Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

CÔ CON GÁI BÉ BỎNG ĐANG CỐ THAY ĐỔI PHÁP LUẬT ĐỂ KẾT HÔN VỚI CHA MÌNH. NHƯNG CÔ KHÔNG BIẾT RẰNG MÌNH CHỈ LÀ ''CON RIÊNG'' - Chapter 5: Nghĩ lại thì... ba với con chả giống nhau gì cả

Ngày nghỉ, Satsuyuki lại tiếp tục hẹn-hò-ở-nhà một lần nữa, bám dính lấy tôi cứ như là một con Koala suốt cả ngày dài. Thời gian trôi qua nhẹ nhàng và bình yên cho ba con chúng tôi khi mà chúng tôi ở cùng nhau trong căn phòng khách. Tôi thì cắm mắt nhìn vào TV, trong khi Satsuki đang liếc nhìn vào khuôn mặt tôi- mỗi người chúng tôi đều giữ cho mình một bí mật riêng nên là không ai nói với ai cả.

Chiếc sofa ở phòng khách trông như kiểu là ngai vàng của tôi vậy. Trừ khi tôi muốn nằm lì trên giường, thì tôi hiếm khi vào trong căn phòng của mình. Và bằng một vài lí do nào đó, tôi cảm thấy thật bình yên khi ở nơi đây.

Còn vị trí của Satsuki ấy hả, tất nhiên rồi, là ngay trên đùi tôi. Con bé đang ở cái tuổi mà mọi người đều muốn có một không gian riêng tư, lẽ dĩ nhiên thì con bé cũng có phòng của riêng mình. Vì bởi chỉ có 2 người chúng tôi , chúng tôi đã xoay sở được để tìm được một căn hộ có đủ phòng. Đó là một căn 2LDK giá rẻ và chất lượng không đến nỗi tệ và lần đầu vào trong thì cũng khá là thoải mái nữa. Tuy vậy, tôi thật sự muốn cho Satsuki được ở một căn nhà tử tế. Nhưng….thành thật mà nói thì tôi đã thất bại với tư cách là một người ba rồi. Một ngày nào đó, tôi mong con bé sẽ cưới được một người đàn ông đáng tin cậy với sự nghiệp vững vàng và ở trong một căn nhà khang trang hơn.

Đó chính là điều mà tôi hằng mong ước.

Nhưng kì lạ thay, con bé không hề phàn nàn gì về điều kiện sống, thậm chí con bé còn chẳng bao giờ nói đến cả.

“...Satsuki? Con có nên nghĩ rằng mình nên giữ khoảng cách với ba của mình không? “

“Không bao giờ đâu! Ở xa ba đối với con là một điều không thể. Ba, ba… chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta chuyển nhà? Con nghĩ chỗ đó phải rộng lắm.”

Được rồi, cuối cùng thì, con bé cũng đã có được một lời phàn nàn. Nhưng theo lời con bé, con bé thích ở những nơi mà bé hơn.

“Nơi nào mà chỉ rộng tầm sáu tấm tatami sẽ là nơi hoàn hảo nhất. Vì ở đấy con có thể được ở gần với ba thường xuyên hơn!”

Uh-oh ánh sáng trong con mắt của con bé lại bắt đầu mờ dần đi rồi. Trông như kiểu con bé lại bước vào trạng thái “Con-yêu-ba-nhiều-lắm”. Mỗi khi con bé lại như vậy, tình cảm con bé lại trở nên nặng nề hơn- như chì vậy. Nhìn con bé có vẻ tươi vui và hồn nhiên vậy thôi nhưng nếu mà có ai đó mà muốn “nâng” thử thứ tình yêu của con bé xem- đảm bảo là chỉ có gãy lưng mà thôi.

“U-uh…con biết đấy, nó hoàn toàn là ổn nếu như con muốn một không gian nhỏ bé hơn để ở cùng với người ba già của con. Ý-ý ba là, con chu đáo thật đấy, Satsuki.”

Đó là điều mà tôi muốn nói, ít nhất là như vậy.

“Ý ba là gì , ‘chu đáo’? Con chưa bao giờ muốn kìm lại những thứ xung quanh ba đó, ba à.”

Con bé nói với khuôn mặt dí sát vào tôi, và tôi phải chịu thừa nhận rằng- điều này khiến tôi sợ rồi đấy. Đừng khiến bản thân mình hiểu lầm vậy chứ- nó có thể bị biến thành thứ tình yêu méo mó đấy. Tôi sẽ luôn tự nhủ với bản thân rằng: Tôi chỉ là một vị phụ huynh mẫu mực.

Nhưng sự hiến dâng của con bé khiến tôi cảm thấy như trách nhiệm của một người làm ba của tôi đang bị xuống cấp nghiêm trọng nếu so sánh. Thực sự nó quá là rắc rối mà.

“Ahh…Ba chỉ đơn giản là người tuyệt vời nhất thế gian này.”

Con bé nằm trên đùi tôi nhìn tôi với đôi mắt chừa đầy sự ngưỡng mộ và mơ mộng. Nhưng con mắt của con bé - mờ nhạt và nhìn vào một khoảng xa xăm nào đấy- đã khiến tôi cảm thấy rùng mình. Thi thoảng tôi lo lắng về việc tương lai của Satsuki sẽ như thế nào. Liệu ai có thể yêu con bé mà khiến cho con bé được hạnh phúc vì rằng con bé sẽ yêu người ấy bằng tất cả những gì mà con bé có. Quan trọng hơn hết, dĩ nhiên rồi, liệu người đó có bị sức nặng tình yêu của con bé nghiền nát không.

