(Đã dịch) Chương 159
Đằng Phi khẽ chần chừ, rồi vươn tay nhẹ nhàng lau đi những giọt lệ trên gương mặt Đằng Vũ, ôn tồn nói:
- Tỷ à, tỷ xem tỷ kìa, đừng khóc mà hù người ta chạy mất. Chẳng phải đệ đã đến gặp tỷ rồi sao? Đừng khóc nữa, nếu không sẽ thành mặt mèo, trông khó coi lắm.
- Hừ! Không ngờ, giờ đệ giỏi dỗ con gái ghê!
Đằng Vũ liếc xéo Đằng Phi một cái, rồi lấy khăn tay lau nước mắt trên mặt. Sau đó, nàng kéo tay, đẩy Đằng Phi ngồi xuống ghế, cúi đầu nhìn hắn, cười nói:
- Như vậy mới thoải mái hơn. Hừ, trước kia tỷ vẫn cao hơn đệ, ba năm trước đệ còn chưa cao bằng tỷ, vậy mà giờ đây tỷ lại phải ngẩng đầu nhìn đệ.
- Đó là vì đệ đã lớn rồi, nhưng trước mặt tỷ, đệ vĩnh viễn vẫn là tiểu đệ của tỷ mà thôi. Đằng Phi khẽ cười nói.
- Đệ biết là tốt rồi!
Lúc này, cảm xúc của Đằng Vũ mới ổn định hơn nhiều. Nàng kích động như vậy, một phần là vì bất ngờ gặp lại người thân, quá đỗi vui mừng; phần khác là vì mấy ngày nay, Đằng Vũ cũng chịu không ít áp lực.
Tôn Thiến Thiến thì cũng không đáng bận tâm, người thực sự khiến Đằng Vũ có chút kiêng kỵ lại là Lương Ngọc, người đã tốt nghiệp Thủy Tiên Đấu Võ Học Viện và chọn ở lại Học viện làm lão sư.
Lương Ngọc năm nay hai mươi ba tuổi, đã đột phá bậc năm, trở thành Đại Đấu Sư trung cấp.
Vốn dĩ, quan hệ giữa Lương Ngọc và Đằng Vũ khá tốt, họ thường đi cùng nhau. Lương Ngọc còn là học tỷ của Đằng Vũ, từ trước đến nay vẫn luôn chiếu cố nàng.
Song, cuộc đấu tranh giữa hai gia tộc đã khiến mối quan hệ tốt đẹp của hai cô gái dần nảy sinh vết rạn. Hơn nữa, trong lần tám đại gia tộc vây công Đằng gia ba năm trước, Đằng Phi không chỉ nắm giữ bằng chứng sai trái của tám gia tộc đó, mà còn nắm trong tay nhược điểm chí mạng của bọn họ.
Trong một trận huyết chiến, tám đại gia tộc tổn thất nặng nề, còn Đằng Phi thì phải tha hương.
Chuyện này, thực khó để nói ai đúng ai sai. Lập trường khác biệt, tự nhiên góc nhìn về vấn đề cũng chẳng giống nhau.
Thời điểm ấy, quan hệ giữa Lương Ngọc và Đằng Vũ cũng đã có chút xa cách, không còn thân mật khăng khít như thuở trước. Nhưng nói cho cùng, giữa hai người họ vẫn có mối quan hệ tốt hơn người bình thường.
Mới mấy ngày trước, tin tức từ quê nhà truyền đến rằng tám đại gia tộc đã bị tiêu diệt hoàn toàn, bị tất cả các thế lực lớn ở Thanh Nguyên Châu nuốt chửng, không còn chút tro bụi nào.
Và người khởi xướng chuyện này, không ai khác chính là Đằng Phi.
Người khác có thể không biết rõ ngọn ngành, nhưng con cháu tám đại gia tộc làm sao lại không hề hay biết?
Đằng Vũ còn nhớ rõ, mấy ngày trước gặp Lương Ngọc. Lương Ngọc đã chặn nàng lại, nói với Đằng Vũ rằng từ nay về sau hai người họ sẽ hoàn toàn tuyệt giao, hơn nữa còn tuyên bố nàng nhất định sẽ tìm Đằng Phi để báo thù.
Ba năm trước đây, Đằng Phi còn không phải đối thủ của Lương Ngọc, vậy mà ba năm sau Lương Ngọc đã trở thành Đại Đấu Sư bậc năm cấp ba, liệu Đằng Phi có thể là đối thủ của nàng sao?
