Chương 92 : Ta Là Đại Ma
"Ừm? Trận pháp sao?"
Lăng Tiêu bình yên ngồi trên đường, nhìn thoáng qua khí tức bao phủ xung quanh, hơi có chút kinh ngạc.
Lúc này hắn có thể cảm nhận được, một cỗ dao động tựa như huyễn cảnh, tràn ngập khắp Tư gia.
Đồng thời, hai cường giả Thần Hầu cảnh đứng bên ngoài đại sảnh kia, lại bỗng nhiên mất đi tung tích.
Rất rõ ràng, đạo trận pháp này hẳn là ỷ trượng lớn nhất của Tư gia.
Nếu không Tư Lâm cũng sẽ không tế ra nó vào lúc sinh tử tồn vong.
"Ha ha, Lăng Tiêu công tử, thật không tiện, Tư gia ta quả thật không có ý định tiếp tục hiệu trung Lăng tộc nữa rồi, ngươi nói ngươi, nếu như đến muộn một ngày, cũng sẽ không có chuyện gì, nhưng ngươi lại cố tình hôm nay đến Tư gia ta kiếm chuyện, đây không phải là… tự tìm cái chết sao?"
Tư Lâm cười lạnh một tiếng, chậm rãi đứng dậy từ trên mặt đất, trong ánh mắt nhìn về phía Lăng Tiêu hơi có chút trêu tức.
Chỉ là, điều khiến hắn hơi có chút kinh ngạc là, lúc này trên mặt Lăng Tiêu cũng không hề lộ ra biểu lộ hoảng sợ luống cuống như hắn tưởng tượng.
Chết đến nơi rồi, còn giả vờ ngưu bức sao?
"Tư gia chủ, đây chính là Hàn Thiên Thành đó, ngươi ở dưới mí mắt Lăng tộc ta động tay động chân, không sợ bị người khác phát hiện sao?"
Lăng Tiêu bưng lên một chén trà lạnh trên bàn, nhẹ nhàng nhấp một miếng.
"Ha ha, không giấu gì công tử, đạo trận pháp này, chính là Tư gia ta đã bỏ ra cái giá lớn, đổi từ Thiên Trận Tông về, cho dù là cường giả Thần Vương rơi vào trong đó, nhất thời nửa khắc cũng không thoát ra được, hơn nữa một khi thi triển, trong thời gian ngắn cho dù là cường giả Thần Đế ở bên ngoài cũng không thể phát giác."
Tư Lâm cười lạnh một tiếng, hắn biết trên người Lăng Tiêu khẳng định có một vài át chủ bài bảo mệnh.
Thế nhưng đạo trận pháp này, đã có thể ngăn cản người cảnh giới Đế cảnh dò xét, thì lại làm sao là thủ đoạn tầm thường có thể phá vỡ?
Thiên phú của Lăng Tiêu có mạnh đến mấy, cũng chẳng qua chỉ là một con kiến Hồn Hải, với tu vi Thần Hầu cảnh của hắn, vung tay có thể giết.
"Ồ? Gia chủ xác định, cường giả Thần Đế cảnh cũng rất khó dò xét được tòa trận pháp này?"
Lăng Tiêu vừa nghe, tinh thần lập tức phấn chấn.
Vừa rồi hắn còn đang nghĩ làm thế nào để giết chết đám người Tư gia này một cách lặng yên không tiếng động.
Không ngờ Tư Lâm lại làm ra một đạo trận pháp ngưu bức như vậy.
Đây không phải là trùng hợp sao?
"Hừ, đó là đương nhiên, Lăng Tiêu, lần này ngươi chắp cánh cũng khó thoát."
Trong đáy lòng Tư Lâm không hiểu sao lại sinh ra một tia bất an.
Thế nhưng đối với đạo trận pháp này, hắn có đủ sự tự tin.
Chỉ cần giết chết Lăng Tiêu, hắn liền định dẫn dắt tộc nhân, nhanh chóng rút khỏi Hàn Thiên Thành, đến lúc đó tự có cường giả Tần tộc thượng cổ che chở.