“.…Ba à ? Con với ba… nhìn thật sự không giống nhau tí nào cả, phải không ba ?”

Con bé lại bắt đầu nhìn mặt tôi và phán đoán rồi-- và rằng điều con bé đang lẩm bẩm là điều mà tôi cảm thấy sợ hãi nhất.

“Con đã thắc mắc được một lúc lâu rồi. Ba à, nhìn ba hoàn toàn giống hệt một người Nhật Bản bình thường, nhưng….liệu con có mang dòng máu Nhật không ba?”

Tôi nghĩ con bé chỉ đang đoán mò bằng cách quan sát những điều nhỏ nhặt. Nhưng bên trong tôi thì đã hoảng loạn thật sự rồi

(Đừng nói là con bé biết chuyện đó rồi đấy nhé!? Chuyện chúng tôi không cùng huyết thống ế!? Mình nên làm gì đây, mình nên làm gì dây, MÌNH NÊN LÀM GÌ ĐÂY!?)

Không có gì có thể phủ nhận được rằng-- Satsuki và tôi hoàn toàn không giống nhau. Tôi chỉ là một người trung niên bình thường như bao người khác với một chút béo phì và khuôn mặt thì quá là phổ thông. Người bình thường có cái gì thì tôi có cái đấy mà thôi. Ngược lại con bé là một người xinh đẹp với mái tóc dài màu bạc, đôi mắt xanh da trời trong veo như hòn bi ve-- con bé giống như một nàng tiên bước ra từ cổ tích vậy.

Gọi chúng tôi là một cặp cha con thì đúng thực sự chỉ có người không có mắt mới làm được-- ai ai cũng dấy lên sự nghi ngờ về tôi cả. Nên cũng không bất ngờ gì khi con bé bắt đầu nghi ngờ tôi cả.

“Liệu có phải….ba và con…không hề cùng huyết thống?”

“.….!?”

Chỉ một câu nói thôi-- nó đã khiến cho tim tôi gần như nhảy thẳng ra khỏi lồng ngực rồi. Tôi phải phủ định ngay lập tức. Nhưng lời nói đó đã không thể nói ra mà thay vào đó chỉ là một nụ cười yếu ớt và giả tạo. Nếu như sự thật này bị lộ ra, thì tôi cần phải nói cho con bé tất cả. Về mẹ của con bé, về việc tại sao chúng tôi không chung huyết thống-- có lẽ đã đến lúc để nói ra tất cả rồi…

Đó là những điều mà tôi nghĩ còn thực tế là….

“Haah…nhưng mà điều thuận lợi như thế thì chả bao giờ xảy ra cả, huh~ “

Con bé cất tiếng thở dài còn vai của con bé thì rủ xuống. Thở phào nhẹ nhõm, tôi khoác tay vòng sau con bé và con bé thì dựa vào người tôi.

“Con biết. Con biết rằng chúng ta là một cặp ba con thực sự và rằng chúng ta có thể sẽ không bao giờ kết hôn được. Nhưng…trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, con đã mơ. Con đã nghĩ rằng, có lẽ, nếu như ba và con không cùng huyết thống thì con có thể cưới ba dễ dàng hơn rất rất nhiều rồi.”

Có quá nhiều thứ đã diễn ra trong đầu của con bé rồi. Con bé vẫn luôn luôn nghiêm túc về việc cưới tôi kể cả khi con bé biết được rằng điều này là bất khả thi đến mức nào. Đó là nguyên nhân khiến con bé tiếc nuối về một điều kì diệu đấy- vì con bé biết rằng việc hai ba con cưới nhau là không đúng đắn gì cả.

(Nhưng cái điều đó….cái sự “thuận tiện” đó….nó hoàn toàn có thật!!)

Sự thật là chúng tôi có phải người ruột thịt gì đâu. Và thậm chí nó còn phức tạp hơn nữa khi mà chúng tôi thậm chí còn chưa đăng kí trở thành người thân trong một gia đình nữa thế nên về mặt pháp lí thì chúng tôi hoàn toàn là những người xa lạ. Tát nhiên, trong thâm tâm, tôi tin rằng chúng tôi cũng là một gia đình bình thường như bao gia đình khác trên thế giới. Sau khi nghe được lời bộc bạch của con bé, tôi không được phép nói chúng ta chỉ là “một gia đình không huyết thống” một lần nào nữa.

Dù rằng, gọi chúng tôi là “một gia đình”…là một lời nói dối. Nhưng tôi đã thề khi trở thành ba của đứa trẻ này rằng kể cả khi có phải hi sinh hạnh phúc cá nhân mình thì tôi cũng luôn làm cho con bé phải được hạnh phúc. Tôi đã hứa với mẹ con bé rồi mà.

Thế nên tôi không thể nói cho con bé biết được. Không bao giờ, tôi phải chôn vùi nó

“Ba ơi…chúng ta chắc chắn là một gia đình chứ? Bởi nếu không phải, có lẽ con sẽ cưới ba về luôn.”

“Ha ha ha (ngượng nghịu) Thật là một ý tưởng điên rồ! “

Tôi cố gắng bật cười ha hả nhưng mồ hôi lạnh thì cứ lien tục chảy xuống rồi. Nếu con bé mà biết được việc đó, con bé sẽ trở nên mất kiểm soát và sau đó, sẽ chả còn sau đó nữa…

Tôi chắc chắn sẽ không bao giờ nói ra nữa vì rằng khi ánh sáng từ mắt con bé biến mất như thế…tôi thật lòng sẽ chẳng biết con bé sẽ làm điều gì tiếp theo đâu---

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free