(Đã dịch) Có Hệ Thống: Ta Hết Thảy Toàn Bộ Nhờ Ngẫu Nhiên - Chương 647: Ba lần tiếng chuông
Ngô Trạch sau khi tỉnh lại, có chút áy náy nhìn Chu Lệ Nhã, cảm thấy dáng vẻ mình vừa rồi có vẻ hơi dọa đối phương.
"Thật xin lỗi!"
Thế nhưng có lẽ hắn không biết rằng, Chu Lệ Nhã không phải một người phụ nữ yếu đuối. Trong phòng thí nghiệm đặc biệt kia, địa vị của nàng cũng không thấp, bằng không làm sao nàng có thể điều động nhân lực để giám sát động tĩnh của Ng�� Trạch được chứ.
"Không có việc gì, không ngờ anh lại có cái tính khí lúc mới ngủ dậy tệ đến vậy."
"Có mỗi một khuyết điểm nhỏ như vậy mà cũng bị cô phát hiện rồi."
"Được rồi, thôi nào, đừng khách sáo nữa, chúng ta mau ra ngoài đi, bằng không, không khéo mấy anh cảnh sát kia lại nghĩ không hay về hai chúng ta thì sao."
Hai người đứng dậy, chỉnh trang lại quần áo một chút, rồi đi vào nhà vệ sinh trong phòng nghỉ rửa mặt. Lúc này, họ mới với vẻ mặt nghiêm túc bước ra ngoài.
Đổng Cường thấy Ngô Trạch ra ngoài, lập tức tiến lên giải thích: "Vừa rồi vị phó sở trưởng kia đến tìm, bảo đã đến giờ xuất phát."
Ngô Trạch nhẹ gật đầu, ra hiệu đã hiểu.
"Ừm. Bọn tôi xuống ngay đây."
Kết quả, khi hắn và Chu Lệ Nhã xuống đến tầng dưới, phát hiện tất cả cảnh sát tham gia tuần tra đều đã xuất phát, chỉ còn lại một cán bộ không tham gia trực ban đang chờ ở đó. Thấy họ xuống tới, người đó nói với họ:
"Diêm sở đã thông báo, hai người các cậu tự mình đi đến quảng trường chấp hành nhiệm vụ tuần tra, hỗ trợ những người dân gặp khó khăn."
"Rõ!"
Hai người sau đó liền lên một chiếc xe cảnh sát tuần tra được đặc biệt giữ lại cho họ, có kiểu dáng tương tự như chiếc xe mini Hồng Quang, chỉ có điều chiếc xe này trông hơi lớn hơn một chút.
Ngô Trạch lái chiếc xe cảnh sát rời khỏi đồn công an quảng trường, Đổng Cường và mấy người khác cũng vội vàng lái xe theo sau. Mãi đến khi xe tuần tra lái vào quảng trường, họ mới dừng lại bên vệ đường.
Chu Lệ Nhã có chút hưng phấn nắm lấy cánh tay Ngô Trạch. Mặc dù vốn dĩ hai người họ không phải cảnh sát, thế nhưng hành động hiện tại lại quá mức mập mờ.
Cho nên Ngô Trạch chỉ có thể cười khổ nói với Chu Lệ Nhã:
"Lệ Nhã, chúng ta đeo khẩu trang vào đi, mà lại, bỏ tay cô đang đặt trên cánh tay tôi ra được không? Để người khác nhìn thấy thì không hay lắm đâu."
"Có ai mà nhìn đâu, mọi người còn đang xếp hàng ở cổng mà, anh nhìn xem, trên quảng trường toàn là người nhà cả."
Theo ánh mắt của Chu Lệ Nhã nhìn lại, quả đúng như lời nàng nói, cả quảng trường vắng ngắt, không c�� một người dân nào, chỉ có ba loại người: thường phục, cảnh sát vũ trang và cảnh sát.
Ngô Trạch dừng chiếc xe ở một góc khuất không gây cản trở nào, rồi đi đến cổng quảng trường, nơi mọi người đang xếp hàng, nhìn một chút. Quả thật, một biển người mênh mông không thấy bờ, tất cả đều là người.
Những người có kinh nghiệm, trông thấy số lượng lớn cảnh sát xuất hiện, liền biết miệng cống sẽ không lâu nữa được mở ra để họ đi vào. Thế nhưng cũng có những người chẳng hề bận tâm, vẫn nằm trên mặt đất ngáy khò khò. Lại có người trải chiếu ra ngồi đánh bài.
Cảnh sát đến tuần tra từ sớm, một là xem có ai cần giúp đỡ hay không, hai là gọi những người đang nằm dưới đất dậy, để tránh xảy ra sự kiện giẫm đạp.
Khi Ngô Trạch và Chu Lệ Nhã, đôi kim đồng ngọc nữ này bước tới, lập tức thu hút ánh mắt của đám người đang xếp hàng. Mặc dù cả hai đều đeo khẩu trang, nhưng Ngô Trạch anh tuấn tiêu sái và Chu Lệ Nhã tư thế hiên ngang vẫn trở thành một cảnh tượng đẹp mắt, nổi bật.
"Diêm sở, xin lỗi, chúng tôi đến muộn."