Lăng Thiên Lâm mạnh mẽ, nội tình Lăng tộc cũng đủ khủng bố, nhưng Tần tộc cũng không chút nào kém cạnh.
Cho dù hôm nay Lăng Tiêu động thủ giết chết Tư Tùng, hắn cũng không hạ quyết định phản bội Lăng tộc.
Thế nhưng Lăng Tiêu lại miệng đầy gọi Tư gia bọn họ là chó, điều này khiến Tư Lâm thật sự có chút không chịu nổi.
"Lăng Tiêu, ngươi giết con ta, hôm nay ta liền giết ngươi, như thế cũng coi là ân oán hai bên đã thanh toán xong."
"Ha ha, Tư gia chủ sợ là suy nghĩ nhiều rồi, ta lúc nào nói ta muốn chạy trốn? Không phải, trận pháp này của ngươi, thật sự có thể ngăn cách sự dò xét của cường giả Thần Đế sao?"
Lăng Tiêu tựa hồ có chút không yên lòng, lại hỏi Tư Lâm một câu.
"Ta lấy tính mạng ra bảo đảm, ngươi hôm nay hẳn phải chết không nghi ngờ."
Tư Lâm nhìn một cái ra ngoài đại sảnh, bàn tay đột nhiên nắm chặt, cả tòa đại trận ầm ầm vận chuyển, ẩn ẩn có một cỗ đại thế từ trên trời giáng xuống, rơi về phía đỉnh đầu Lăng Tiêu.
"Trùng hợp thật, cái mạng này của ngươi ta cũng thu định rồi."
Lăng Tiêu đột nhiên nhếch miệng cười một tiếng, quanh thân đột nhiên có một cỗ ma ý lặng yên tản ra.
"Hừ, tiểu bối vô tri, không biết sống chết, hôm nay ta liền lấy thủ cấp của ngươi, làm vật đầu danh trạng bái nhập Tần tộc!"
Tư Lâm không còn do dự nữa, linh quang ngoài thân dâng trào như nước thủy triều, cả người trong nháy mắt hóa thành một đạo tàn ảnh, giận dữ vút đi về phía Lăng Tiêu.
Thứ tự tìm cái chết, dám giết con ta, nhìn ta hôm nay không tháo xương của ngươi, lột da của ngươi ra!
Giết Lăng tộc công tử sao.
Cả Thánh Châu ai có cái gan này?
Ngẫm lại… thật sự có chút kích thích nhỏ!
Thân ảnh Tư Lâm phá không mà đến, lúc này trên mặt tất cả mọi người Tư gia đều đã lộ ra một nụ cười đắc ý báo thù.
Chỉ là tiểu tử này, cho dù bối cảnh mạnh mẽ thì lại làm sao?
Chẳng phải là phải bị gia chủ Tư gia ta một chưởng đập chết sao?
Nhưng ngay khi đó!
Trước người Lăng Tiêu, đột nhiên có ma quang thẳng tắp xông thẳng lên trời.
Cả tòa đại trận, trong chốc lát run rẩy.
Một đạo thân ảnh khủng bố toàn thân tràn ngập u mang đột nhiên xuất hiện trong đại sảnh Tư gia.
Cỗ khí tức băng lãnh tà ác kia, khiến không ít người Tư gia cũng nhịn không được sắc mặt ngưng kết.
"Ầm!"
Tư Lâm không kịp thu thế, bàn tay trực tiếp in ở trên ma ảnh kia.
Thế nhưng điều khiến người ta cảm thấy kinh hãi là, một chưởng toàn lực của một cường giả Thần Hầu, lại không thể lay động ma ảnh kia mảy may.
"Ục ục."
Ngay cả Tư Lâm, vẻ hung lệ trên mặt cũng triệt để ngưng kết lại.
Hắn lăng lăng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt giống người mà không phải người, hai mắt đỏ ngầu trước mặt, trong đáy lòng đột nhiên sinh ra một tia sợ hãi.
