Chương 647 : Sơn Vũ Dục Lai Phong Mãn Lâu
Sau khi cẩn thận tỉ mỉ kiểm tra lại Ám Ẩn La Bàn một lần nữa, Diệp Vô Khuyết cuối cùng cũng xác định, Ám Ẩn La Bàn mà hắn có được từ Ẩn Động Thiên, lúc này đã hoàn toàn mất đi công năng chỉ thị đường đi chính xác.
Trên màn sáng, chỉ còn lại quang điểm đại diện cho bản thân Diệp Vô Khuyết, còn đồ chỉ dẫn đường đi chính xác quanh co lòng vòng kia đã hoàn toàn biến mất.
"Xem ra suy đoán trước đó của ta không sai, Ám Ẩn La Bàn mà Cơ Thanh Tước sở hữu nhất định phải có đẳng cấp cao hơn c��a ta. Hắn có thể làm sụp đổ Vô Tận Thanh Vân Thê, hóa thành mê cung bậc thang, lại có thể mở ra biến hóa đệ nhị trọng của mê cung bậc thang, đều là nhờ vào Ám Ẩn La Bàn màu đỏ sẫm kia, thậm chí còn có thể áp chế cả Ám Ẩn La Bàn của ta."
Sắc mặt Diệp Vô Khuyết trở nên có chút âm trầm. Lúc này, mê cung bậc thang đã biến thành mê cung sống, hai phần ba số bậc thang mỗi giờ mỗi khắc vẫn tự mình vận chuyển, căn bản không thể phân biệt phương hướng nào, đi theo hướng nào cũng đều cảm thấy không đúng.
Diệp Vô Khuyết lúc này thật sự cảm thấy hết cách. Sau khi mất đi công năng chỉ thị đường đi chính xác của Ám Ẩn La Bàn, hắn quả thật không có phương pháp tìm được đường đi chính xác, chỉ có thể ngốc tại chỗ.
Đồng thời, hắn cũng có chút khẩn trương và lo lắng. Nếu Cơ Thanh Tước thật sự đạt được món cực phẩm Linh khí kia, có lẽ hắn có thể dựa vào phòng hộ của Nhật Tinh Luân để trốn thoát, nhưng những đệ tử còn lại của Chư Thiên Thánh Đạo cùng Tàng Kiếm Trủng hầu như chắc chắn phải chết!
Đây là điều Diệp Vô Khuyết không thể chấp nhận, hắn nhất định phải nghĩ ra phương pháp, không thể lãng phí thời gian ở đây.
Nhưng đúng vào thời khắc này, trong lòng Diệp Vô Khuyết, tiếng của Không lại chậm rãi vang lên.
"Đi phía trái, rồi đợi đến khi bậc thang hoành di đến phía bên phải thì lại nhảy lên trên..."
Tiếng của Không đột ngột vang lên khiến Diệp Vô Khuyết sững sờ một chút, sau đó trên mặt lộ ra vẻ mừng rỡ!
Hắn không hề nghi ngờ lời nhắc nhở của Không, thân hình lóe lên, ngân sắc thần long hào quang lại hiện, một tiếng "vút" liền dựa theo phương hướng và phương thức mà Không đã chỉ dẫn bắt đầu tiến lên.
"Đợi tại nguyên chỗ ba hơi thời gian, rồi chuyển hướng về phía bên trái, lại lùi về phía sau ba bước rồi nhảy về phía trước..."
"Đi thẳng ba bước, đợi đến khi bậc thang dời xuống, đi phía trái lại đi phía phải, rồi nhảy lên phía trên..."
Chỉ trong mười mấy hơi thở ngắn ngủi, Diệp Vô Khuyết lại một lần nữa nhanh chóng tiến lên bên trong mê cung bậc thang, tốc độ so với trước đó còn nhanh hơn ba phần, hầu như không hề dừng lại.
Hắn tâm không tạp niệm, hoàn toàn dựa theo chỉ dẫn của Không để tiến lên. Ước chừng một khắc đồng hồ sau đó, Diệp Vô Khuyết nhảy về phía trước rồi đứng vững, xuất hiện trước mắt hắn là một cánh cửa lớn đen nhánh, chính là cửa lớn của Tàng Bảo Thất tầng tám!
