Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Con gái tôi từ tương lai quay về... để thay đổi vận mệnh của chính tôi!? - Chapter 5:

Một buổi chiều nọ tại công viên rợp ánh nắng vàng nhạt. Những đám mây lững thững trôi ngang qua bầu trời trong veo, hàng cây anh đào đung đưa trong gió nhẹ, thả xuống từng cánh hoa mỏng manh, lấp lánh dưới nắng như bụi vàng.

Trên con đường lát đá men theo vạt cỏ xanh, tiếng lá vàng trên nền đá cứ lạo xạo theo nhịp chạy trên những bước chân tập tễnh của Lian. Niềm vui mỗi lần được đi công viên của con bé là không thể tả xiết, đều được thể hiện rõ qua hai đôi má ửng hồng cùng nụ cười rạng nắng ấy. Mỗi bước chân như muốn chạm đến bầu trời.

“Papa, nhìn con nè!” Lian ngoái đầu lại, miệng nhoẻn cười toe toét cùng đôi mắt lấp lánh như muốn thu cả thế giới vào trong.

Ryn dưới gốc cây đứng dậy, khẽ nghiêng đầu, môi khẽ nhếch thành một nụ cười dịu dàng. Không nói gì, chỉ đưa tay che mắt khỏi nắng, dõi theo dáng chạy bé nhỏ kia như sợ chỉ một chớp mắt sẽ vuột mất.

Tiếng giày nhỏ gõ nhanh lên nền gạch, tiếng lá lạo xạo ngày một dồn dập, ngày một rõ ràng và bất ổn hơn. Rồi bỗng...

Bịch.

Lian vấp phải bậc gạch lồi lên, ngã dúi dụi. Hai bàn tay nhỏ chống xuống đất, trầy xước nhẹ. Con bé ngồi dậy, quay sang nhìn cổ tay, nơi sợi vòng tay với những hạt màu xanh ngọc bích vừa bị đứt tung, vương vãi trên nền đá. Những hạt nhỏ lăn long lóc, vài hạt lăn qua thảm cỏ ven bồn cây, hạt thì lăn lóc đến chân người qua đường, rồi mất hút dưới những bồn cát nơi trẻ em vui đùa quanh đó.

“Papa…” Lian nấc lên, vừa đau, vừa tủi thân. Những giọt nước mắt chực trào ra, không phải chỉ vì đau, mà là vì sợ.

Tiếng bước chân vội vã, rồi vòng tay ấm áp ôm lấy Lian.

“Lian à… không sao đâu, Papa ở đây rồi. Sẽ không đau lắm đâu, Lian của Papa đừng sợ nữa nhé.”

“Nhưng… nhưng mà… Papa à… vòng tay bị đứt rồi…”

Không một lời trách mắng. Chỉ có tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của Lian bé bỏng xen lẫn vài lọn tóc ánh bạc dính vào nhau được truyền hơi ấm của Ryn, tiếng thở ra chậm rãi như cũng muốn truyền hơi ấm từ lòng bàn tay vào trái tim bé nhỏ ấy.

“Dù sao cái này cũng cũ rồi, để Papa đưa Lian đi mua cái mới nhé.”

Lian gật đầu, tay vẫn ôm chặt cổ Ryn khi bế lên. Dọc con đường trở ra, cánh hoa anh đào tiếp tục rơi, những vệt sáng xuyên qua kẽ lá vẽ thành từng chấm tròn trên mặt đất. Một nhịp êm đềm của thời gian tựa mỗi bước chân của Ryn, cả thế giới chỉ thu lại dưới hình bóng của hai cha con giữa điệp khúc không lời kéo dài mãi.

“Hơ… oáp…” Cơ mặt nơi khuôn mặt nhỏ bé ấy dãn ra, ngáp một hơi ngắn rồi tựa đầu vào vai của Ryn đầy thỏa mãn.

“Con bé này thật là… chẳng phải Papa đã dặn là ngủ trưa dậy mới đi công viên sao” Ryn trách yêu cô công chúa anh đang bế trên lưng.

“Ưm… Đến nơi thì Papa kêu con dậy nhé.”

Trên con đường lát đá trong công viên rợp bóng cây, từng tán lá nhẹ lay trong gió chiều, thỉnh thoảng rơi xuống vài chiếc khô giòn lạo xạo dưới bước chân. Ryn bước chậm lại, điều chỉnh nhịp thở đều đều để cô bé nhỏ trên lưng được ngủ ngon. Hơi thở Lian phả nhẹ sau gáy anh, ấm áp, đều đặn như lời thủ thỉ ru ngủ của thiên nhiên.