Lúc này hắn có thể cảm nhận được, bàn tay của mình, phảng phất in ở trên một khối nham thạch cực kỳ cứng rắn.
Không, nham thạch cứng rắn đến mấy trên đời, cũng tuyệt đối không chịu nổi một chưởng của mình.
Độ cứng này, quả thực là… cây gậy sắt thức dậy lúc sáu giờ sáng.
"Kiến hôi, tìm đường chết."
Di Ung nhếch nhếch miệng, lộ ra đầy răng nanh, phản thủ một nắm chặt lấy cổ tay Tư Lâm.
Ma khí ngập trời cuồn cuộn.
Tư Lâm chỉ cảm thấy tâm thần của mình trong một khắc đó triệt để vỡ nát, trong mắt tựa như xuất hiện từng đầu hung ma thượng cổ, bên tai cũng truyền đến từng trận ma ngâm.
"Ma… ngươi là ma!!!"
"Ngươi đoán đúng rồi."
Bản thể Di Ung xuất hiện, toàn thân phảng phất có sức lực dùng không hết, trực tiếp hung hăng kéo một cái, xé đứt cả cánh tay của Tư Lâm.
"A!!"
Tiếng kêu thảm thiết trong nháy mắt vang vọng khắp Tư gia.
Tất cả mọi người nhìn cảnh tượng huyết tinh trước mắt, trong mắt trừ sợ hãi ra không còn gì khác.
"Ma… trong Hàn Thiên Thành làm sao lại có ma vật? Là ngươi, Lăng Tiêu, là ngươi triệu hồi ma vật, ngươi…"
Sắc mặt Tư Lâm trắng bệch, vội vàng lùi lại phía sau.
Thế nhưng còn không đợi hắn lùi ra mấy bước, Di Ung đã một bước đạp đến trước mặt hắn, trực tiếp đưa tay nắm lấy cổ hắn.
Lúc này Tư Lâm không phải không muốn giãy giụa.
Chỉ là trước mặt một Thất phẩm Thần Hầu, tu vi linh lực của hắn đã sớm bị triệt để áp chế, toàn thân căn bản không sử dụng ra được một tia linh lực nào.
"Tư gia chủ, xem ra hôm nay, ngươi giết không được ta rồi."
Lăng Tiêu cười nhạt một tiếng, bước chân bước ra, trên thân, một cỗ ma khí hung lệ càng đáng sợ hơn Di Ung cuồn cuộn tuôn ra, trong chớp mắt hóa thành hình dạng một ma ảnh phía sau hắn.
Mặc dù đạo ma ảnh này hơi mơ hồ, nhưng đôi mắt băng lãnh kiêu ngạo kia, lại trong nháy mắt khiến không ít người có mặt run rẩy hai chân, quỳ xuống lạy.
"Ma… Ma a!!"
Bọn họ nằm mơ cũng không nghĩ tới, đường đường cổ tộc công tử, lại chính là đại ma trong miệng thế nhân.
"Ngươi… ngươi… ngươi là ma! Ngươi vậy mà là ma!!"
Lúc này Tư Lâm đã sớm bị dọa đến toàn thân mềm nhũn, đạo tâm vỡ nát.
Nếu không phải hắn chính là cảnh giới Thần Hầu, sợ rằng lúc này phần lớn đã bị dọa chết rồi.
Lăng Tiêu đưa tay, từ trong tay Di Ung nhận lấy Tư Lâm, sau đó dưới ánh mắt sợ hãi tuyệt vọng của một đám tộc nhân Tư gia, trực tiếp ném hắn vào trong miệng ma ảnh.
"Răng rắc răng rắc."
Tiếng nhấm nuốt quỷ dị trong nháy mắt vang vọng, trên mặt tất cả mọi người không còn một chút huyết sắc nào nữa.
"Thả ta ra ngoài! Thả ta ra ngoài!"
"Lão tổ ơi, cứu ta, cứu ta a!!"
"Tha mạng a! Công tử tha mạng a, ta không còn phản bội nữa đâu!!"