Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 4114 : Rác Rưởi

"Ma Hồn Thống Lĩnh có quan hệ với ta không hề tầm thường!"

"Một khi ta chết, Tuyệt Vọng Yêu Cảnh và Thiên Thần Cổ Minh sẽ triệt để trở mặt, một lần nữa bùng nổ chiến tranh! Trách nhiệm này ngươi gánh không nổi!!!"

"Thả ta đi, hai bên còn có thể hòa hoãn, hơn nữa ta đáp ứng sẽ không còn đối địch với ngươi!"

"Ngân Thánh! Ngươi đừng tự rước họa!!"

Thiên Hạc ngửa mặt lên trời gào thét, thần sắc hoảng loạn đến vặn vẹo!

Nhưng đối mặt với tiếng kêu gào của nó, Ngân Thánh đang tấn công tới vẫn mặt không biểu cảm, ngay cả mí mắt cũng không hề run một chút, chỉ phun ra hai chữ băng lãnh!

"Ngu xuẩn!"

Xoẹt!!

Kiếm quang màu bạc chiếu sáng hư không, mang theo khí thế tiến không lùi chém về phía đầu của Thiên Hạc, thiên địa chi lực sôi trào làm nổ tung hư không, trực tiếp giam cầm tất cả mọi thứ trong vòng mười dặm quanh Thiên Hạc.

Nếu như Thiên Hạc còn ở trạng thái hoàn hảo, sự giam cầm của thiên địa chi lực này căn bản không thể khốn được nó, nhưng hiện tại nó đã vô lực xoay chuyển trời đất.

Gương mặt của Thiên Hạc vặn vẹo đến cực hạn, bên trong con ngươi màu vàng sậm là một mảnh điên cuồng và hoảng loạn, vệt ý uy hiếp tử vong mãnh liệt trong lòng nổ tung, gần như nhấn chìm nó!

"Ngân Thánh!! Ta cùng ngươi liều mạng... Phụt!!!"

Tiếng gào thét của Thiên Hạc im bặt mà dừng!

Giữa chớp nhoáng, kiếm quang màu bạc xẹt qua trời xanh, từ cổ Thiên Hạc lóe lên rồi bi���n mất!

Bóng dáng Ngân Thánh xuất hiện ở phía sau Thiên Hạc, Chân Thần Pháp tướng theo đó tản đi, lộ ra chân thân.

Phụt!

Thân thể của Thiên Hạc bỗng nhiên run lên, chợt đầu của nó bay cao, máu tươi bắn lên cao hơn ba thước, nhuộm đỏ hư không!

Lăn lóc xuống hư không, cái đầu đẫm máu của Thiên Hạc lướt qua một vệt màu đỏ tươi thê mỹ, vừa đúng lúc rơi vào vị trí của Diệp Vô Khuyết.

Cuối cùng một tiếng "phù" rơi xuống, lăn mấy vòng, kéo ra đầy đất vết máu dài, vừa vặn dừng ở trước người Diệp Vô Khuyết!

Mặt hướng lên trên, một đôi con mắt màu vàng kim nhạt trợn tròn, nhưng chết không nhắm mắt!

Mà trên mặt còn sót lại kinh hãi, hoảng loạn, tuyệt vọng, hối hận, không cam lòng, nhưng vĩnh viễn không động đậy nữa.

"Rác rưởi."

Diệp Vô Khuyết ở trên cao cúi nhìn cái đầu đẫm máu của Thiên Hạc, mặt không biểu cảm phun ra hai chữ này.

Nhưng khoảnh khắc kế tiếp!

Cái đầu đẫm máu hình người của Thiên Hạc đột nhiên biến thành một cái đầu quái điểu to lớn, rất xấu xí.

Thân là thứ tọa của Tuyệt Vọng Yêu Cảnh, Thiên Hạc tự nhiên là một con yêu thú hóa thành hình người, giờ phút này bỏ mạng, tự nhiên không thể duy trì hình thái người, hiện ra chân thân.