Anh lặng lẽ nghiêng đầu liếc về phía cô tiểu quỷ đang say giấc, má áp vào vai áo, để lại vệt hơi nhòe nhòe. Mỗi nhịp thở đều mang theo một điều gì đó mong manh mà Ryn chẳng thể gọi tên, vừa như hạnh phúc, vừa như điều gì đó chỉ thuộc về khoảnh khắc hiện tại, mà nếu không nắm chặt, sẽ tan vào không khí.

Lian khẽ trở mình, thì thào điều gì đó chẳng rõ, rồi lại chìm vào giấc ngủ. Cánh tay nhỏ của con bé vắt ngang ngực Ryn, bám chặt lấy anh như thể sợ bị bỏ rơi.

Ryn cười nhẹ.

“Con bé này… bình thường thì nghịch vô cùng mà lúc ngủ thì như thiên thần vậy.”

Chiều thu buông chậm như một giai điệu cổ xưa. Những tia nắng cuối ngày rọi xiên qua vòm lá đỏ cam, trải thành tấm thảm rực rỡ dưới bước chân người đi. Ryn cõng Lian trên lưng, từng bước chậm rãi dọc theo con đường lát đá phủ đầy lá rụng. Mỗi lần anh bước, mặt đất khẽ rì rào tiếng lá vỡ vụn, như những âm thanh nhỏ vụn giữ lại của một mùa sắp tàn.

Gió thổi nhẹ, mang theo mùi ngai ngái của lá mục, lẫn hương dịu dàng của hoa sữa cuối mùa. Một vài sợi tóc bạc vẫn còn đẫm chút mồ hôi của Lian bay lòa xòa bên má Ryn, vướng vất như không muốn rời xa. Con bé ngủ say, gương mặt vùi vào vai anh, đôi môi hé khẽ, hơi thở nhịp nhàng và ấm áp như một lời thì thầm từ ký ức xa xôi.

Chiếc khăn choàng mỏng vắt lưng Ryn lay động trong gió, quấn lấy cả hai như một sợi dây vô hình kết nối. Anh nghiêng đầu khẽ, chạm vào mái tóc mềm của Lian, ánh mắt dịu dàng lướt qua tán cây trên cao. Những chiếc lá vàng rơi xuống, một vài chiếc đậu hờ trên mái tóc Lian, như những nụ hôn nhẹ từ bầu trời.

“Ưm…”

Mi mắt tôi động đậy. Mùi mồ hôi nhè nhẹ, cảm giác được bồng trên vai đột nhiên biến mất như những giấc mơ hè oi ả.

Không còn công viên. Không còn nắng chiều. Không còn bờ vai ấm.

Là mơ sao…

Mùa thu tại một công viên nào đó, nơi có mái tóc Papa bay nhẹ trong gió. Tôi, khi ấy chỉ là cô bé năm tuổi, tung tăng chạy trước với đôi dép nhỏ phát ra tiếng “lẹp xẹp” đều đặn trên nền đá men. Tiếng cười vang lên như lục lạc… rồi bỗng hụt một nhịp, và tôi ngã. Đầu gối rát buốt. Mắt hoe đỏ. Nhưng trước khi nước mắt có thể rơi xuống, một bàn tay dịu dàng đã kịp nâng tôi dậy.

Là Papa đã ngồi xổm xuống, phủi nhẹ lớp bụi dính trên váy tôi bằng lòng bàn tay thô ráp tuy vụng về, nhưng cẩn thận đến ngượng ngùng và đầy yêu thương.

Không lâu sau đó, tôi được Papa dắt tay đến một quầy hàng nhỏ trong công viên. Ông cúi xuống lựa chọn cẩn thận từng sợi. Cuối cùng, đưa cho tôi một chiếc vòng mới, giản dị thôi, vài hạt nhựa xanh ngọc bích, nhưng có móc hình chiếc cỏ 4 lá nhỏ xíu. Ánh mắt ông lúc đó, tôi nhớ rõ hơn bất kỳ ánh mặt trời nào.

“Nó… vẫn ở đây.”

Chiếc vòng tay cỏ 4 lá xinh xắn ấy vẫn nằm gọn trong tay trong lúc ngủ, và tôi mừng vì nó vẫn có thể theo tôi đến tận hiện thực này.

Ánh sáng nhạt màu mật ong len qua rèm cửa, rót xuống những nếp gấp trên chiếc chăn mỏng đang phủ lấy. Mùi gỗ cũ của căn phòng, pha lẫn chút hơi ẩm quen thuộc, như vừa mới thức dậy cùng tôi sau một giấc mơ dài. Đôi mắt khẽ hé mở, tôi chớp vài lần, hàng mi rung nhẹ khi ánh sáng đánh thức bản thân khỏi cơn mộng tưởng.