Đừng thấy Đằng Phi đã làm những chuyện kinh thiên động địa ở Thanh Nguyên Châu, nhưng người thật sự biết rõ nội tình lại rất ít. Thứ nhất, bên cạnh Đằng Phi có ba người Bạo Long, Âu Lôi Lôi, Âu Lạp Lạp, kỳ thực ba người này mới là chủ lực tiêu diệt Thác Bạt gia và Vương gia.
Những người từng thấy Đằng Phi ra tay, hoặc là đã chết, hoặc là biết giữ mồm kín miệng, không ai tùy tiện nói ra chuyện này. Bởi vậy, ngay cả người trong Đằng gia cũng không rõ lắm hiện giờ Đằng Phi đã có thực lực thế nào.
Đằng Phi không có đấu khí, đây là điều mọi người đều công nhận. Thế thì, một võ giả bình thường, dù có mạnh đến đâu, thì mạnh được tới mức nào?
Các thế lực ở Thanh Nguyên Châu suy tôn Đằng Phi trở thành giáo phụ trẻ tuổi nhất vùng, nguyên nhân cơ bản vẫn là vì hai nữ một nam tùy tùng của Đằng Phi rất giỏi chiến đấu!
Đặc biệt là thực lực của Bạo Long, một trận chiến ở Trương gia bảo đã gây chấn động rất nhiều người.
Về phần thực lực của Đằng Phi, theo nhiều người suy đoán, hẳn là không kém Bạo Long bao nhiêu, có lẽ còn mạnh hơn Bạo Long một chút!
Dù sao đi nữa, trong trận giao đấu với lão già áo xám, Đằng Phi cũng đã thể hiện thực lực không hề tầm thường. Nhưng chuyện này, vẫn chỉ lưu truyền trong phạm vi nhỏ mà thôi.
- Ít nhất thì, Đằng Vũ ở tận đế đô xa xôi, kể cả Lương Ngọc đã tuyệt giao với Đằng Vũ, cũng đều không rõ chuyện này.
Bởi lẽ, Lương gia, một trong tám đại gia tộc Thanh Bình Phủ, đã bị các thế lực Thanh Nguyên Châu tiêu diệt hoàn toàn. Dù Đằng Phi là người thúc đẩy toàn bộ sự kiện, nhưng bản thân Đằng Phi thực sự tham dự thì ngoại trừ trận chiến Lương gia phái người viện trợ Vương gia ra, vốn dĩ không còn gì khác.
Tám đại gia tộc, ba nhà quý tộc Phạm Trưởng Lật, những thế lực này một khi ngưng tụ lại sẽ hình thành một lực lượng vô cùng mạnh mẽ. Ngay cả Đằng Vũ cũng biết rõ chuyện này.
Giờ đây, dù những thế lực ấy kẻ bị diệt vong, kẻ bị suy yếu, nhưng thế hệ trẻ của họ ở đế đô lại không bị ảnh hưởng quá lớn. Mấy ngày nay Đằng Vũ vừa mong đợi Đằng Phi đến, nhưng mặt khác lại sợ Đằng Phi tới đây.
Bởi vì một khi Đằng Phi đặt chân đến đế đô, chỉ sợ sẽ có vô số người muốn khiêu chiến hắn!
Ba năm trước đây đệ đệ còn cần được bảo hộ, liệu ba năm sau đệ ấy thật sự có thể đối phó được với những khiêu chiến này sao?
Đằng Vũ vô cùng lo lắng.
Nỗi lo lắng này, ngay khoảnh khắc gặp được Đằng Phi hôm nay đã bùng nổ, khiến cảm xúc của Đằng Vũ trở nên bất ổn.
- Tỷ à, thật không giống tỷ ngày thường chút nào. Tỷ trước kia nào có đa sầu đa cảm như vậy.
Đằng Phi cười nhìn Đằng Vũ, ôn hòa nói. Gặp lại Đằng Vũ, hắn luôn không kìm được mà nhớ về thuở trước, khi Đằng Vũ đứng chắn trước mặt hắn, lớn tiếng quát mắng những kẻ ức hiếp hắn.
Có những chuyện, cả đời người cũng không thể quên.
- Biến đi, đừng có mà đùa giỡn lão tỷ. Hừ! Đằng Phi, tỷ hỏi đệ, Lăng Thi Thi với đệ rốt cuộc có quan hệ gì?
Đằng Vũ đảo mắt một vòng, đột nhiên nhớ ra một chuyện, liền vội vàng hỏi.
- Lăng Thi Thi? Sao tỷ lại biết nàng ấy?
Đằng Phi có phần kỳ lạ, nhớ ra dường như Lăng Thi Thi cũng là học sinh của Thủy Tiên Đấu Võ Học Viện, chẳng lẽ nàng ấy đã đến tìm Đằng Vũ?
- Tỷ đã sớm biết nàng ấy rồi. Con gái rượu của đại soái, tiểu ma nữ bụng dạ khó lường, toàn bộ đế đô này có ai mà không biết nàng ta chứ? Đằng Vũ giọng chua loét, hai tay chống lên lưng ghế sau lưng Đằng Phi, mặt đối mặt nhìn chằm chằm vào hắn không chớp mắt, hơi thở phả vào mặt hắn, nói:
- Chỉ là một năm trước, có một ngày nàng đột nhiên tới tìm tỷ, nói là bạn thân với đệ, dặn tỷ rằng có chuyện gì khó khăn cứ đến tìm nàng ấy. Này Đằng Phi, không ngờ đệ lại có bản lĩnh này. Nói cho lão tỷ nghe xem, làm sao đệ lại thông đồng được với tiểu ma nữ có thân phận địa vị như thế?
Đằng Phi rụt người ra sau lưng ghế, khóe miệng khẽ cong lên, nói:
- Tỷ à, tỷ dùng nước hoa phải không? Mùi dễ chịu ghê!
Gương mặt xinh đẹp của Đằng Vũ ửng đỏ, nàng hung hăng trừng hắn, rồi ngồi thẳng người lên đối diện Đằng Phi, cười lạnh nói:
- Đừng có đánh trống lảng, mau nói cho tỷ biết, đệ có quan hệ gì với nàng ta?
- Ờm, thực ra đệ và nàng ấy không có quan hệ quá sâu sắc, chỉ là lúc ở Tây Thùy, đệ từng giúp huynh muội Lăng Thi Thi một lần.
Đằng Phi kể đơn giản quá trình quen biết với Lăng Thi Thi.
Đằng Vũ nghe đến trợn mắt há mồm, nhìn Đằng Phi và nói:
- Đệ nói là, Lăng phu nhân trúng độc, là do đệ giúp tìm được thuốc giải sao?
- Đệ chỉ giúp một phần, ừm, một phần rất nhỏ thôi. . . Đằng Phi nói.
- Trời ạ! Hèn chi tiểu ma nữ đến tìm ta, mở miệng liền gọi tỷ tỷ thật là thân thiết. Nếu không biết, ta còn tưởng nàng ấy thật sự là muội muội của ta nữa chứ!
Đằng Vũ bừng tỉnh đại ngộ:
- Thì ra còn có chuyện ẩn tình này. Lúc trước ta cứ tưởng nàng ấy không có ý tốt, hay là tới đùa giỡn ta, xem ra ta đã trách lầm nàng rồi.
Đằng Phi cười khổ, thầm nghĩ Lăng Thi Thi vốn dĩ là ma nữ bụng dạ khó lường, mà tỷ tỷ của hắn cũng chẳng phải cô gái đơn thuần gì, hai người gặp mặt mà không tóe lửa mới là chuyện lạ!
Lúc này Đằng Vũ nhìn Đằng Phi từ trên xuống dưới, giọng điệu là lạ nói:
- Đệ được lắm, thật không thể ngờ, Bằng Liên ngàn năm, loại thần dược này mà đệ cũng đưa ra được. Huyết Nguyên Đan, đệ nói đưa là đưa, nhà đại nguyên soái lại thiếu đệ ân tình lớn đến thế. Tỷ bảo sao đệ không hề lo lắng, thì ra còn có tấm bài tẩy này. Thằng nhóc này, hại lão tỷ lo lắng lâu như vậy, nói đi, đệ lấy gì bồi thường ta đây?
Đúng lúc này, trên lầu truyền xuống tiếng trêu chọc của Ngữ Đồng:
- Cả tinh thần lẫn thân thể. . .
Đằng Vũ mặt đỏ bừng, mắng:
- Ngữ Đồng, ngươi chết đi!
Đằng Phi cười, mở nhẫn không gian lấy ra một viên Huyết Nguyên Đan, đưa cho Đằng Vũ:
- Đây là Huyết Nguyên Đan, đệ đã sớm chuẩn bị cho lão tỷ rồi đây. . .
Trong nhẫn không gian vốn còn lại chín viên, giờ đây chỉ còn tám viên, nhưng Đằng Phi không cảm thấy qu�� đáng tiếc. Đối với hắn, dù có đan dược quý giá đến đâu, cũng không quan trọng bằng thân tình.
- A!
Trên lầu truyền đến tiếng thét chói tai. Cô gái Ngữ Đồng lao xuống như một trận gió, ánh mắt dán chặt vào tay Đằng Phi, vẻ mặt si mê nhìn viên đan dược tựa hạt châu màu máu kia:
- Đây. . . chính là đan dược luyện chế bằng Huyết Lan trong truyền thuyết sao? Trời ạ, thật là đẹp!
- Không có phần của ngươi đâu!
Đằng Vũ giật lấy viên Huyết Nguyên Đan kia, sau đó che Đằng Phi ra sau lưng mình, ánh mắt như hổ rình mồi nhìn cô gái Ngữ Đồng xinh đẹp:
- Ngữ Đồng, chúng ta là tỷ muội thì tỷ muội thật đấy, nhưng ta cảnh cáo ngươi, muốn chia sẻ tiểu đệ của ta, ngươi còn chưa đủ tư cách đâu!
- Xì!
Cô gái Ngữ Đồng bĩu môi, mắt trợn trắng, ngồi xuống ghế, vẻ mặt kiêu ngạo nói:
- Chẳng qua là ta phối hợp với ngươi, muốn cho ngươi cảm thấy bất ngờ mà thôi, nhìn ngươi bị dọa kìa, chẳng phải chỉ là Huyết Nguyên Đan thôi sao? Có gì hay ho lắm chứ, nếu ta muốn, cũng đâu phải không có!
- Đúng vậy, cái người kia của ngươi, lúc trước chẳng phải còn giương mắt cầm một viên Huyết Nguyên Đan luyện chế bằng Huyết Lan 500 năm muốn đưa cho ngươi sao, vậy mà ngươi lại từ chối, ngươi lợi hại cỡ nào chứ!
Đằng Vũ cẩn thận cất kỹ Huyết Nguyên Đan, sau đó cười hì hì trêu chọc Ngữ Đồng.
- Ngươi. . . Tiểu Vũ, không được nhắc tới hắn. Ngươi. . . ta và hắn căn bản không thể nào. Ta không ghét hắn, nhưng ta lại càng không thể thích hắn, chúng ta rất thân, vừa nghĩ tới chuyện này ta liền đau đầu. .
Ngữ Đồng ngồi đó, chống má hồng, đôi mắt quyến rũ quét tới quét lui trên người Đằng Phi, bỗng nhiên nói:
- Tiểu Vũ, bằng không ngươi đưa đệ đệ cho ta mượn dùng vài ngày đi. Hắn mà còn đến, ta sẽ nói đây là bạn trai của ta, ngươi thấy sao?
- Không được! Tuyệt đối không được! Ngươi đừng có hòng! Đằng Vũ đứng bật dậy, hai tay chống nạnh cười lạnh nhìn Ngữ Đồng:
- Đừng tưởng là ta không biết trong lòng ngươi nghĩ gì. Nói cho ngươi biết, không có cửa đâu!
Ngữ Đồng cũng không tức giận, chỉ là chép miệng như có điều suy nghĩ, nhìn Đằng Vũ:
- Ta nói mà, coi như nhìn ra được, ngươi toàn là tính nước phù sa không chảy ruộng ngoài thôi. . .
- Ngươi mà còn nói lung tung, xem ta dạy dỗ ngươi thế nào đây? Đằng Vũ sắc mặt đỏ bừng, hung dữ gào lên.
Đằng Phi ngồi một bên, khóe miệng khẽ run rẩy, trong lòng thầm nghĩ: Xếp đặt ổn thỏa cho Âu Lôi Lôi và Âu Lạp Lạp xong, mình phải nhanh chóng chuồn đi thôi, nơi này. . . thật sự quá nguy hiểm!
Mỗi trang chữ, mỗi dòng văn, đều là tâm huyết được gửi gắm riêng bởi truyen.free.