(Đã dịch) Chương 722 : Này 1 mạc giống như đã từng quen biết!
Sở Nam không ngờ Carlot lại có tài đến mức ở Chúng Thần Đại Lục làm ra thứ rượu có mùi vị cực kỳ tương tự Vodka, đặc sản trứ danh của Nga.
Carlot này thật sự hào phóng, hai người trò chuyện hồi lâu, ăn no nê uống say xong xuôi, ai đi đường nấy.
Carlot sắp xếp cho Sở Nam và Lục Tuyết Vi một tòa tiểu lâu hai tầng, Sở Nam ở tầng một, Lục Tuyết Vi ở tầng hai.
Sở Nam để Linh Âm ở lại tầng một, còn hắn thì theo Lục Tuyết Vi lên tầng hai, đứng trước cửa phòng nàng.
"Bạch!"
Lục Tuyết Vi rút kiếm chỉ thẳng vào Sở Nam: "Ngươi muốn làm gì?"
Hiển nhiên, nếu Sở Nam không đưa ra được một lời giải thích hợp lý, Lục Tuyết Vi sẽ nổi giận ngay lập tức.
Sở Nam thở dài: "Ngươi nhìn thanh kiếm của ngươi đi, chỗ nào cũng thấy lỗ hổng cả."
Từ khi đến Thánh Vực, Lục Tuyết Vi luôn phải chiến đấu với cường độ cao, đặc biệt là sau khi bắt đầu tìm kiếm An Nhược Huyên.
Vũ khí cấp Thiên đã không thể đáp ứng được cường độ chiến đấu hiện tại của Lục Tuyết Vi.
Nạp Vân Giới khẽ sáng lên, một thanh tế kiếm toàn thân tỏa ra sương mù xuất hiện trong tay Sở Nam.
Sở Nam nói: "Lúc trước may mắn có được thanh kiếm này, An An nói nhất định phải giữ lại cho ngươi."
Lục Tuyết Vi nhìn chằm chằm thanh kiếm hồi lâu.
"Bao nhiêu tiền?"
Sở Nam ngạc nhiên: "Tiền gì chứ?"
Lục Tuyết Vi đáp: "Ta không thích nợ ân tình."
Sở Nam bĩu môi: "Ngươi nói với người khác thì được, còn với ta... Ta đã chỉ điểm cho ngươi bao nhiêu thứ, ngươi còn muốn tính toán sao?"
Lục Tuyết Vi lạnh lùng: "Đều sẽ trả hết."
Sở Nam xua tay: "Thôi đi, đừng lằng nhằng nữa, cầm lấy đi, với thực lực của ta bây giờ, ngươi cũng không sợ mất mặt đâu."
Sở Nam thừa dịp Lục Tuyết Vi sắp nổi giận thì đẩy cửa phòng, tự mình bước vào.
Lục Tuyết Vi hỏi: "Ngươi làm gì vậy!"
Sở Nam đáp: "Để ngươi ngủ."
Lục Tuyết Vi cạn lời.
Sở Nam vào nhà đánh giá một lượt.
Trong phòng, ngoài một chiếc giường gỗ ra thì chẳng có gì cả.
Sở Nam liền lấy từ trong Nạp Giới ra mấy tấm da thú đánh giết ma thú trải lên giường.
Sở Nam chỉ sang một bên: "Ở đó có phòng tắm, với ngươi bây giờ, việc chuyển hóa Băng Hệ nguyên tố thành Thủy Hệ nguyên tố chắc đơn giản thôi, tự đi tắm rửa đi."
Tay cầm kiếm của Lục Tuyết Vi khẽ run: "Tắm rửa?"
Sở Nam nhíu mày: "Nói thừa, hai ngày nay ngươi chợp mắt được mấy đâu? Ta dùng Ám Viêm giúp ngươi tiến vào trạng thái ngủ sâu để khôi phục tinh thần, ngươi tắm rửa sạch sẽ, thư thái thì hiệu quả sẽ tốt hơn."
Lục Tuyết Vi sững sờ tại chỗ, không biết nên làm gì.
Sở Nam hỏi: "Còn lo lắng gì nữa, đến tắm rửa cũng không biết sao? Hay muốn ta giúp ngươi?"
"Ngươi dám!"
"Vậy còn không mau đi đi, ngày mai ta đánh xong với Carlot còn phải đi luyện cấp, ngươi cũng phải luyện chứ? Đi đi! Ta có thèm nhìn trộm ngươi đâu."
Bàn tay Lục Tuyết Vi nắm chặt thanh kiếm lúc thả lỏng, lúc lại siết chặt, cuối cùng không biết mình đang nghĩ gì, lại như ma xui quỷ khiến đi đến phòng tắm, chốc lát sau tiếng nước ào ào vang lên.
Sở Nam ngồi trên giường chờ đợi.
Trong lúc nhất thời, đầu óc hắn có chút không thể xoay chuyển.
Tình cảnh này, hắn cảm thấy thật quen thuộc.
Giống như trước đây ở thôn số 8, cùng An Nhược Huyên sống chung dưới một mái nhà.
Không lâu sau, Lục Tuyết Vi bước ra.
Sở Nam nói: "Cởi bộ khôi giáp ra."
Lục Tuyết Vi đáp: "Không thể cởi!"
Sở Nam hỏi: "Tại sao chứ, ngươi định mặc khôi giáp đi ngủ à?"
"Ta..."
Lục Tuyết Vi nín một hồi mới nói: "Bên trong ta chỉ có..."
"À, ta hiểu rồi."
