên cũng chỉ chịu chết, không cùng đẳng cấp, chỉ có phần bị ngược đãi.
Chỉ có một ánh mắt nhìn Diệp Vô Khuyết mang theo nỗi sợ hãi và kinh hoàng tuyệt đối, đó là Lạc Hàm Yên!
Trước đó ở Tam Kiếp Tháp, biểu hiện hoàn mỹ của Diệp Vô Khuyết làm nàng tức giận quá độ, liên lụy vết thương phun máu ngất đi. Sau khi tỉnh lại, nàng nghe tin Diệp Vô Khuyết ba tầng đều hoàn mỹ và tin Ngạo Thiên chết trong tay Diệp Vô Khuyết, Lạc Hàm Yên kinh hãi đến nỗi lại ngất đi.
Sau năm ngày trị liệu, nàng mới khôi phục chút ít. Vốn cho rằng Diệp Vô Khuyết xuất chiến Trận Đỉnh Phong là hành vi tự sát, đối đầu Phong Vân Chân Nhân càng là không biết sống chết, nhưng không ngờ kết cục lại như vậy!
Phong Vân Chân Nhân lại bị Diệp Vô Khuyết chém giết! Khoảnh khắc đó, nỗi sợ hãi và kinh hoàng của Lạc Hàm Yên đối với Diệp Vô Khuyết tích lũy đến cực hạn, triệt để bùng nổ. Nàng nhịn không được lùi lại, sợ bị Diệp Vô Khuyết nhìn thấy, sợ phải đối mặt với quái vật đáng sợ này.
Chỉ có bình đài Tinh Diễn Công Quốc là một mảnh sôi trào! Tư Không Trích Thiên, Kỷ Yên Nhiên, Yến Hồng Tà ai nấy cũng kích động đến đỏ mặt, hận không thể ngửa mặt lên trời gầm thét.
Tử Long Pháp Vương càng lòng già được an ủi, cười ha ha, vô hạn cảm khái.
Còn trong Vương Tọa Thanh Đồng, tâm tình của những chiến lực giả đỉnh phong đang ngồi ngay ngắn là hỗn hợp rung động và... sự kiêng kỵ nồng đậm!
Một đám tu sĩ Long Môn Cảnh lại kiêng kỵ một tu sĩ Ly Trần Cảnh, thật khó tưởng tượng, nhưng sự thật tàn khốc ở trước mắt, không cho phép họ không kiêng kỵ.
Ai cũng thấy Diệp Vô Khuyết đối đầu Phong Vân Chân Nhân, đến cuối cùng chém giết hắn vô cùng từ tốn, mạnh mẽ bá đạo, không hề miễn cưỡng, thậm chí không bị thương chút nào.
Chiến lực của Diệp Vô Khuyết còn đáng sợ hơn những gì hắn biểu hiện, ít nhất mạnh hơn Phong Vân Chân Nhân một cấp độ!
Phong Vân Chân Nhân đã là đỉnh phong của một Kiếp Chân Nhân, vậy chiến lực của Diệp Vô Khuyết đã đạt đến mức nào?
Một Kiếp Chân Nhân Đại Viên Mãn? Hay mạnh hơn?
Những chiến lực giả đỉnh phong trên Vương Tọa Thanh Đồng ở cấp độ một Kiếp Chân Nhân không ai dám coi thường Diệp Vô Khuyết!
Lúc này, hai người có thần tình khó coi nhất là Đại Nhật Quốc chủ và Yến U Hùng.
Sắc mặt Đại Nhật Quốc chủ đen như đáy nồi, gắt gao nhìn Diệp Vô Khuyết, trong mắt có oán độc, hàn ý, nhưng càng nhiều là sợ hãi!
Phong Vân Chân Nhân bị Diệp Vô Khuyết chém đầu, mà hắn và Phong Vân Chân Nhân bất quá sàn sàn nhau, nếu hắn đối đầu Diệp Vô Khuyết, kết cục cũng không khác gì Phong Vân Chân Nhân.
"Tiểu súc sinh này sao lại đáng sợ như thế! Đáng chết! Sao lại thế này! Lại có thể giết Phong Vân Chân Nhân!"
Đại Nhật Quốc chủ gào thét trong lòng, kinh hãi và không cam lòng.
Ánh mắt hắn lóe lên, những ý niệm âm độc trào lên, tìm phương pháp đối phó Diệp Vô Khuyết, dù sao đây là Trận Đỉnh Phong, không thể ngồi chờ chết.