Diệp Vô Khuyết chỉ nhìn thoáng qua cánh cửa lớn đen nhánh này, liền tiếp tục tiến lên, không hề dừng lại. Long Đằng Thuật vận chuyển, dưới sự chỉ dẫn của Không, hắn hướng về Tàng Bảo Thất tầng chín cao hơn mà chạy nhanh.
Sự thay đổi của mê cung bậc thang không chỉ ảnh hưởng đến Diệp Vô Khuyết. Lúc này, phàm là những ai đã tiến vào bên trong Đế Sơn này, đều đã hoàn toàn lạc lối bên trong mê cung bậc thang. Dù nỗ lực thế nào, không có chỉ thị đường đi chính xác, không ai có thể thoát ra.
Tại chỗ giao giới giữa tầng ba và tầng bốn, mấy bóng người chạy nhanh lóe lên, ngay sau đó đạp lên một tầng bậc thang đứng yên rồi dừng lại.
Người dẫn đầu, sống lưng như rồng, gương mặt cương nghị, chính là Tây Môn Tôn!
Đứng sau Tây Môn Tôn là Phương Hách, Thiết Du Hạ, Cận Đông, cùng với Vương Khiết. Trước đó, khi Cơ Thanh Tước phân hóa mọi người, khoảng cách giữa bọn họ không quá xa. Thiết Du Hạ thậm chí đã cứu Vương Khiết một mạng. Sau một phen cố gắng, năm người bọn họ cuối cùng cũng đi cùng nhau, có thể chăm sóc lẫn nhau, phòng ngừa bất trắc.
Chỉ là trong khoảng thời gian này, Ngọc Kiều Tuyết cùng Phong Thải Thần vẫn bị lạc mất, không thể hội tụ cùng bọn họ.
"Ai da... xem ra chúng ta không có cách nào đối phó với m�� cung bậc thang này rồi. Mọi phương hướng đều đã thử qua, nhưng vẫn không thể tìm được đường đi chính xác, càng đừng nói đến việc hai phần ba số bậc thang này vẫn tự mình chuyển động!"
Tây Môn Tôn chắp tay sau lưng mà đứng, sắc mặt hắn tuy vẫn còn hơi trắng bệch, nhưng so với trạng thái trước đó đã tốt hơn nhiều, hiển nhiên đang nhanh chóng khôi phục.
"Ha ha, Thiết sư đệ không cần lo lắng. Diệp sư đệ tuy còn trẻ, nhưng bất luận là chiến lực hay trí tuệ đều vượt xa tưởng tượng của người bình thường. Mặc dù nói hắn và ta cùng xếp Nhân bảng đệ nhất, nhưng bây giờ ta đã bị hắn vượt qua."
Lời này của Tây Môn Tôn vừa nói ra, trừ Cận Đông, sắc mặt ba người còn lại đều hơi biến đổi.
Ba người bọn họ đều là nhân vật trong Top 10 Nhân bảng, rõ ràng biết rõ sự cường đại và đáng sợ của Tây Môn Tôn. Nhưng bây giờ, Tây Môn Tôn lại đích thân thừa nhận mình không bằng Diệp Vô Khuyết. Nếu để tám mươi vạn đệ tử Chư Thiên Thánh Đạo nghe được, chỉ sợ đều sẽ kinh hãi.
"Cho nên, các ngươi không cần lo lắng cho Diệp sư đệ. Hắn là một thiếu niên sáng tạo kỳ tích. Chúng ta tuy rằng trước mắt không thể trực tiếp giúp đỡ hắn, nhưng ta tin tưởng Cơ Thanh Tước kia chắc chắn không phải là đối thủ của hắn. Hơn nữa, chúng ta cũng không thể cứ dừng lại như vậy."
Trên mặt mang theo một tia ý cười nhàn nhạt, Tây Môn Tôn nói đến đây, trong đôi con ngươi u thâm lại dũng xuất hàn ý.
"Tiếp tục tiến lên đi. Cho dù không thể tìm được con đường chính xác, nhưng ta tin rằng nhất định có thể đụng phải đệ tử Thanh Minh Tam Tông. Chỉ cần gặp được một người, lập tức giết chết ngay tại chỗ! Tuyệt đối không thể để càng nhiều đệ tử Thanh Minh Tam Tông dưới sự giúp đỡ của Cơ Thanh Tước đi đến những tầng cao hơn. Dốc hết sức của chúng ta, không thể để đệ tử Thanh Minh Tam Tông tạo thành gánh nặng cho Diệp sư đệ!"