Tương tự, thi thể không đầu của Thiên Hạc nơi xa giờ khắc này cũng "ầm" một tiếng hiện ra nguyên hình, biến thành một con quái điểu khổng lồ ước chừng mấy trăm trượng, toàn thân màu vàng sậm.

Ù ù!

Nơi xa đột nhiên truyền đến tiếng gầm rú tràn trề không gì chống đỡ nổi, mơ hồ giữa tựa hồ còn nghe thấy một tiếng xà gào thê lương tuyệt vọng, rồi sau đó liền yên tĩnh trở lại.

Ước chừng sau bảy tám hơi thở.

Vù vù!

Hai tôn Chân Thần Pháp tướng bước đi giữa hư không, đường cũ trở về, chính là Hồng Liên Cơ và Đồng Đế!

Giờ phút này hai người khí thế như hồng, trên mặt dâng lên ý cười sắc bén!

Bởi vì trong tay Chân Thần Pháp tướng của Đồng Đế, đang kéo một con thi thể đại xà đen nhánh toàn thân đen nhánh, cực kỳ dữ tợn nhưng mềm oặt.

Thi thể này chính là Chu Âm.

Hồng Liên Cơ và Đồng Đế cùng nhau ra tay, lại thêm Chu Âm đã bị Ma Hồn trước đó trọng thương, dưới tình huống này nếu như vẫn còn có thể chạy thoát, vậy thì Hồng Liên Cơ và Đồng Đế cũng không xứng với vị trí thứ tọa của Thiên Thần Cổ Minh.

Mà bản thể của Chu Âm là một con đại xà đen nhánh, giờ phút này thi thể cũng bị Đồng Đế xách trở về.

Một tiếng "phù", thi thể của Chu Âm và thi thể của Thiên Hạc nằm cùng nhau, phát ra tiếng va chạm kịch liệt, nhưng lại là phảng phất âm thanh tuyệt vời nhất giữa trời đất.

"Ha ha ha ha ha ha!!!"

Khoảnh khắc kế tiếp!

Ngân Thánh đột nhiên ngửa mặt lên trời cười to!

Ngay sau đó Hồng Liên Cơ cũng cười lên, cuối cùng Đồng Đế cũng cười như điên.

Trong tiếng cười mang theo sự thống khoái không thể nói ra!

Bên trong Phù Không Chiến Hạm!

Giờ phút này tất cả mọi người dẫn đầu là Mộc Đạo Kỳ đồng loạt xông ra ngoài, từng người một sớm đã kích động mặt đỏ bừng, bước chân đều có chút run rẩy.

Diệp Vô Khuyết vẫn luôn ngồi khoanh chân lúc này cũng cuối cùng chậm rãi đứng người lên, trên mặt cũng dâng lên một vệt ý cười thật sâu.

Bọn họ... thắng rồi!!

Ba Đại Phó Thống Lĩnh của Tuyệt Vọng Yêu Cảnh mai phục nơi đây, bày ra cục diện giết chóc đáng sợ, liên hợp với gian tế bên trong Phù Không Chiến Hạm phát động tấn công.

Đây vốn là một cảnh tượng khiến người ta tuyệt vọng!

Nhưng hiện tại, bọn họ chẳng những xoay chuyển tuyệt cảnh, còn phản sát tất cả kẻ địch, phá vỡ âm mưu của Tuyệt Vọng Yêu Cảnh, khiến cho ba Đại Phó Thống Lĩnh của Tuyệt Vọng Yêu Cảnh tất cả đều bỏ mạng ở đây, không để lại một ai!

"Ha ha ha ha ha ha! Thống khoái!! Quá sảng khoái rồi!!"

Tiếng cười của Ngân Thánh rung trời, mang theo vô tận hưng phấn.

Hắn có thể nào không vui?

Có thể nào không hưng phấn?