Tôi ngồi dậy, chăn gối xộc xệch. Tay vô thức kéo tấm chăn lại, như thể cần chút gì đó quen thuộc giữa căn phòng xa lạ. Mọi thứ trong tôi vẫn còn quay cuồng, tôi đã thật sự quay về quá khứ sao? Cả cuộc nói chuyện với Papa đêm qua cũng là thật sao?

Nhưng không… đây không phải phòng tôi. Và cũng không phải giấc mơ. Không gian này… chính là nơi tôi đã mở mắt ra đêm qua, lúc ấy Papa còn đang đứng chết lặng. Nghĩ đến đó, tim tôi đập mạnh một nhịp. Tôi bật dậy, lo lắng nhìn quanh.

Trần nhà thấp, sơn trắng trên tường đã ngả vàng đôi chỗ, và quạt trần phía trên quay chậm rãi, tạo nên thứ âm thanh đều đặn như lời ru từ một hiện thực từ quá khứ. Cạnh đó là kệ sách lửng chất đầy tài liệu, vài quyển rơi nghiêng, bìa cong góc cùng những gáy sách đã bạc màu theo năm tháng.

Papa đọc nhiều sách thật đấy nhỉ.

Góc phòng là chiếc bàn học nhỏ bằng gỗ sồi được áo lên lớp sơn trắng, nhưng đã bị ố đi một vài chỗ, ngổn ngang vài cây bút, giấy ghi chú, và một chiếc cốc, có lẽ từ đêm qua. Kế bên là chiếc đèn bàn ánh sáng vàng, vẫn còn hắt le lói mà Papa đã quên tắt trước khi ngủ. Ngay đó là một chiếc laptop gập hờ cùng chiếc màn hình chập chờn, vẻ sờn cũ của logo máy cùng chiếc bản lề cao su cũng đã mục đi trông thấy.

Trên sàn, cạnh nệm, có một cái balo màu đen xộc xệch, và chiếc áo khoác đồng phục học viện Liera mà tôi mới thấy lần đầu, được gấp qua loa treo trên móc cạnh cửa sổ. Màn cửa mỏng lay động trong làn gió nhẹ đầu ngày, mang theo ánh nắng thu đầu tiên rón rén len vào căn phòng, dịu dàng như một lời chào từ hiện thực nơi quá khứ.

Thì ra đây là phòng của Papa. Là một góc thanh xuân của Papa.

Khi còn trẻ. Khi tôi vẫn chưa chào đời.

Cảm thấy mình nên được chứng kiến toàn cảnh, tôi bước ra khỏi phòng, chân vẫn trần, chạm nhẹ xuống nền gỗ vẫn còn vương chút hơi lạnh từ máy lạnh như thể để chắc rằng mình thật sự tỉnh giấc. Không gian trước mắt dần hiện rõ khi ánh sáng hắt vào từ khung cửa kính lớn phía ban công.

Căn hộ không rộng, nhưng ngăn nắp và ấm cúng lạ thường. Mỗi món đồ nội thất đều mang dấu vết của sự chọn lựa cẩn thận, có lẽ không phải vì đắt tiền, mà vì sự phù hợp. Chiếc bàn gỗ nhỏ đặt giữa phòng khách với vài cuốn sách xếp chồng, một chiếc chăn mỏng vắt hờ trên sofa, và nơi góc phòng là một chậu cây xanh đang nghiêng mình về phía nắng.

Căn bếp nằm liền kề phòng khách, được ngăn cách bởi một quầy bar nhỏ đơn sơ, nhưng không có các loại thức uống có cồn nào được bày biện cả. Trên tường, vài móc treo gọn gàng dụng cụ nấu ăn. Kệ gia vị gỗ trông cũ kỹ nhưng sạch sẽ. Một ấm nước đang sôi lặng lẽ bên cạnh máy nướng bánh mì đang tỏa ra hương thơm bơ lạt ngọt dịu, hòa quyện cùng mùi cà phê nóng hổi bay lan khắp gian phòng.

Và ở đó, giữa khung cảnh vừa lạ vừa quen…

Dù đang đứng đó với dáng vẻ trước mắt chỉ là một thiếu niên với thân hình cân đối trạc tuổi mình, với tóc hơi rối, áo thun đơn giản, và gương mặt vẫn còn vương nét non trẻ.

Đó vẫn là Papa của tôi.

Papa đang khẽ nhấp một ngụm cà phê, mắt lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi hàng cây đang rủ bóng trong ánh sương sớm.

Trông ông yên tĩnh đến mức tôi sợ bất kỳ tiếng động nào cũng sẽ phá vỡ sự dịu dàng của buổi sáng ấy. Mỗi cử chỉ của ông đều quen thuộc một cách khó tả, cái cách ngón tay vòng hờ quanh quai tách, ánh mắt hơi nheo lại khi suy nghĩ, và cả dáng dựa nghiêng kia nữa… trùng hợp thay: từng hành động, cử chỉ ấy đều in hằn lên kí ức của cô công chúa lên năm của Papa khi ấy…

Không thể tin được.

