Chương 1797 : Vòng cuối cùng
Thảo Mộc Thí Luyện vòng hai của Phong Linh Hội Võ đã kết thúc, nhưng không ai ngờ kết quả lại như vậy, thậm chí đến giờ phút này vẫn còn rất nhiều người chưa hoàn hồn, còn đắm chìm trong rung động vô biên vừa rồi.
Ông!
Một trăm tòa Đan Võ Chiến Đài vốn sừng sững trong Đan Võ Quảng Trường giờ phút này chậm rãi chìm xuống, cuối cùng rút sâu vào lòng đất. Hai mươi tên thiên kiêu vượt qua vòng hai lại một lần nữa đứng trên đại địa.
Trong đó, Diệp Vô Khuyết đứng độc lập một chỗ, chắp tay sau lưng, sắc mặt bình tĩnh, gió nhẹ phất động mái tóc đen của hắn, mang theo vẻ tiêu sái cùng khó lường, tản mát ra một loại mị lực thần bí khác thường.
Ánh mắt của tất cả tu sĩ giữa thiên địa vẫn ngưng tụ trên người Diệp Vô Khuyết, bọn họ hiểu rõ, từ hôm nay trở đi, ba chữ Diệp Vô Khuyết này tất nhiên sẽ vang vọng khắp vạn tòa đại lục xung quanh, trở thành người duy trì một kỷ lục kinh diễm của Thảo Mộc Thí Luyện, mà e rằng trong thời gian dài cũng không thể bị người khác phá vỡ.
Vù!
Đột nhiên, ba đạo lưu quang bắn nhanh ra từ pho tượng lò đan, chia ra xông về phía Diệp Vô Khuyết, Ninh Kiệt, Mạc Huyền ba người, đồng thời giọng nói của lão ẩu tóc khô lại một lần nữa vang lên.
"Ba người các ngươi đứng đầu Thảo Mộc Thí Luyện, có tư cách đạt được một phần đan dược do chủ nhân tự tay luyện chế để lại. Diệp Vô Khuyết đoạt được hạng nhất, càng có tư cách đạt được một bộ đan kinh do chủ nhân để lại."
Diệp Vô Khuyết một tay liền bắt lấy đạo lưu quang xông về phía hắn, đó là một bình ngọc nhỏ và một khối ngọc giản màu mực.
"Phong Linh Tướng này không chỉ là Phong Tướng Nhân Vương, mà còn là một luyện đan sư cường đại, đan dược do hắn luyện chế ra tự nhiên không phải là phàm phẩm..."
Ánh mắt lộ ra một tia ý cười, Diệp Vô Khuyết trực tiếp mở miệng bình, khẽ ngửi một cái, lập tức một cỗ đan hương vô cùng nồng đậm xộc vào mũi, khiến toàn thân hắn chấn động, sảng khoái vô cùng!
"Chà, trọn vẹn sáu viên đan dược hạ giai bát phẩm! Ba viên đan dược liệu thương, ba viên đan dược tu luyện, không tệ."
Sáu viên đan dược hạ giai bát phẩm, giá trị của nó hoán đổi thành hạ phẩm Nguyên Tủy ít nhất cũng cần gần một ngàn vạn, đây tự nhiên là một niềm vui ngoài ý muốn thật lớn.
Chợt Diệp Vô Khuyết ánh mắt khẽ chuyển, liền nhìn về phía ngọc gi���n màu mực trong tay còn lại, trong lòng dâng lên một tia mong đợi và nghi hoặc.
"Còn có bộ đan kinh này, có lẽ Phong Linh Tướng đã tạo ra, hoặc là hắn có được do cơ duyên, tương tự cũng sẽ không phải là phàm phẩm."
Thần Niệm Chi Lực quét một cái, Diệp Vô Khuyết lập tức liền biết tên của bộ đan kinh này... Mặc Linh Đan Kinh.
Bất quá trước mắt không phải thời cơ nghiên cứu kỹ càng, Diệp Vô Khuyết lập tức đem đan dược và đan kinh thu vào bên trong Nguyên Dương Giới, để dành sau này có thời gian lại nghiên cứu đọc.
Tại một chỗ không xa Diệp Vô Khuyết, Ninh Kiệt giờ khắc này sắc mặt đen như đáy nồi, gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Vô Khuyết, cả người trên dưới tản mát ra khí tức băng lãnh như vạn năm băng xuyên!
"Diệp Vô Khuyết! Ngươi cướp đoạt đan kinh thuộc về ta! Trên Thảo Mộc đạo ta đích xác không bằng ngươi, nhưng vòng cuối cùng tiếp theo nhìn chính là thực lực chân chính! Ta nhất định khiến ngươi hiểu rõ cái gì gọi là chênh lệch tuyệt vọng!"
Ninh Kiệt là một luyện đan sư chân chính, đối với đan kinh Phong Linh Tướng để lại sớm đã thèm muốn vô cùng, nhưng không ngờ rằng Thảo Mộc Thí Luyện vốn dĩ được coi là dễ như lấy đồ trong túi lại giữa chừng xuất hiện một Diệp Vô Khuyết!