Yến U Hùng nắm chặt tay sau lưng trên Vương Tọa Thanh Đồng, vì dùng sức quá mạnh mà trắng bệch. Trong mắt huyết quang lóe lên, tuôn ra sát khí kinh thiên động địa, kinh nộ và ý kiêng kỵ.
Sự tình phát triển vượt quá dự liệu của hắn, sự cường đại của Diệp Vô Khuyết vượt quá tưởng tượng của hắn.
Yến U Hùng nhớ lại lời mình vừa nói, dù là thiên tài xuất chúng, hay thiên kiêu kinh diễm, nếu không thể trưởng thành, thì dù bồi dưỡng thế nào cũng chỉ là con kiến, lật tay liền giết.
Câu nói này nhắm vào Diệp Vô Khuyết, Yến U Hùng châm biếm Diệp Vô Khuyết, coi hắn là kiến. Nhưng bây giờ cái tát đã đến!
Chiến tích Diệp Vô Khuyết một lần đánh giết Phong Vân Chân Nhân như một cái tát mạnh vào mặt Yến U Hùng. Đã có thể mạnh mẽ chém giết một Kiếp Chân Nhân, còn gọi là chưa trưởng thành sao?
Nếu chuyện này không tính, đợi Diệp Vô Khuyết vượt qua nhục thân kiếp bước vào Long Môn Cảnh, thì sẽ đáng sợ đến mức nào?
Đến lúc đó đừng nói giết một Kiếp Chân Nhân, giết Nhị Kiếp Chân Quân cũng dễ như giết gà con.
Trong lòng Yến U Hùng như liệt diễm thiêu đốt, sát ý và sợ hãi đan xen.
"Không được! Tuyệt đối không thể để kẻ này tiếp tục trưởng thành, nếu hắn vượt qua nhục thân kiếp trở thành một Kiếp Chân Nhân, thì Thánh Huyết Đế Quốc của ta sẽ gặp đại nạn! Lần này phải giữ mạng kẻ này lại ở đây!"
Yến U Hùng hận trong lòng, cảm nhận được nguy cơ mãnh liệt, kinh hãi thật sâu, cần phải sớm diệt trừ Diệp Vô Khuyết, nếu không tương lai sẽ ra sao hắn không dám nghĩ tới.
Diệp Vô Khuyết lúc này vạn chúng chú mục, dù sao hắn một mình làm ra chuyện quá kinh người!
Nhưng Diệp Vô Khuyết nhẹ nhàng ngồi trở lại Vương Tọa Thanh Đồng của mình, sắc mặt bình tĩnh như nước, không gợn sóng, không tự phụ, không cười, vẫn như trước, gió nhẹ mây trôi, như vừa chém giết một con lão cẩu chứ không phải một Kiếp Chân Nhân.
Tư thái này của hắn càng làm người khác thêm kiêng kỵ!
Thiên tư kinh diễm, chiến lực kinh thế, thiếu niên đắc chí, nhưng không tự đắc, không kiêu ngạo, trái lại gió nhẹ mây trôi, bình tĩnh như nước, mà lại không phải giả vờ, phải cần ý chí tâm hồn đến mức nào?
"Đây là một tôn vô địch thiên kiêu! Tinh Diễn Công Quốc e rằng sẽ quật khởi!"
Cửu Phượng Chân Quân nhìn Diệp Vô Khuyết, lẩm bẩm một mình, cảm khái.
Vốn cho rằng cháu gái Bạch U Hoàng thức tỉnh Băng Hoàng huyết mạch, trở thành huyết mạch tu sĩ, tương lai huy hoàng, vì Cửu Phượng Đế Quốc đổi lấy tương lai vô hạn, nhưng bây giờ lại xuất hiện Diệp Vô Khuyết càng kinh tài tuyệt diễm, Cửu Phượng Chân Quân cũng phải thừa nhận Bạch U Hoàng là huyết mạch tu sĩ, vẫn kém Diệp Vô Khuyết không chỉ một bậc.
"Thập Đại Đế Quốc xuất hiện thiên kiêu như vậy, bao nhiêu năm chưa từng thấy? Lần trước, ước chừng vẫn là hơn ba ngàn năm trước..."
Tuyết Anh Bà Bà cảm thán, trong đôi mắt già nua khó lường tuôn ra hồi ức xa xưa. Trong ký ức của nàng xuất hiện một thân ảnh cao lớn mạnh mẽ rắn rỏi, cùng quang mang vạn trượng, vô địch trong thời đại đó, Tuyết Anh Bà Bà ngẩn ngơ!