Đã không biết bao nhiều lần tôi cố tưởng tượng hình ảnh Papa khi còn trẻ, nhưng chưa lần nào lại rõ nét và sống động đến thế. Một phần cảm xúc sâu thẳm trong tôi khẽ rung lên như vừa được đánh thức sau một giấc ngủ dài dăng dẳng kể từ lúc ông rời bỏ tôi và Mama, vụt sáng lên vừa thiêng liêng, vừa thân thuộc.

Và thật lạ thay, khi thấy Papa ở lứa tuổi này, lần đầu tiên được thấy căn phòng ngủ của Papa, được thấy căn hộ mà Papa đã từng cô đơn sống qua cách chọn nội thất và những vật dụng hằng ngày, được thấy Papa tận hưởng cốc cà phê đen vào sáng sớm… tất cả những mảnh thanh xuân của Papa giờ đây như đang vụt qua lăng kính của Lian Saven Velstar này: có chút vụng về, nhưng lại rực rỡ và sống động đến nhói lòng.

Tôi chợt nhận ra. Ngay cả Mama cũng sẽ chẳng bao giờ tận hưởng được thứ diễm phúc được sống cùng hiện thực nơi Papa vẫn còn là một cậu học sinh trung học như thế này.

Thật đau lòng. Thật chua xót. Thật éo le. Suy cho cùng, hơn ai hết, Mama hẳn là người đau lòng nhất vào ngày Papa rời xa Lian này và Mama. Không thiếu những đêm dài vô tận mà Mama thao thức, không tránh khỏi những tiếng lạo xạo ngoài phòng khách mà tôi vô tình bắt gặp được, lén ti hí ra ngoài qua khe cửa chỉ để chứng kiến hình ảnh Mama cầm ngắm nghía, sửa lấy khung cảnh được đặt trên chiếc loa cạnh tivi liên hồi, rồi im lặng đứng thật lâu trước nó. Thậm chí, nhiều hôm tôi còn bắt gặp hình ảnh Mama khẽ áp chiếc vòng tay cũ lên má, những ngón tay run run lần theo vết xước mờ trên mặt đá, hành động ấy diễn ra dường như vô tận, khiến ánh chiều tà bên ngoài cửa sổ khi ấy bỗng trở nên nhòe nhoẹt dần theo dòng cảm xúc.

Người mà tôi từng chỉ biết qua lời kể của Mama, qua những khung hình cũ kỹ theo năm tháng... giờ đây đang đứng kia, thở cùng một bầu không khí, dưới buổi sáng mùa thu dịu dàng này, đã khiến cho một Lian bé bỏng lên năm vẫn đang ngủ yên trong thân xác này dường như chẳng thể tiếp tục chịu cảnh đắm mình nơi vực sâu lạnh lẽo kia được nữa. Từng cơn, từng cơn một, những cơn buốt từ móng tay cứ thế ghim sâu vào da thịt, cùng những cảm xúc chưa thể nguôi ngoai sau một đêm đầy những bất ngờ mà hiện thực này ập đến.

Thế nhưng tất cả chỉ để làm nền cho màn ‘chào sân’ chính thức của Papa, khi ông kéo tôi quay về thực tại, xoa dịu bản ngã của Lian bé bỏng đang gào thét trong tâm can, nơi vực sâu lạnh lẽo mà con bé hằng mong ước từ những tháng ngày hơi ấm người cha bỗng vụt đi mất, ngay tại khoảnh khắc này, mà có mơ cũng chẳng thể nào thực được đến thế.

Chỉ với một cái cúi đầu chỉnh lại mái tóc đen ánh lên sắc nâu tắm lên ánh nắng vàng ban mai, với nụ cười hiền hậu nhẹ như sương đầu ngón lá, cùng ánh mắt hiền hậu xoa dịu tâm hồn vẫn chưa thể nguôi ngoai của Lian này, hình bóng ‘cậu thiếu niên kia quay lại’, đặt ly cà phê khói vẫn bốc lên nghi ngút xuống cạnh bồn rửa, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi tôi:

“Lian đã dậy rồi à? Hôm nay Papa ở nhà với Lian nhé, Papa vừa nướng bánh mì xong đấy, nóng hổi luôn.”

Hả? Sao lại…?

***

“Papa… ở nhà chơi với Lian đi, Lian muốn được Papa kể chuyện cơ, đừng đi làm mà.

“Nhưng chẳng phải hôm nay đã có Mama ở nhà rồi sao? Hôm nay Lian không định cho Papa đi làm à?”

“Không chịu… Papa chẳng khi nào chịu ở nhà với Lian cả… Hôm nay Lian đau đầu lắm, Papa phải ở nhà với Lian… Không chịu đâu!”

