(Đã dịch) Có Thể Đọc Tâm Ta Không Muốn Làm Đại Sư Huynh - Chương 95: Tiên sứ
Lạc Thanh Nghiên quả thật có suy nghĩ rất đúng đắn, ít nhất thì bản thân Tiêu Lâm cũng vô cùng tán đồng.
Bởi vì giờ đây khi lại gần hơn, Tiêu Lâm mới giật mình nhận ra, cái đầu chó này thực ra rất giống cái biểu tượng đầu chó ngậm hoa hồng nào đó mà cậu từng thấy trước khi xuyên không.
Ai mà hiểu cho được chứ, cái biểu tượng lại sống dậy, lại còn biến thành to đ��ng như thế này...
Thế này thì làm sao mà không thấy thích thú được?
"Ngạch... Ngươi tốt?"
Thấy cái đầu chó kia chằm chằm nhìn mình không chớp mắt, Tiêu Lâm hơi do dự, rồi vẫn lên tiếng chào hỏi.
"Gâu Gâu!"
Ngay lập tức, cái đầu chó kia kêu lên hai tiếng "Gâu Gâu!".
Rốt cuộc thì mình đang làm cái quái gì thế này?
Tiêu Lâm nhịn không được đưa tay che mặt.
【 Đại sư huynh đáng yêu quá! Rất muốn được gần gũi với Đại sư huynh! 】
"Đầu Cẩu huynh, tôi cứ gọi huynh là Đầu Cẩu huynh nhé." Tiêu Lâm dứt khoát đi thẳng vào vấn đề, chỉ tay về phía lão già đang há hốc mồm đứng cạnh, rồi nói với Đầu Cẩu huynh: "Không biết Đầu Cẩu huynh có cách nào đối phó lão già này không?"
Đừng hỏi vì sao cậu ta lại giao tiếp với một cái đầu chó, bởi lẽ cái đầu chó này là do sư tôn sáng tạo ra.
Sư tôn thật phi phàm, sáng tạo cả thần thoại.
"Gâu Gâu!"
Nghe Tiêu Lâm nói xong, Đầu Cẩu huynh quả nhiên quay người lại, bắt đầu chăm chú quan sát lão già.
"..."
Thấy Đầu Cẩu huynh nhìn mình chằm chằm, lão già lập tức lùi lại phía sau.
Đây là cái thứ quái quỷ gì vậy? Giờ đây nhân gian đã biến thành cái bộ dạng gì rồi?
Đang mải suy nghĩ, lão già bỗng dưng nảy sinh cảm giác nguy hiểm tột độ.
Nhưng chưa kịp phản ứng, lão ta đã thấy cái đầu chó trước mặt bỗng nhiên há to mồm.
"Ngươi... Ngươi muốn làm gì? Ngươi không được qua đây! Cút! Lăn..."
Lão già chưa kịp nói hết câu, đã bị cái đầu chó kia nuốt chửng vào trong một ngụm.
Tiêu Lâm: ?
Lạc Thanh Nghiên: ?
"Đại sư huynh, có chuyện gì xảy ra thế này... Hả?"
Lục Hành Khâu, Vu Xảo Tịch và Ninh Vân Diệu nghe thấy động tĩnh chạy tới, vừa đẩy cửa sân bước vào đã thấy ngay cảnh tượng này, lập tức đứng sững tại chỗ.
Lục Hành Khâu: ?
Ninh Vân Diệu: ?
Vu Xảo Tịch: ?
"Uy uy uy! Đầu Cẩu huynh, người này không ăn được, mau nhả ra!" Tiêu Lâm là người đầu tiên lấy lại tinh thần, lập tức lớn tiếng gọi cái đầu chó.
Đầu Cẩu huynh nghe thấy vậy dường như có chút khó hiểu, nhưng vẫn "Phi" một tiếng nhả lão già ra ngoài.
"Ọe... Ọe..."
Lão già vừa thoát khỏi miệng chó, đã nôn khan liên hồi.
【 Chà... Trong miệng chó quả thật không dễ ngửi chút nào... 】
Ninh Vân Diệu một mặt đồng tình.