Trong ngữ khí của Tây Môn Tôn mang theo sát ý không che giấu, nhiệt độ quanh mình dường như lập tức giảm đi mười độ.
"Không sai! Chúng ta không thể để những tên tạp nham lính quèn của Thanh Minh Tam Tông ảnh hưởng đến Diệp sư đệ. Những thằng khốn này, gặp một tên giết một tên! Gặp hai tên giết một đôi! Tiện thể vì Trình sư đệ đòi thêm một phần lợi tức!"
Bên trong đôi con ngươi sắt máu của Thiết Du Hạ hình như có huyết diễm cuồn cuộn, quanh thân sát ý ngút trời, sau lưng dường như có vô tận biển máu đang cuồn cuộn!
Những người còn lại cũng có trạng thái tương tự. Hội giao lưu của ngũ đại siêu cấp tông phái này tổ chức đến bây giờ, sớm đã vượt qua quỹ đạo và sự kiểm soát ban đầu. Bây giờ, giữa hai bên đã hoàn toàn không chết không thôi.
Đồng thời, trong lòng tất cả mọi người đều đã nghĩ đến cùng một ý niệm, chỉ là không nói ra mà thôi.
Đó chính là, giữa ngũ đại siêu cấp tông phái Bắc Thiên Vực, sắp bùng nổ một đại chiến kinh thiên động địa!
Bắc Thiên Vực bình hòa đã lâu đời sẽ lại bùng cháy chiến hỏa. Lần này, chắc chắn sẽ tràn ngập tất cả khu vực, đã là ván đã đóng đinh rồi!
...
Tại khu vực từ tầng sáu đến tầng bảy, một bóng người áo trắng đeo kiếm đang không ngừng nhảy vọt tiến lên, chính là Phong Thải Thần.
Bên trong ánh mắt trong trẻo của Phong Thải Thần tựa hồ ẩn chứa một loại hào quang sắc bén. Nếu có người ở đây cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện tuy rằng biên độ tiến lên rất nhỏ và chậm rãi, phương hướng không ngừng sai lệch, nhưng Phong Thải Thần vẫn chậm rãi tiến lên, không hoàn toàn lạc lối bên trong mê cung bậc thang. Hắn tựa hồ có một phương pháp độc đáo của riêng mình.
Tình huống tương tự Phong Thải Thần còn có một người khác!
Quanh thân lượn lờ hào quang rực rỡ, toàn bộ sợi tóc dài dường như nối liền vô tận tinh không, thần huy xanh ngọc lấp lánh, người khoác Nữ Đế chiến khải, Ngọc Kiều Tuyết bước đi bên trong mê cung bậc thang. Mỗi khi nàng bước ra một bước, mỗi khi đạp lên một bậc thang mới, đều sẽ dừng lại mấy hơi thở, nhắm chặt hai con ngươi tựa hồ đang cảm ứng điều gì.
Đợi đến khi mở mắt ra, nàng liền tiếp tục tiến lên, lúc này cũng đã tới khu vực giữa tầng sáu và tầng bảy.
...
"Cho dù mê cung đã thay đổi, cũng không thể ngăn cản ta. Có Thanh Quang Nguyên Từ Châm này chỉ đường, ước chừng qua mấy canh giờ nữa ta sẽ tới đỉnh Đế Sơn..."
Khu vực giữa tầng bảy và tầng tám, thân mặc y phục màu hồng nhạt, bóng dáng tuyệt đẹp di chuyển với tốc độ cực nhanh. Trong lòng bàn tay phải của Đỗ Vũ Vi, cây kim dài màu xanh kia không ngừng thay đổi vị trí chỉ hướng, và Đỗ Vũ Vi đang men theo hướng chỉ của đầu kim để chạy đi.
Thời gian từng chút m���t trôi qua. Bên trong Đế Sơn, dường như ngoài tiếng ầm ầm vận chuyển của mê cung bậc thang ra, vẫn rất bình tĩnh.
Chỉ là, đây lại là điềm báo sơn vũ dục lai phong mãn lâu!