Sở Nam có chút lúng túng, nói: "Vậy thì cái mặt nạ cũng phải bỏ ra chứ, trán và huyệt Thái Dương của ngươi đều bị che kín rồi."
Lần này Lục Tuyết Vi không do dự gì, trực tiếp tháo mặt nạ xuống.
Sở Nam không phải lần đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt của Lục Tuyết Vi.
Nhưng trong lòng vẫn không thể kìm nén được sự rung động.
Lục Tuyết Vi nằm xuống giường, Sở Nam đưa hai ngón trỏ ra, nhẹ nhàng chạm vào huyệt Thái Dương của Lục Tuyết Vi, vừa xoa bóp, vừa truyền Ám Viêm vào.
Sở Nam nói: "Tuy rằng ta đã đoán được, nhưng... Cảm ơn, đã không màng nguy hiểm đi tìm An An."
Lục Tuyết Vi suýt chút nữa thì không nhịn được nói ra nguyên nhân đi tìm An Nhược Huyên, nhưng một cơn buồn ngủ không thể cưỡng lại ập đến...
Nhìn Lục Tuyết Vi đã ngủ say, Sở Nam không khỏi tiến lại gần một chút.
Phỏng chừng dưới ống kính máy quay có độ phân giải cao, cũng không thể thấy được lỗ chân lông trên mặt Lục Tuyết Vi, quả thật bóng loáng như băng ngọc vậy.
Sở Nam vẫn nhớ đến việc mình thua cược với An Nhược Huyên.
"Tuyết Vi à, có phải ngươi thật sự thích ta không..."
"Cũng phải, hình như ngươi chỉ ở trước mặt ta mới như một đứa trẻ con không hiểu chuyện như vậy, chứ bình thường thì là một nữ thần cao lãnh."
"Nhưng thần cũng sẽ ngã xuống, ta hiện tại đến Ma Thú cấp Đế Vương cũng đánh không lại, ta có thể bảo vệ tốt ngươi sao?"
"Nếu như trước khi ta đủ sức bảo vệ ngươi, ngươi thật sự chết đi... An An nói đúng, ta sẽ phải gánh vác sự hối hận cả đời..."
Sở Nam lẩm bẩm một mình, đồng thời chậm rãi cởi hết bộ khôi giáp của Lục Tuyết Vi ra.
Đường cong cơ thể Lục Tuyết Vi so với An Nhược Huyên thì đầy đặn hơn một chút, có lẽ là do nàng làm Ma Đấu Sĩ, thường xuyên chiến đấu nên có được.
Dù là trong trạng thái ngủ say, đường cong eo cũng có thể thấy rõ ràng.
Nhưng Sở Nam hiện tại không hề có một chút tà niệm, đặt bộ khôi giáp bên cạnh giường Lục Tuyết Vi, sau đó lấy thêm ba tấm da thú đắp lên cho nàng.
Sở Nam cười khổ: "Cái tên nhà ngươi, dùng hết da thú của ta rồi, ta phải ngủ trên ván cứng thôi!"
Sở Nam cuối cùng liếc nhìn khuôn mặt điềm tĩnh hiếm hoi của Lục Tuyết Vi, lặng lẽ rời khỏi phòng.
Ngày thứ hai, vừa rạng sáng, Sở Nam đang nằm trên giường ván gỗ ngủ say như chết.
"Ầm!"
Trần nhà phía trên Sở Nam đột nhiên sụp đổ.
"Đậu phụ thối công trình à?"
Năng lực cảm nhận giúp Sở Nam tỉnh lại, lộn người tránh né, nhìn chiếc giường gỗ bị đá vụn vùi lấp, kinh hãi không thôi.
"Sở Nam, đồ khốn kiếp!"
Lục Tuyết Vi lúc này mặc bộ khôi giáp, đeo mặt nạ, cầm thanh tế kiếm Băng Hệ cấp độ truyền kỳ mà Sở Nam cho nàng, chiêu kiếm này thực sự đâm thẳng vào mi tâm Sở Nam.
Linh Âm luôn ở bên cạnh Sở Nam, không biết nghỉ ngơi là gì, lập tức chỉ tay về phía Lục Tuyết Vi.
Động tác của Lục Tuyết Vi khựng lại.
Sở Nam hỏi: "Lục Tuyết Vi, sáng sớm ra cô lên cơn điên gì vậy?"
Lục Tuyết Vi chất vấn: "Tối hôm qua ngươi đã làm gì!"
Sở Nam ngơ ngác: "Ta có làm gì đâu?"
Lục Tuyết Vi truy hỏi: "Vậy khôi giáp của ta sao lại không mặc trên người!"
Sở Nam đáp: "Ta giúp cô cởi ra, cô ngủ còn mặc khôi giáp sao?"
Lục Tuyết Vi tức giận: "Ngươi..."
Sở Nam nói tiếp: "Cô cái gì mà cô, ta có làm gì cô đâu, cô mặc nội y ta có thấy gì đâu, lúc cô đi bơi trên địa cầu vải vóc cũng gần như vậy thôi."
Thực ra Sở Nam không biết, Lục Tuyết Vi từ nhỏ đến lớn, trải qua nhiều chuyện khiến nàng cực kỳ ghét bị người khác nhìn bằng ánh mắt khác thường, vì vậy xưa nay sẽ không đi bơi, chính là sợ vóc dáng của mình sẽ khiến nam giới có những ánh mắt không hay.
Vì vậy, Sở Nam có thể coi là người đầu tiên nhìn thấy bắp đùi và eo của nàng.
"Ngươi... Ngươi chỉ biết bắt nạt ta!"
Bản dịch độc quyền thuộc về thế giới của những con chữ tự do.