Diêm Văn mặc dù không tìm hiểu nội tình của hai người, nhưng nhìn điệu bộ thì biết không phải người bình thường, thế là nở nụ cười tươi tắn đáp lời:
"Không cần gấp gáp đâu, Ngô Trạch. Dù sao hai cậu cũng là nhân viên ngoài biên chế. Lát nữa khi cổng được mở ra, hai cậu né vào một bên, đừng để bị đám đông đang kích động chen lấn. Vì tranh giành vị trí tốt nhất ở hàng đầu, khi chạy về phía trước, họ thực sự đã dốc hết toàn bộ sức lực."
"Cảm ơn Diêm sở nhắc nhở, tôi đã hiểu."
Ngô Trạch lại đưa tay xem đồng hồ, chắc là cũng sắp đến giờ. Quả nhiên, không lâu sau khi anh ta xem xong giờ, tiếng chuông chói tai bắt đầu vang vọng khắp quảng trường.
Reng reng reng. . .
Diêm Văn lập tức giơ chiếc loa phóng thanh lên, lớn tiếng hô hào.
"Tất cả nhân viên cảnh vụ xin chú ý, lập tức về lại vị trí của mình, đảm bảo quần chúng sẽ an toàn đi qua cửa kiểm soát."
Đang định nói tiếp thì, chiếc bộ đàm trong tay ông đột nhiên vang lên.
"Diêm Văn, đồn công an quảng trường có mặt không?"
"Báo cáo, tôi có mặt!"
"Lập tức bàn giao công việc, chú ý lắng nghe báo cáo từ ủy ban."
"Rõ!"
Diêm Văn không hề do dự, trực tiếp đem chiếc loa phóng thanh trong tay mình giao cho Ngô Trạch đang đứng trước mặt, sau đó dặn dò:
"Ngô Trạch, cậu nhớ kỹ nhé. Tiếng chuông này tổng cộng sẽ vang lên ba lần. Lần thứ nhất là nhắc nhở đám đông, thời gian rời đi cửa đã không còn xa, nên sớm thu dọn vật phẩm của mình, hoạt động gân cốt một chút. Lần chuông thứ hai vang lên là để nhắc nhở quần chúng chuẩn bị sẵn sàng. Lần thứ ba tiếng chuông vang lên, cửa sẽ lập tức mở ra, còn việc kiểm soát cửa là chuyện của bên cảnh sát vũ trang, không liên quan đến chúng ta. Nhớ kỹ nhé, khi cửa mở ra nhất định phải né sang một bên."
"Được rồi, Diêm sở. Tôi đã biết rồi ạ."
Kỳ thực anh ta cũng có chút ngơ ngác, không hiểu vì sao vị đồn trưởng Diêm này lại giao chiếc loa cho mình. Rốt cuộc Diêm Văn có dụng ý gì cơ chứ? Thực ra chẳng có dụng ý gì cả, chỉ là muốn anh ta cầm loa mà thôi.
Thế nhưng Ngô Trạch đâu có biết, anh ta cứ tưởng là giao quyền chỉ huy cho mình chứ. Đợi Diêm Văn đi rồi, anh ta đắc ý nhìn thoáng qua Chu Lệ Nhã bên cạnh.
Sau đó ra vẻ nói: "Cô gái nhỏ kia, mau đi sang một bên đợi đi, đừng có ảnh hưởng công việc của chúng tôi."
"Hừ!"
Mặc dù Chu Lệ Nhã có chút bất mãn, nhưng vẫn nghe lời đứng phía sau một cây cột chắn. Nơi này thuộc khu vực cảnh giới, người không có phận sự không được phép đi vào.
Nhìn Chu Lệ Nhã đã tránh sang một bên an toàn, Ngô Trạch cầm lấy chiếc loa lớn hướng về đám đông tại hiện trường hô lên:
"Tất cả mọi người chú ý một chút, hãy lấy tất cả vật dụng tùy thân của mình, rác thải hãy cho toàn bộ vào túi và bỏ vào thùng rác. Sau khi cửa kiểm soát mở ra, không được phép chạy ngay lập tức, chỉ có thể chạy sau khi đã ra khỏi khu vực cảnh giới."
Trong khu vực cảnh giới, một lão cảnh sát nhân dân đang dùng ánh mắt như nhìn kẻ thiểu năng mà nhìn cái cậu thanh niên với quân hàm chỉ có hai vạch kia, đứng đó cứ dặn đi dặn lại quần chúng nhất định phải chú ý an toàn. Người ta có cần cậu ta đâu chứ? Thật là thú vị.
Chỉ là ngay lúc này, lần chuông thứ hai vang lên.
Reng reng reng. . . !
Chỉ khoảng năm phút sau, lần chu ba vang lên. Cán bộ trực ban đứng cạnh Ngô Trạch lập tức nhấn chiếc điều khiển từ xa trong tay, cửa kiểm soát bắt đầu co lại về một phía.
"Không nên gấp ngáp, chậm một chút thôi, không được chen lấn, hãy đi theo đúng trình tự."
Chu Lệ Nhã vẫn còn kinh hãi nhìn cảnh tượng trước mặt, thầm nghĩ nếu mình cũng là một thành viên trong đám đông cuồn cuộn như sóng cả này, chắc chắn sẽ bị người ta chen cho chết mất.
Mà Ngô Trạch cũng chỉ giữ vững được trong đám người một lát, liền bị đám đông kích động đẩy dạt ra một bên. Anh ta có chút chật vật đứng cùng Chu Lệ Nhã chờ đợi cho đến khi toàn bộ đám đông đi vào hết.
Truyện được biên tập độc quyền bởi truyen.free, nghiêm cấm sao chép dưới mọi hình thức.