"Cơ thể của lão ta!" Lục Hành Khâu bỗng nhiên nhíu mày nói.
"Phần đầu và vai của lão ta dường như đang tiêu tán." Vu Xảo Tịch cũng rõ ràng nhận ra sự bất thường này.
"Thật kìa!" Ninh Vân Diệu quay đầu nhìn theo, quả nhiên phát hiện phần đầu và vai của lão già giờ phút này đều có từng đốm sáng nhỏ bay ra từ đó, rồi tiêu tán vào không trung.
"Đầu Cẩu huynh đã nuốt phần đầu của lão già này trước đó..." Hai mắt Tiêu Lâm sáng rực lên, "Vậy ra, Đầu Cẩu huynh thật sự có thể tiêu diệt lão ta ư?"
"Xác thực có khả năng." Lục Hành Khâu gật đầu, rồi lại sùng bái nhìn về phía Tiêu Lâm.
【 Quả không hổ là Đại sư huynh, dễ dàng làm được điều mà chúng ta không làm được. 】
Chuẩn xác mà nói, đây là công lao của sư tôn đi...
Tiêu Lâm chẳng buồn để tâm đến cái não mê đệ của Lục Hành Khâu, trực tiếp đạp một cước vào lão già đang nằm dưới đất: "Lão già, còn không khai ra sự thật? Vậy ta đành phải nhờ Đầu Cẩu huynh đến 'thu thập' ngươi thôi... Đầu Cẩu huynh!"
"Gâu Gâu!"
"Đừng đừng đừng! Ta nói! Ta nói hết! Đừng để nó lại gần ta!" Lão già nghe thấy tiếng kêu của Đầu Cẩu huynh, lập tức ngồi bật dậy, vừa sợ hãi vừa điên cuồng vẫy tay nói.
Hắn nôn khan, không phải vì miệng Đầu Cẩu huynh có mùi gì, mà là bởi vì vừa rồi trong miệng Đầu Cẩu huynh, hắn đã bao năm rồi lại một lần nữa cảm nhận được cảm giác tử vong.
Hòa tan, vỡ vụn, tiêu tán.
Lão già còn không dám tưởng tượng nếu mình nán lại thêm chút nữa trong miệng con chó kia thì sẽ xảy ra chuyện gì.
Đây rốt cuộc là thứ gì? Vì sao lại có thể làm tổn thương ta? Không thể nào... Trời đất ơi!
Ý nghĩ còn chưa dứt, lão già đã lại bị Tiêu Lâm đá cho một cước.
"Ngẩn người ra đó làm gì? Nói chuyện! Hay là ngươi thực sự đang đùa giỡn ta vậy hả?"
【 Oa, Đại sư huynh bây giờ giống hệt mấy tên thiếu niên bất lương trong phim truyền hình ngày trước vậy... 】
【 Thì ra thẩm vấn phải như thế này mới đúng à? Mình phải ghi nhớ vài từ, cả thần thái và động t��c của Đại sư huynh nữa. 】
【 Ác nhân Đại sư huynh! Đẹp trai! Yêu! Sinh con! 】
【 Cái đầu chó này rốt cuộc được sinh ra thế nào nhỉ? Trước đó mình đã muốn nghiên cứu rồi, nhưng không có cơ hội. Lần này nhất định phải nghiên cứu một chút, cả lão già này nữa... Mà nói mới nhớ, Đại sư huynh trông thế này, đặc biệt giống mấy tên Goblin lang thang trước đây... 】
Lang thang Goblin là cái gì a...
Nghe được những tiếng lòng đó, Tiêu Lâm thầm than xong, cũng nhớ lại chút hành động vừa rồi của mình, phát hiện hình như mình trông có hơi giống một tên ác nhân.
Ghê tởm thật chứ, trước khi xuyên không mình ghét nhất và khinh bỉ nhất chính là lũ ác bá đó!
Nhưng mà...
Khi đối phó kẻ xấu, dùng phương thức của mấy tên ác bá lại thật sự rất sảng khoái!