Không chỉ đoạt lấy tất cả danh tiếng của hắn, mà lại còn đạt được bộ đan kinh kia, còn hắn Ninh Kiệt thì hoàn toàn triệt để luân lạc thành đá lót đường của Diệp Vô Khuyết!
Điều này khiến Ninh Kiệt làm sao có thể tiếp nhận?
Thật ra giờ khắc này, không chỉ Ninh Kiệt, ánh mắt những người khác nhìn về phía Diệp Vô Khuyết cũng rất bất thiện.
Nguyên nhân đều chỉ có một, đó chính là danh tiếng của Diệp Vô Khuyết quá thịnh!
Từ lúc Diệp Vô Khuyết đến muộn, cho đến khi hắn trấn áp Trần Trường Ca, đây đã là một lần xuất hiện cực kỳ khoa trương, thu hút ánh mắt rất nhiều người, v���n người chú ý.
Rồi sau đó hắn quật khởi trong Thảo Mộc Thí Luyện, càng là triệt để nghiền ép tất cả thiên kiêu còn lại, khiến cho tất cả thiên kiêu đều trở thành vật nâng đỡ hào quang vạn trượng của Diệp Vô Khuyết, trở thành đá lót đường của hắn!
Cái gọi là cây mọc thành rừng, gió ắt sẽ lay!
Hiện tại e rằng tất cả thiên kiêu trong Đan Võ Quảng Trường đều muốn hung hăng đạp Diệp Vô Khuyết dưới chân, làm như vậy không chỉ có thể trút được một ngụm giận, mà còn có thể đạp lên Diệp Vô Khuyết mà tiến lên!
Ánh mắt mang theo mũi nhọn và bất thiện từ bốn phương tám hướng tự nhiên không thoát khỏi cảm nhận của Diệp Vô Khuyết, nhưng cái này thì lại làm sao?
Diệp Vô Khuyết bây giờ tu vi đã đột phá đến Nhị Kiếp Chân Quân Đại Viên Mãn, lĩnh ngộ Âm Dương Lĩnh Vực, đã đạt được lực lượng vượt trên ba mươi đạo thần tuyền, há lại có nửa điểm sợ hãi chi ý?
"Muốn đạp ta? Ha ha, vậy thì cứ đến đi, xem ai đạp ai..."
Chắp tay sau lưng, trong con ngươi óng ánh của Diệp Vô Khuyết tuôn ra một tia ý cười sắc bén, còn có một tia mong đợi nhàn nhạt.
Hắn thật sự rất hi vọng xuất hiện một cao thủ có thể khiến hắn hoạt động gân cốt, nếu không Phong Linh Hội Võ này cũng quá vô vị.
Ầm ầm!
Khoảnh khắc tiếp theo, toàn bộ Đan Võ Quảng Trường lại một lần nữa chấn động, mặt đất run rẩy, bụi đất tràn ngập, phảng phất có cái gì đó muốn phá đất mà lên vậy.
"Tê! Là một tòa chiến đài to lớn vô cùng!"
"Đến rồi đến rồi! Trọng điểm của Phong Linh Hội Võ cuối cùng cũng đến rồi!"
Lập tức có người giữa thiên địa phát ra âm thanh hưng phấn vô cùng, ngữ khí đều tràn đầy nhiệt tình.
Bọn họ tụ tập đến đây, chính là vì màn này.
Sau mười nhịp hô hấp, khi tiếng nổ ầm một tiếng vang vọng, chỉ thấy một tòa chiến đài to lớn vô cùng xuất hiện trong Đan Võ Quảng Trường, mà bốn phía chiến đài đồng dạng xuất hiện hai mươi tòa vương tọa màu đen, hiển nhiên là để hai mươi tên thiên kiêu nghỉ ngơi.
"Cá lớn nuốt cá bé, vật cạnh tranh thiên nhiên lựa chọn, đây là chí lý của thế gian, cho nên quy tắc vòng cuối cùng của Phong Linh Hội Võ này rất đơn giản, đó chính là người thắng làm vua."
"Hai mươi người các ngươi đối quyết lẫn nhau, kẻ thua bị đào thải, người thắng được tấn cấp, cuối cùng quyết ra bốn tên cường giả mạnh nhất. Bốn người này đều có thể đạt được truyền thừa chủ nhân để lại, bất quá truyền thừa mạnh nhất của chủ nhân, bao gồm thần binh lợi khí hắn để lại, tự nhiên thuộc về người mạnh nhất. Ai có thể cười đến cuối cùng, đều xem bản lĩnh riêng của các ngươi."
Lão ẩu tóc khô chậm rãi mở miệng, trong con ngươi hỗn đục lóe lên hào quang, âm thanh tuy khàn khàn, nhưng lại khiến cho bầu không khí giữa phương thiên địa này chậm rãi trở nên sôi trào!