“V-Vậy thì…”

Văng vẳng tiếng từ trong bếp vọng lại là tiếng trách mách của Elira, người mẹ đang chuẩn bị bữa sáng cho Lian bé bỏng vừa bị cảm do chuyến đi chơi công viên nước vài hôm trước đó.

“Ryn à, đừng nuông chiều con bé như thế nữa, không phải hôm qua anh cũng là đồng phạm của Lian khi lén lút dẫn con bé đi công viên nước mà không có sự cho phép của em giữa thời tiết trở trời như thế này sao?”

Nhận thấy người mẹ Elira đằng đằng ‘sát khí’ tiến lại gần để chuẩn bị hỏi tội đồng phạm của Lian, con bé liền nhanh tay ôm chầm lấy Ryn như một bé gấu trúc đang bị đe dọa, đôi mắt long lanh ngấn lệ và bắt đầu nài nỉ trước tình cảnh Papa đang lâm nguy, vẫn là mái tóc bạc lấm tấm mồ hôi và hơi thở sáng sớm vẫn còn vương vấn mùi sữa nhẹ ấy:

“Đừng mà Mama, đừng mắng Papa nữa mà… Lian không muốn thấy Papa buồn đâu, hãy để Papa ở nhà với Lian đi, Lian muốn được Papa kể chuyện và ngủ cùng Lian, đi mà đi mà…”

Elira đứng khựng lại giữa phòng khách, tay vẫn còn cầm chiếc khăn lau tay, ánh mắt sắc như dao gọt vỏ táo trừng về phía “hai tên đồng phạm” đang ôm chặt lấy nhau như thể sắp bị chia cắt giữa hai chiến tuyến.

“Thật là… anh đúng là không thể nghiêm khắc nổi một lần nào với con bé…”

Elira thở dài trong bất lực, xoay người bước về phía bếp, đôi dép lẹp xẹp vang nhè nhẹ theo nhịp. Ryn nhìn theo bóng lưng vợ, rồi cúi xuống nhìn cô công chúa nhỏ vẫn đang bám dính trên người mình với hai đôi má đang phồng ửng hồng cả lên, mắt vẫn nhắm chặt trong lo lắng, cả thân hình bé bỏng ấy co ro lại như đang gặp nguy hiểm.

“Lian à, con biết là Mama chỉ lo cho con thôi mà, đúng không?”

Lian gật gật, cái đầu bé xíu dụi nhẹ vào ngực áo Ryn, miệng lí nhí tiếp tục tung ra những chiêu thức mạnh mẽ nhất để đánh gục Papa của mình:

“Nhưng Lian hứa… hứa là sẽ ngoan… hứa là không chạy lung tung ra sân nữa, hứa luôn cả chuyện sẽ ăn cháo và ngủ trưa đúng giờ, hứa luôn nghe lời Papa nếu Papa ở nhà… nên Papa đừng bỏ Lian đi học mà…”

Ryn đưa tay lên xoa đầu Lian, cảm nhận rõ từng sợi tóc mềm mịn lướt qua lòng bàn tay mình.

Anh ngẩng đầu lên, vừa lúc Elira quay trở lại, khoanh tay dựa vào khung cửa bếp, vẫn là đôi mắt ánh bạc lạnh như sông băng ấy hướng sang Ryn như thầm mắng trách vì thường xuyên là nạn nhân của ‘những đợt trao đổi chiêu thức’ đến từ Lian.

“Vậy là hôm nay anh lại dùng những ngày ‘phép có lương chính đáng’ [note77944] của mình lần thứ hai mươi tám trong năm vì ‘vấn đề khẩn cấp mang tên Lian’ đấy à? Anh dùng hơn một nửa số những ngày nghỉ phép này chỉ riêng cho Lian thôi đấy, có khi nào chúng đã được dành cho em chưa… ”

Ryn mỉm cười gượng gạo, cảm thấy phần nào có lỗi với Elira vì những ngày nghỉ phép ấy đều dành trọn cho cô công chúa bé bỏng Lian, ngả nhẹ đầu ra sau ghế sofa, để Lian cuộn tròn trong lòng như một chú mèo con vừa giành chiến thắng.

“Được rồi, vậy hôm nay Elira tranh thủ lên trường soạn giáo án đi, để anh ở nhà trông Lian nốt hôm nay nhé.”