Nghĩ như vậy, Tiêu Lâm không những không thu chân lại, thậm chí còn tăng thêm lực ở chân.
"Nói a! Hỗn đản! Thành thật khai báo! Nhanh lên! Không nói đúng không? Đầu Cẩu huynh! Nuốt hắn!"
"Ta nói ta nói! Đừng để nó tới gần ta! Ta là tiên sứ! Ta là tiên sứ!"
"Tiên phân á? Sao ngươi không nói mình là cứt chó luôn đi?"
"Tiên sứ! Tiên nhân sứ giả!"
"Ồ?"
Nghe vậy, Tiêu Lâm dừng động tác lại, mấy người Lạc Thanh Nghiên cũng lập tức dồn sự chú ý vào người lão già.
【 Tiên nhân sứ giả? Thật hay giả đây... Mà nói mới nhớ, mặc dù trong game cũng có tiên nhân tồn tại, nhưng trước khi mình xuyên không, kịch bản vẫn chưa đưa tiên nhân chính thức xuất hiện, chỉ là trong một vài văn bản có nhắc đến tiên nhân thôi. Chậc, biết sớm thì tốt rồi... 】
【 Tiên sứ? Trông lão này không giống cho lắm nhỉ. Mà kiếp trước mình cũng chưa từng gặp tiên sứ bao giờ, nên vẫn phải xem Đại sư huynh phán đoán thế nào. 】
【 Có liên quan đến tiên nhân à... Đúng rồi, nhắc đến tiên nhân, mình nhớ có một lần sau này khi lật mục lục, ngoài tiên nhân ra, hình như còn thấy cả ma tộc hay sao ấy. Nhưng vì sao lâu như vậy rồi, mình lại chẳng nghe thấy tin tức nào liên quan đến ma tộc nhỉ? Có phải Lưu Vân Tông của chúng ta quá hẻo lánh không? 】
【 Tiên sứ... Quả nhiên là cái đáng giá nghiên cứu đối tượng 】
Khoan đã, ma tộc, đó là cái gì?
Tiêu Lâm nghe Ninh Vân Diệu tiếng lòng, không khỏi khẽ nhíu mày.
Không như Ninh Vân Diệu, Tiêu Lâm lại hoàn toàn không nghĩ rằng việc mình chưa từng nghe thấy tin tức liên quan đến ma tộc là do Lưu Vân Tông quá hẻo lánh.
Nơi tọa lạc của Lưu Vân Tông nhưng lại xa xa chưa đạt đến mức độ bế tắc thông tin.
Cho nên việc bọn họ không hề nghe được bất kỳ tin tức nào liên quan đến ma tộc, chỉ có một khả năng duy nhất, đó chính là toàn bộ tu hành giới căn bản không hề có bất kỳ tin tức nào liên quan đến ma tộc.
Tứ sư muội ngươi không phải là nhìn lầm đi?
Trong lòng suy nghĩ cuồn cuộn, Tiêu Lâm nhìn về phía lão già, tiếp tục hỏi: "Cho nên, ngươi là sứ giả đại diện ý chí tiên nhân, đi lại trong nhân gian theo truyền thuyết ư?"
Tư liệu lịch sử lưu truyền lại từ thời Thượng Cổ mặc dù không nhiều, nhưng cũng ghi chép về một loại tồn tại như thế này – nghe nói khi đó tiên nhân dù có đi lại trong nhân thế, nhưng kỳ thực phần lớn thời gian họ vẫn ngự trị trên cửu thiên, cho nên nói chung, đều là do tiên sứ truyền đạt ý chí của tiên nhân.
"A, tự nhiên." Lão già nói đến đây thì sắc mặt lập tức lộ ra vài phần ngạo nghễ.
Sau đó hắn liền nghe thấy giọng nói đầy nghi ngờ của Ninh Vân Diệu.
"Lợi hại vậy cơ à? Vậy ngươi đường đường là tiên sứ, vì sao bây giờ lại yếu ớt đến vậy?"
"Ngươi!"
Bản quyền của phiên bản chuyển ngữ này thuộc về truyen.free.