Trên Đan Võ Quảng Trường, từng đôi con ngươi theo lời của lão ẩu tóc khô cũng trở nên sắc bén vô hạn, chiến ý bừng bừng!
Chỉ có hai người sắc mặt không đổi, một người thần sắc hờ hững, chính là Mạc Huyền, một người khác thần sắc bình tĩnh, tự nhiên là Diệp Vô Khuyết.
"Không nói nhảm nhiều nữa, hội võ vòng cuối cùng trực tiếp bắt đầu. Tên của mỗi người các ngươi đều sẽ bị rút ngẫu nhiên ra, hai người đối đầu. Nếu như gặp phải số lẻ, sẽ có một người được quyền đi tiếp không cần đấu, cho đến cuối cùng."
Lão ẩu tóc khô vung tay phải, lập tức có hai mươi tấm bảng gỗ bắn nhanh ra hư không, chuyển động không theo thứ tự. Sau ba nhịp hô hấp liền có hai khối bị đẩy ra ngẫu nhiên, xuất hiện trong mắt tất cả mọi người!
Ninh Kiệt đối Triệu Hưng Sơ!
Khi tất cả mọi người nhìn rõ hai cái tên này, ánh mắt đều đồng loạt nhìn về phía hai người trên Đan Võ Quảng Trường, một người chính là Ninh Kiệt cả người tản mát ra khí tức băng lãnh, còn có một người lại là một nam tử cao gầy, sắc mặt vàng như sáp, chính là Triệu Hưng Sơ kia.
"Chậc chậc, không ngờ rằng trận đầu tiên đã có thể nhìn thấy Ninh Kiệt ra tay, thắng thua chắc là không còn hồi hộp nữa rồi!"
"Ừm, sớm tại nửa năm trước Ninh Kiệt đã đột phá đến cảnh giới hai mươi chín đạo thần tuyền, còn lấy một địch ba liên tiếp chém giết ba tên cao thủ hai mươi chín đạo thần đã thành danh từ lâu, chiến lực kinh thiên a!"
"Triệu Hưng Sơ này thật đúng là xui xẻo!"
Vù vù...
Theo hai người Ninh Kiệt và Triệu Hưng Sơ leo lên chiến đài, vô số người xung quanh nghị luận ầm ĩ, nhưng hiển nhiên tất cả đều xem trọng Ninh Kiệt, tình thế nghiêng về một bên.
Dù sao Ninh Kiệt tại vạn tòa đại lục xung quanh sớm đã là thiên kiêu nhân kiệt uy danh hiển hách, mà Triệu Hưng Sơ thì kém quá nhiều.
Trên chiến đài, Ninh Kiệt đứng đó, cả người như vạn năm băng xuyên, cái loại băng lãnh và sâm hàn kia cho dù cách vạn trượng khoảng cách cũng có thể cảm nhận được rõ ràng, huyết khí trong cơ thể đều phảng phất ngưng đọng lại!
Mà giờ khắc này Ninh Kiệt tuy sắp đối quyết với Triệu Hưng Sơ, nhưng ánh mắt của hắn căn bản không nhìn Triệu Hưng Sơ, mà là chậm rãi chuyển động, đầu tiên là nhìn về phía Mạc Huyền đang cao cao tại thượng, tựa như Hỏa Thần giáng thế!
"Mạc Huyền, trong Phong Linh Hội Võ trận này, chỉ có ngươi mới là đối thủ ta lập thề phải đánh bại. Mà lần này, người đạt được truyền thừa mạnh nhất của Phong Linh Tướng cũng chỉ có thể là ta!"
Âm thanh của Ninh Kiệt vô cùng băng lãnh, nhưng lại mang theo một loại tự phụ cường đại!
Mà trên vương tọa dưới đài, sắc mặt của Mạc Huyền không hề phát sinh bất kỳ biến hóa nào, luôn luôn hờ hững. Đó là một loại triệt để vô thị, càng có một loại run rẩy làm người ta nhìn mà phát khiếp.
Tư thái này của Mạc Huyền khiến trong mắt Ninh Kiệt phát lạnh, nhưng hắn không còn mở miệng, chỉ là cười lạnh một tiếng, chợt ánh mắt lại chuyển, lại là nhìn về phía Diệp Vô Khuyết ở một bên khác, ánh mắt trở nên vô cùng sâm nhiên!
"Còn có ngươi! Trước khi đối quyết với Mạc Huyền, ta sẽ trấn áp ngươi trước, đạp lên mặt ngươi khiến ngươi hiểu rõ cái gì gọi là tuyệt vọng! Cướp đoạt đồ vật thuộc về ta, vậy thì lấy máu tươi của ngươi ra để hoàn trả!"
Âm thanh của Ninh Kiệt rất cao, ngữ khí sâm lãnh mà vô tình, khiến cho cả người đều nhịn không được run rẩy.
Gần như tất cả tu sĩ giữa thiên địa đều đã chứng kiến sự tự phụ và khủng bố của Ninh Kiệt, còn có khí thế cường hãn của hắn!