Ryn lúc này đang ngồi bệt dưới sàn, lưng tựa vào chân ghế sofa, tay cầm một cuốn truyện cổ tích cũ đã sờn gáy, thứ mà anh từng giữ lại từ thời trung học. Trên lòng anh, Lian vừa ngáp vừa dụi mắt, mái tóc bạc bù xù như tổ chim, trông không khác gì một tiểu công chúa mới ngủ dậy mà vẫn muốn được chiều chuộng thêm chút nữa. Ryn lại cầm quyển truyện, bắt đầu đọc tiếp, chất giọng trầm đều vang lên trong căn phòng ấm áp, nơi dòng chảy thời gian đã chẳng muốn tiếp tục vận động, như hiện thực ấy gần như đã ngưng đọng lại dưới nắng ấm ban mai hắt lên ánh bạc nơi mái tóc Lian đang được vuốt ve cẩn thận. Đôi khi Papa bỗng dừng lại, giả vờ bắt bẻ Lian bằng vài câu hỏi ngớ ngẩn, và con bé sẽ tròn mắt lên, cãi lý không kém gì một luật sư nhí.

Đến trưa, họ cùng nhau vào bếp. Dĩ nhiên, “cùng nhau” nghĩa là Lian đứng trên ghế, đeo tạp dề rộng thùng thình của Elira, tay cầm thìa gỗ khuấy loanh quanh nồi súp mà Papa đã nêm sẵn từ trước. Mỗi lần Ryn giả vờ nếm thử rồi gật gù, Lian lại cười toe, như thể mình vừa sáng tạo ra công thức nấu ăn bí truyền khiến toàn nhân loại phải cúi đầu. Sau bữa trưa là giờ làm “bệnh nhân”, khi Lian đòi Papa chơi trò bác sĩ, bệnh nhân với cô bé là bác sĩ trưởng khoa. Ryn nằm gục trên giường, đắp khăn mát và giả vờ rên rỉ đau đầu, còn Lian dùng que kem làm ống nghe, dán đầy nhãn dán hoạt hình lên trán với lý do: tiên dược của Lian chữa bách bệnh cho Papa

“Thật sự là Lian sẽ chữa được bệnh cho Papa sao? Lian của Papa giỏi thế.”

“Đương nhiên rồi, Papa nằm xuống để Lian chữa cho. Papa bị đau chỗ nào, mệt chỗ nào nói để Lian làm thuốc cho uống nhé”

Ryn vẫn nằm im, tay trái đặt nhẹ lên trán, đôi mắt lim dim theo đúng kịch bản người bệnh yếu ớt đang chờ bác sĩ hành nghề. Lian đang lúi húi bên cạnh, tay đeo găng tay đồ chơi bằng nhựa đỏ, miệng lẩm bẩm thần chú của riêng mà có lẽ con bé học được từ một bộ phim hoạt hình nào đó. Bỗng dưng, từ nơi khóe mắt nhỏ của Lian ập vào mắt những vết bầm tím rải rác dọc khắp cánh tay Ryn, nơi không biết bao lần cậu đã liên hồi kéo dài tay áo sơ mi xuống để phủ lấy nhưng Lian vẫn cố tình nghịch ngợm và kéo nó lên trở lại.

Lian nhíu mày, lấy tay mân mê những vết bầm rải rác nơi cánh tay Ryn, cố gắng chẩn đoán ‘căn bệnh’ mà về sau có lẽ sẽ để lại vết hằn không thể nguôi với một cô công chúa vừa chỉ lên năm.

“Papa ơi, bệnh nặng đấy,” Lian khẽ nói, giọng đầy nghiêm túc. “Phải truyền thuốc ngay thôi. Chỉ có Lian mới chữa được cho Papa bằng tiên dược này thôi.”

Ryn cười nhẹ, không mở mắt, tay trái giờ đây đã đưa xuống tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của Lian, chất giọng đọng lại đôi chút sự chua chát, như chờ đợi một phép màu nào đó tựa một chú sứa đang vùng vẫy giữa vùng biển sâu vô định:

“Thật sao? Vậy… Lian có chắc sẽ chữa được cho Papa không?”

Lian gật đầu mạnh đến mức chiếc kẹp tóc hình tai thỏ suýt văng ra:

“Chắc chắn luôn! Nếu không ai chữa được thì hãy để Lian chữa! Lian chữa cho Papa khỏe lại… để Papa luôn mãi mãi ở bên Lian.”

Một khoảng lặng mảnh như tơ giăng nhẹ qua căn phòng. Ryn vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng bàn tay đặt nơi ngực áo khẽ siết lại. Anh chẳng nói gì, chỉ nhìn lên trần nhà nơi ánh sáng hắt qua cửa sổ tạo thành những vệt mờ nhòe như một bức họa buồn vẽ lên bằng nước; bởi lẽ… người lớn cũng có cách riêng để chơi trò giả vờ, chỉ là không còn đơn thuần như trẻ con vô lo vô nghĩ. Cơn nhói âm ỉ nơi lồng ngực giờ đây thậm chí còn đớn hơn cả những vết bầm tím nơi cánh tay, dường như chẳng còn liên quan gì đến sticker hay thìa nhựa.

Lian vẫn cặm cụi pha chế tiên dược, lấy nước từ bình giữ nhiệt đổ vào ly nhựa, bỏ thêm viên kẹo ngậm màu xanh lá, rồi lắc lắc bằng cả hai tay nhỏ xíu. Cô bé nghiêm túc đưa cho Ryn:

“Papa uống cái này đi. Uống xong là sẽ không bao giờ mệt nữa.”

Ryn đón lấy ly nước. Tay anh run nhẹ, nhưng vẫn cố nâng lên, uống một ngụm bé xíu như thể không muốn làm vỡ phép màu mà con gái mình vừa tạo ra.

“Ừm… vị giống bạc hà,” anh thì thầm, rồi nhìn sang, ánh mắt dịu lại. “Papa thấy đỡ hơn rồi.”

Lian nhoẻn cười, mắt cong cong như vành trăng non, hào hứng ôm chầm lấy Ryn như bé gấu Koala bé bỏng, đôi mắt long lanh ánh lên đầy hi vọng.

“A tiên dược làm Papa khỏi bệnh rồi! Vậy… Papa phải ở bên Lian suốt đời luôn nhé.”

***

Thì ra… cũng có những chuyện như thế này sao.

Dường như ngay khoảnh khắc này bức tường giữa tương lai và hiện thực mong manh hơn bao giờ hết, khi những tổn thương hằn sâu ở tương lai cứ thế ào ạt như sóng xô vào ‘tiểu Lian’ vẫn chưa tỉnh dậy sau những giấc ngủ dài trốn tránh thực tại, nơi quá khứ và tương lai vừa giao nhau trong một khoảnh khắc giản đơn mà quý giá. Không đơn thuần là những nỗi buồn, mà vì một điều gì đó sâu hơn, lặng hơn, giống như khi một bản nhạc xưa cũ đột nhiên vang lên giữa đêm mưa, khiến người ta nhớ lại một điều mình đã quên rất lâu. Điều khiến tôi vô cùng sửng sốt: dù ở thực tại nào đi nữa, dù ở độ tuổi trưởng thành, hay dù là một cậu thiếu niên sống nội tâm đi nữa…

Papa chưa từng ngó lơ dù chỉ là một vết xước nhỏ trên đầu gối hay một chiếc răng sữa lung lay. Và mỗi khi tôi cố gắng viện lý do “đau bụng”, “đau đầu”, hay thậm chí những thứ vớ vẩn đến khó tin như “buồn ngủ cấp tính” hay “thiếu hơi Papa”, ông ấy luôn sẵn lòng xin nghỉ việc, đặt điện thoại công việc sang một bên, rồi cõng tôi quanh nhà như cả thế giới lúc ấy… như chỉ có một mình Lian này.

Lian này không còn nhớ hết những buổi chiều ngả lưng trên ghế sofa, nhưng nhớ cảm giác nằm trong vòng tay ấy vẫn còn vương vấn, như vượt qua khỏi mọi giới hạn không-thời gian, nơi mà dù cả thế giới có quay cuồng, thì tôi vẫn vững như thể đang trôi giữa vũ trụ bằng một chiếc chăn ấm. Vẫn là trò chơi bác sĩ năm nào, vẫn là những lần tôi đặt những nhãn dán hình ngôi sao lên trán rồi dùng ống nghe đồ chơi gõ nhẹ lên khuỷu tay Papa chỉ để chứng kiến những vết bầm tím nhạt màu hiện lên dưới lớp da mỏng.

Tôi đã quá ngây thơ để hiểu.

Lẽ ra Papa phải đi vào công ty vội để xử lý, kịp bàn giao công việc cho đồng nghiệp hay cấp trên, lẽ ra Papa nên lý trí hơn để ưu tiên những chuyện trong tầm kiểm soát. Thay vào đó là một Ryn Velstar ngồi bệt dưới sàn, đóng vai bệnh nhân ngoan ngoãn để tôi chơi trò bác sĩ, là người bỏ qua chuyện ở công ty, chỉ để pha nước với kẹo ngậm cùng tôi, là người vẫn cúi đầu uống thứ tiên dược bạc hà rồi nở nụ cười, vô cùng nhập tâm vào vai diễn.

Cái cách Papa cười với tôi khi tôi đưa cho ông ấy ‘ly nước bạc hà’. Cái cách ông cố giấu đi bàn tay run nhẹ khi nhận lấy thứ tiên dược ấy. Cái cách ông ấy vẫn nhìn tôi trìu mến, dịu dàng, chỉ để tôi được vui vẻ nhập tâm vào vai bác sĩ chữa bệnh cho cha mình… đằng sau những hành động ấy là muôn vàn những phiền muộn mà ông tạm gác lại, để chúng đừng âm ỉ tựa nghiệp chướng giáng xuống thân xác vốn đã héo mòn kia nữa, để cho ông được vui vẻ dành trọn những phút giây cuối cùng trước điểm chỉ của đồng hồ sinh mệnh đang dần bị rút ngắn. Song…

Papa vẫn chưa một lần từ chối tôi bất kì lần nào.