Trọn vẹn ba tôn Truyền Kỳ Cảnh của Tuyệt Vọng Yêu Cảnh!

Cứ như vậy tất cả đều chết ở đây, đây chính là trụ cột vững chắc của Tuyệt Vọng Yêu Cảnh, tổn thất dù là một cũng đủ để khiến Tuyệt Vọng Yêu Cảnh đau lòng, huống chi một lúc ba người.

"Ta đề nghị!!"

Đột nhiên, Ngân Thánh mở miệng, tất cả mọi người đều nhìn về phía hắn.

Ngân Thánh bỗng nhiên xoay người, nhìn về phía Diệp Vô Khuyết đang đứng sững ở trên đỉnh Phù Không Chiến Hạm, trong ánh mắt lưu chuyển vô tận kinh thán, cảm kích, rung động!

"Lần này cục diện giết chóc của Tuyệt Vọng Yêu Cảnh, nếu như không có Diệp Vô Khuyết lực vãn cuồng lan, xoay chuyển tuyệt cảnh, tất cả chúng ta đều sẽ chết!"

"Có thể nói, một mình Diệp Vô Khuyết đã cứu được tính mạng của tất cả mọi người chúng ta!"

"Diệp Vô Khuyết... xứng đáng để chúng ta một bái!!!"

Khoảnh khắc lời nói rơi xuống, thần sắc Ngân Thánh nghiêm nghị, hai cánh tay nâng lên, dẫn đầu hướng về phía Diệp Vô Khuyết ôm quyền cúi đầu bái xuống!

Hồng Liên Cơ và Đồng Đế theo sát phía sau, đều ôm quyền một bái!

Mộc Đạo Kỳ cùng với hơn bảy mươi người còn lại càng không chút do dự đồng loạt hướng về phía Diệp Vô Khuyết ôm quyền một bái!

Một bái này!

Tất cả mọi người đều tâm phục khẩu phục!

Một bái này!

Tất cả mọi người đều tràn đầy cảm kích!

Bởi vì bọn họ biết rõ, nếu như không có Diệp Vô Khuyết, thi thể hiện tại của bọn họ sớm đã lạnh ngắt rồi.

Đỉnh của Phù Không Chiến Hạm!

Diệp Vô Khuyết một mình đứng thẳng!

Bốn phương tám hướng, ba Đại Truyền Kỳ Cảnh, hơn bảy mươi vị sinh linh sắp gia nhập Thiên Thần Cổ Minh, đồng loạt đối với hắn ôm quyền một bái!

Diệp Vô Khuyết thật ra không nghĩ tới Ngân Thánh sẽ có đề nghị như vậy, hắn cũng không thể ngăn cản, chỉ có thể tiếp nhận một bái này của mọi người.

Trọn vẹn sau ba hơi thở, mọi người một lần nữa ngẩng đầu lên.

Ngay tại lúc Diệp Vô Khuyết chuẩn bị nói gì đó...

"Diệp Vô Khuyết..."

Đột nhiên, một tiếng nói cướp lời vang lên trước, Diệp Vô Khuyết chỉ cảm thấy hoa mắt, rồi sau đó đối diện liền xuất hiện một bóng dáng thấp bé, chính là Đồng Đế!

Thấy vậy, ánh mắt Diệp Vô Khuyết lập tức lóe lên.

Đồng Đế nhìn Diệp Vô Khuyết, mặt không biểu cảm.

Ngay tại lúc lông mày của Ngân Thánh và Hồng Liên Cơ gần như đã nhíu lại chuẩn bị mở miệng, chỉ thấy Đồng Đế lại bỗng nhiên cúi đầu, khom lưng, hướng về phía Diệp Vô Khuyết ôm quyền lại lần nữa cúi sâu bái xuống!

"Xin nhận Đồng Đế ta... ba bái!!!"

Tiếng nói trang nghiêm mà kiên định, mang theo áy náy nồng đậm từ trong miệng Đồng Đế vang lên!!

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương