Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Chung Cực Giáo Sư - Chương 128 : Nàng dã man bạo lực không xứng với của ta ôn nhu thiện lương!

Hắn cường do hắn mạnh, Thanh Phong phật núi. Hắn hoành do hắn hoành, Minh Nguyệt chiếu Đại Giang. Hắn tự tàn nhẫn đến hắn tự ác, ta tự có đủ chân khí.

Những lời này là khẩu quyết Cửu Dương chân kinh trong tác phẩm 《Ỷ Thiên Đồ Long Ký》 của Kim đại hiệp. Kim đại hiệp hiển nhiên không phải là người luyện công, thế nhưng, có học giả cho rằng, Kim đại hiệp nhất định am hiểu Thái Cực, hoặc giả ông là người nghiên cứu văn hóa Thái Cực. Bởi vì, những câu nói này gần như khắc họa chân thực kỹ xảo vận lực của Thái Cực.

Phương Viêm là truyền nhân thế gia Thái Cực, tuy rằng hắn cho rằng Thái Cực bác đại tinh thâm không phải mấy câu nói của Kim đại hiệp có thể tổng kết hết. Thế nhưng, hắn cũng không thể phủ nhận, lấy nhu thắng cương là tinh túy cốt lõi của Thái Cực. Mượn lực đánh lực, ta không xuất lực; cách sơn đả ngưu, ngưu không bị thương ta. Đây chính là lý do khiến Thái Cực thoạt nhìn vừa lợi hại lại vừa đầy vẻ cao thâm.

So với ngạnh công, nhuyễn công là khó luyện nhất. So với trọng kiếm, nhuyễn kiếm là khó dùng nhất.

Thế nhưng, một khi luyện thành, không ai địch nổi.

Đương nhiên, đây là chỉ trong tình huống hai bên lực lượng ngang nhau. Nếu như đối phương thực lực cao hơn hẳn một bậc, nhuyễn công của ngươi có dẻo đến mấy, cũng sẽ bị đối phương một quyền đánh nát thành thịt vụn. Thì còn cơ hội nào mà thắng được nữa?

Bách Lý gia nổi tiếng về sức mạnh, Bách Lý Đường là người nổi bật trong thế hệ trẻ của Bách Lý gia. Vì lẽ đó, hắn dùng man lực của bản thân để khiêu chiến Thái Cực của Phương Viêm, việc này bản thân đã là một loại mạo hiểm.

Đặc biệt là trong tình huống Thái Cực chi tâm của Phương Viêm được vận chuyển kích hoạt lần thứ hai.

Bách Lý Đường rên lên một tiếng, dưới sự đẩy mạnh của vạn cân lực từ hồ lô rượu, thân thể cao lớn của hắn bị giáng mạnh xuống, bay thẳng về phía hẻm núi Nhất Tuyến Hiệp.

Hẻm núi sâu không thấy đáy, rơi xuống chắc chắn tan xương nát thịt.

Phương Viêm cũng không bỏ qua dễ dàng như vậy, mà là nhảy tới mép vách núi, mạnh mẽ nhổ ra một khối phiến đá từ trong đất bùn.

Sau đó, hắn ôm khối phiến đá này, không chút nương tay đập xuống vị trí Bách Lý Đường vừa rơi.

Hắn lấy hành động thực tế của mình chứng minh cho mọi người thấy, bỏ đá xuống giếng không phải là vấn đề phẩm đức gì đáng kể, mà kẻ rơi xuống vách núi kia mới thật sự là kẻ cặn bã hèn mọn.

Oành ------

Phiến đá ầm ầm lao xuống, đuổi theo thân thể của Bách Lý Đường.

Phương Viêm vẫn chưa yên tâm, lại mũi chân liên tục đá, đem những viên đá vụn nhỏ trên mặt đất từng viên một đá xuống vách núi.

Thiên La Địa Võng, thể nào cũng có một viên làm bị thương ngươi.

Choang!

Một tiếng vang vọng truyền đến.

Phương Viêm vội chạy tới vách đá cheo leo, đã thấy chiếc hồ lô rượu nặng 108 cân ấy thế mà lại từ dưới lao vút lên. Âm thanh vừa nãy truyền đến chính là có hòn đá đập trúng hồ lô rượu mà phát ra.

Phương Viêm nhún nhẹ mũi chân, thân thể liền nhảy xuống hẻm núi.

Hai chân hắn dẫm lên thân hồ lô rượu, mang theo lực nghìn cân, thế tất muốn nhanh chóng nhấn chìm chiếc hồ lô rượu kia xuống.

Rầm!

Hai chân Phương Viêm rơi xuống mặt trên chiếc hồ lô rượu khổng lồ, chiếc hồ lô chịu sự áp chế của đại lực này, giống như chim yến gãy cánh, lần thứ hai rơi xuống hẻm núi.

Gió núi gào thét, sương trắng cuộn trào.

Phương Viêm toàn thân áo trắng đứng trên hồ lô rượu, nhanh chóng rơi xuống giữa khe núi, giống như Thần Nhân hoặc kiếm tiên điều khiển hồ lô bay lượn.

Khi đã rơi mấy trăm mét, phía dưới hồ lô rượu đột nhiên truyền đến một tiếng quát lớn.

Gầm -----

Tiếng gầm gừ vừa kìm nén đến cực điểm lại vừa bùng nổ đến tận cùng truyền đến, phía dưới hồ lô rượu đột nhiên truyền đến một luồng đại lực kinh thiên động địa.

Choang-----

Thân hồ lô rượu kịch liệt rung động, hai chân của Phương Viêm đứng trên hồ lô rượu cũng theo đó mà tê dại đau nhức.

Hồ lô rượu với tư thế như tên lửa khó cản hướng về bầu trời bay đi, kéo theo thân thể Phương Viêm cũng bay vút lên từ dưới vách núi.

Choang------

Lại là một tiếng động lớn vang dội.

Hồ lô rượu hơi chậm lại rồi lại gia tốc bay lên.

Choang-----

Lại là một tiếng động lớn vang dội.

Hồ lô rượu lại càng bay nhanh hơn.

Choang----

Choang----

Choang-----

Bách Lý Đường đầu vỡ chảy máu, tóc dài rối tung, trông như một dã nhân trong thung lũng, hoặc như một con vượn người quái vật bị chọc tức. Hắn một quyền lại một quyền giáng xuống đáy hồ lô rượu.

Hắn dùng thân thể thô bạo của mình, dùng năng lực lơ lửng giữa không trung mạnh mẽ của mình, mượn những tảng đá lộn xộn chắc chắn, những dây leo trên vách núi, cùng với lực kéo của chính hồ lô rượu, thuận thế mà lên, lao mạnh về phía trước.

Quyết chí tiến lên!

Thiên hạ võ công, duy nhanh bất phá!

Thiên hạ võ công, duy lực bất bại!

Đại lực vô địch!

Gầm -----

Lại là một tiếng gầm thét như dã thú.

Choang-----

Bách Lý Đường tung ra một quyền nặng nhất và ác liệt nhất vào phần đáy hồ lô rượu. Phương Viêm đang mang giày cảm giác được hồ lô rượu nóng bỏng đến mức có cảm giác như sắp bị thiêu đốt hoặc bỏng rát.

Mũi chân hắn khẽ điểm, thân thể lướt nghiêng lên vách đá.

Bất kể là chơi cờ hay chiến đấu, chỉ sợ hai bên một khi đã tạo thành thế.

Bách Lý Đường chín quyền giáng xuống, công kích của hắn cũng đã thành thế rồi.

Thế không thể đỡ!

Hồ lô rượu bay lên, cùng với hắn lần thứ hai bay vọt đã khó mà ngăn cản. Điều Phương Viêm có thể làm là chờ đợi Bá Giả kia trở về trên đỉnh Nhất Tuyến Hiệp rộng lớn.

Véo!

Phương Viêm mũi chân nhẹ nhàng rơi xuống đất.

Ở nơi mắt thường khó thấy, những hạt đá bị hai chân hắn giẫm nát thành tro, cỏ dại khô vàng khô héo thành bùn nhão.

Lòng bàn chân bốc lên khói nhẹ, giống như đôi giày sắp cháy.

Không phải giày đang bốc khói, mà là chân Phương Viêm đang bốc khói.

Nếu như không phải hắn dùng Thái Cực lực lượng chống lại, lúc ấy hắn đứng trên hồ lô rượu đã bị Nghịch Thần Quyền của Bách Lý Đường đánh chết rồi.

Thái Cực có thể mượn lực đánh lực, cách sơn đả ngưu, Nghịch Thần Quyền cũng tương tự có thể.

Bất luận công phu nào, chỉ cần ngươi luyện đến cực hạn, đều có thể đạt được hiệu quả như nhau.

Thần Quyền của Bách Lý gia am hiểu công kích, Thái Cực của Phương gia am hiểu phòng thủ. Đây cũng là nguyên nhân vì sao người của Bách Lý gia hết lần này đến lần khác khiêu chiến Phương gia — trên thế giới, ngọn mâu sắc bén nhất đối đầu với tấm khiên kiên cố nhất, kết quả sẽ ra sao?

Đây là đáp án mà tất cả mọi người đều muốn biết. Người của Bách Lý gia cũng rất muốn chứng minh với bên ngoài rằng, công kích mới là phòng thủ tốt nhất.

Rầm!

Thân thể Bách Lý Đường nặng nề hạ xuống, hai chân hắn dẫm lên mặt sàn xi măng cứng rắn, đạp ra hai rãnh sâu hoắm.

Hồ lô rượu vẫn tiếp tục bay lượn trên không, sau đó mất hết lực mà rơi xuống.

Bách Lý Đường một tay đưa ra, nâng chiếc hồ lô rượu trong lòng bàn tay.

Hắn rút nắp bình ra, đem cả ấm rượu mạnh dốc lên đầu tưới xuống, há miệng ra uống từng ngụm lớn.

Rượu bốc lên khói đặc, ấy thế mà lại bị trận loạn quyền kia làm nóng đến độ ấm vừa phải.

Rượu mạnh thơm nồng, tuôn vào cổ họng.

"Sảng khoái ----- thực sự sảng khoái ----- ha ha ha ha ha ----" Bách Lý Đường hô to, cười lớn, cực kỳ phóng đãng ngông cuồng.

"Đồ ngốc." Phương Viêm hai tay ôm ngực, thờ ơ lạnh nhạt. Thiêu đao tử ngon lành thế này, cứ thế mà bị lãng phí. Rượu nóng thế này, hắn sẽ không sợ bỏng cả mặt sao?

Đương nhiên, đây là vấn đề mà những anh chàng đẹp trai mới nên lo lắng. Đại khái người có dáng vẻ như vậy thì đúng là không cần lo lắng vấn đề này.

"Thật là ghen tị với hắn." Phương Viêm thầm nghĩ trong lòng.

Thiêu đao tử trong bình đồng đã cạn, Bách Lý Đường lần thứ hai đậy nắp bình lại. Hắn nhấc hồ lô, cười ha hả nhìn Phương Viêm, châm chọc nói: "Phương Chạy Trốn, vừa nãy ngươi dùng có phải Thái Cực chi tâm không?"

"Không sai." Phương Viêm nói: "Chính là Thái Cực chi tâm."

"Tin đồn lừa người." Bách Lý Đường có chút tức giận nói: "Tin đồn rằng ngươi là bởi vì Thái Cực chi tâm biến mất, lo lắng lần thứ hai bị Diệp Ôn Nhu đánh cho máu chó đầy đầu nên mới sợ hãi mà bỏ chạy ---- tin đồn hại ta rồi. Thái Cực chi tâm của ngươi rõ ràng không hề biến mất, tại sao lại làm ra loại chuyện dơ bẩn này? Ngươi làm mất hết thể diện của Phương gia cùng tôn nghiêm của đàn ông chúng ta ---- Phương Chạy Trốn, ngươi có biết hiện tại mọi người nhìn ngươi thế nào không?"

Phương Viêm cười khổ, nói: "Ngươi cứ la to thế này, làm sao ta có thể không biết được nữa? Phương Chạy Trốn? Đây là biệt hiệu mới mà các ngươi đặt cho ta ư?"

"Không thể." Bách Lý Đường nói: "Là Diệp Ôn Nhu gọi ra trước tiên."

Phương Viêm cảm giác ngực hơi nghẹn lại, có cảm giác vô lực như bị tảng đá nghìn cân đè nặng trái tim.

Bách Lý Đường nghi hoặc nhìn Phương Viêm, nói: "Nếu Thái Cực chi tâm vẫn còn, vì sao ngươi muốn ch��y trốn? Lẽ nào Thái Cực chi tâm hộ thể rồi mà ngươi vẫn cứ lo lắng mình không phải đối thủ của Diệp Ôn Nhu sao?"

"Dĩ nhiên không phải rồi." Phương Viêm phủ nhận: "Sự thật là gì, nói rồi ngươi cũng không tin."

"Sự thật là gì?"

"Nói thật -----" Phương Viêm cảnh giác quét mắt nhìn quanh bốn phía, nhẹ giọng nói: "Đã tỷ thí với Diệp Ôn Nhu nhiều năm như vậy, ta đã quen việc hàng năm bị nàng đánh cho một trận. Thế nhưng, năm nay là năm ta có trạng thái tốt nhất. Ta biết, nếu như lần thứ hai thi đấu, ta nhất định sẽ đánh bại nàng ---- không rõ sao nữa, nghĩ đến phải đánh đổ nàng, trong lòng ta thật sự có chút không quen. Ta nghĩ, trong lòng nàng cũng nhất định rất không quen. Nàng kiêu ngạo như vậy, hàng năm thi đấu đều thắng nhiều lần, đột nhiên thua, trong lòng nhất định sẽ rất thất vọng phải không?"

"Ngươi không muốn nàng bị thương?"

"Không muốn."

"Ngươi không muốn nàng thất vọng?"

"Hoàn toàn không muốn."

"Đây chính là ái tình." Bách Lý Đường cực kỳ khẳng định nói: "Rất nhiều năm trước ta đã biết rồi, hai người các ngươi sớm muộn cũng có một ngày như thế."

"Cái gì một ngày?" Phương Viêm trợn to hai mắt: "Ngươi nói là ---- ta cùng Diệp Ôn Nhu --- là ái tình sao?"

"Không sai." Bách Lý Đường chăm chú gật đầu: "Oan gia thì oan gia. Không có cừu hận, làm sao có thể thành một nhà? Các ngươi đánh lộn nhiều năm như vậy, lẫn nhau yêu thích, lẫn nhau vừa mắt là chuyện đương nhiên thôi ----- ta cho ngươi biết, ta mười tám tuổi đã biết các ngươi sẽ có một ngày như thế. Diệp Ôn Nhu tuy rằng hơi hoang dã bạo lực, không nói lý lẽ một chút, kỳ thực nhìn vẫn rất đẹp, không bằng hai người các ngươi cứ thành đôi luôn đi ----- "

"Nguyên lai là như vậy." Phương Viêm vẻ mặt chợt hiểu ra, nói: "Khó trách ta tình nguyện trốn học cũng không muốn đánh bại nàng, nguyên lai là bị ái tình làm choáng váng đầu óc ---- Bách Lý Đường, chuyện này ngươi phải giữ bí mật hộ ta. Nếu như ngươi thực sự khó chịu không kìm được, đối tượng để nói ra nhiều nhất cũng không thể vượt quá ba người."

Dừng một chút, Phương Viêm còn nói: "Đương nhiên, tuy rằng ta hơi thích Diệp Ôn Nhu, thế nhưng, ta sẽ không cưới một mụ La Sát như vậy làm vợ. Nàng hoang dã bạo lực, không xứng với sự dịu dàng thiện lương của ta."

...

Độc giả có thể tìm đọc toàn bộ tác phẩm này trên trang truyen.free để ủng hộ người dịch.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free