Thế mà khi ấy, mình đã tin rằng nếu mình làm thuốc thật tốt, nếu mình ngoan ngoãn, nếu mình không bướng bỉnh vòi vĩnh Papa, đủ mạnh mẽ thì Papa sẽ mãi không bao giờ mệt, mãi không đau… mãi không bỏ mình, mãi mãi không bỏ Lian và Mama ở lại cơ mà.

Sóng mũi cay xè, những cơn nhói từ lòng bàn tay đã bắt đầu thấm dần, những hình ảnh nơi căn hộ 901 trước mắt đã nhòe đi dần, không thể kiểm soát. Nhưng rồi tựa hơi ấm ánh ban mai đầu ngày, nhẹ nhàng, có chút vụng về, nhưng tràn đầy tình thương nơi vòng tay của Papa, hơi ấm được truyền đi khắp tấm lưng, như những thứ xa xỉ mà ‘tiểu Lian’ hằng mong ước bấy lâu nay đã được dang tay đón vào lòng, như một người con vô định cuối cùng trở về nhà:

“Chậc… Lian lúc nào cũng nhõng nhẽo thế này sao. Ngoan nào…”

Tôi lập tức xoay người, vội vã đưa mu bàn tay dụi mắt, tránh ánh nhìn của Papa. Lớp nước trong suốt còn chưa kịp khô đã bị quệt đi như một đứa bé bướng bỉnh từ chối nhận lỗi.

“K-Không có nhõng nhẽo… Papa là đồ đáng ghét…” tôi gắt nhỏ, nhưng giọng nghèn nghẹn, yếu ớt hơn cả lời phủ nhận của mình.

Papa ngẩn người một chút, rồi bật cười khẽ. Nhưng không trêu tôi thêm nữa. Chỉ đơn giản siết nhẹ vai tôi lại, để vỗ về tâm hồn nhỏ bé, để dành những phút giây xoa dịu ‘tiểu Lian’ ngay lúc mà con bé cần nhất.

“Được rồi không nhõng nhẽo. Lian của Papa mạnh mẽ lắm.”

Những lời ông ấy thốt ra, dịu dàng như đặt lên trái tim tôi một lớp băng mỏng, vừa lạnh buốt vừa khiến tôi muốn òa lên khóc như một đứa trẻ không còn nơi nào để dựa vào. Thật khó chịu, nhưng cũng thật ấm áp, dù không muốn thừa nhận nhưng ngay lúc này ‘tiểu Lian’ đang cần những khoảng lặng của riêng nó. Và dù chẳng ai nói gì, không gian này lại yên lặng, hoài niệm một cách dễ chịu, không phải kiểu im lặng ngột ngạt mà ‘tiểu Lian’ từng quen thuộc, mà là thứ tĩnh lặng mềm mại, như được bao bọc bởi chăn bông dày giữa mùa đông.

Bánh xe định mệnh đã bắt đầu chuyển động. Hơi ấm dịu dàng ấy chẳng khác nào ngọn lửa nhỏ thắp lên trong tim, tiếp thêm cho Lian Saven Velstar này dũng khí và niềm tin để bước tiếp con đường phía trước, con đường đầy thử thách mà tôi đã chọn. Bởi vì giờ đây, tôi không chỉ chiến đấu cho bản thân mình, mà còn vì lời thì thầm tha thiết vẫn còn vọng mãi trong ký ức của Mama: Hãy thay mẹ chăm sóc ông ấy nhé.

Chìm đắm trong hơi ấm của nhau, không ai nói nên lời, nhưng Lian biết có những khoảnh khắc chẳng cần đến vẻ đẹp của ngôn từ. Như chính buổi sáng này vậy, nơi hơi ấm, ánh sáng và mùi vị của yêu thương đang lặng lẽ chảy trôi qua từng phút giây, vượt qua mọi giới hạn thời-không. Giờ đây căn hộ 901 không còn chỉ là nơi trú ngụ, nó đã trở thành một mảnh ghép, một biểu tượng của thời-không: nơi quá khứ, hiện tại và cả hi vọng mơ hồ về một tương lai xán lạn cùng nhau giao nhau trong một buổi sáng bình yên.

PTO (Paid Time Off) leave: nghỉ phép có lương, phúc lợi của người lao động mà nhân viên được hưởng khi được nghỉ làm mà vẫn được hưởng nguyên lương, và trường hợp của Ryn có đến tận 50 ngày phép có lương

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free