Con "lười" cầm giáo - Chapter 1: Một bắn thật sự
Một bắn thật sự
Tôi là Hùng, một người đàn ông đã sắp vào giai đoạn trung niên. Ở cái tuổi này, thông thường một là bạn phải có khối tài sản kếch xù, chuẩn bị ngồi vào cái ghế tài phiệt, hai là đã tích trữ đủ kinh nghiệm dày dặn mà đảm bảo cho nửa đời sau không thiếu ăn thiếu mặc. Thật đáng buồn làm sao, tôi lại là cái trường hợp thứ ba - loại vẫn phải còng mình bán thân cho tư bản.
Là một người không có tài cán nổi trội, mọi thứ đều ở mức trung bình khá trở lên thì hầu hết mọi người tôi thấy đều là ở loại số ba như tôi. Nhưng mà, tuyệt nhiên xung quanh những người đó, đều là loại số một và số hai chứ chẳng kiếm nổi đâu ra một đồng loại như họ. Còn cái kẻ đang điện cháy máy đến lần thứ chín cho tôi đây thuộc loại số một. Đó là sếp lớn của tôi.
Cô ấy tên là Linh, một vị trưởng phòng vừa mới được nhậm chức ở công ty tôi. Linh là một người cầu toàn có chủ nghĩa, luôn bắt ép cấp dưới hèn mọn như chúng tôi cũng nên chăm chỉ như cô ấy. Nói không đâu xa, vừa mới lên ngồi chưa nóng mông cô ấy đã sa thải vài người cốt cán của bộ phận rồi, chỉ chừa mỗi tôi ra. Chắc là tại tôi trông bần quá nên cô ấy động lòng trắc ẩn. Hoặc là nhân sự thiếu thốn do cô đuổi hết mấy "bô lão" nên còn mỗi tôi.
Tôi kéo phần thông báo xuống, lờ mờ thấy được một con số đi kèm dòng chữ màu đỏ. Hẳn là tám cuộc gọi nhỡ khi trước là lúc tôi đang tắm nên không bắt máy được. Giờ cuộc thứ chín này mà nhỡ nữa... Ôi, thật không tưởng tượng được nổi đâu. Là một người biết điều, tôi đã bấm vào cái nút màu xanh trên điện thoại rồi nhỏ nhẹ đáp:
"Dạ... em nghe sếp."
"Cái đồ...!"
Từ bên tai, chỗ áp sát vào điện thoại truyền tới những ngôn từ không mấy thanh lịch và khẽ khàng cho lắm. Nó cộc cằn và xối xả đến mức ngay khi câu đầu vừa vang lên, tôi đã đưa ngay cái điện thoại ra xa mà chỉ dám tự cười trừ với bản thân. Phải bẵng đi một lúc, khi tiếng rầm rì trong điện thoại đã giảm dần, tôi mới đưa điện thoại lại lên mà dỏng tai nghe tiếp. Cái giọng chua chát khi nãy đã vơi đi phần nào, phát ra từng lời rè rè của một người phụ nữ:
"... Nói chung ý, tôi nói vậy có hơi quá lời. Nhưng mà anh phải hiểu, anh không còn bé nữa, rõ chưa? Tôi xưng với anh một tiếng 'anh' là vì anh lớn tuổi hơn tôi."
Ừ nhỉ, làm phận nô lệ của sếp lâu quá khiến đôi lúc tôi tưởng mình là em của sếp thật. Cái điều sếp Linh nói, vô tình khiến tôi bâng khuâng mà nhìn xung quanh căn phòng trọ của mình. Nó tồi tàn, nó ẩm mốc, nó bừa bộn. Thật xin lỗi với bản thân, tôi không có đủ thời gian để dọn dẹp chứ đừng nói là chuyển nơi ở mới.
"Dạ vâng, em hiểu ạ."
Tôi đáp lại sếp Linh như vậy. Cũng là câu mà tôi luôn và sẽ dùng để đáp lại cho các câu rập khuân quá đỗi quen thuộc tiếp theo đây:
"Nên là anh Hùng ạ, anh nhanh vác xác đến công ty sửa lại báo cáo hôm nay ngay cho tôi. Tôi phải nể anh thật đấy, anh viết cái báo cáo như vậy mà chấp nhận được à?"
"Dạ vâng, em hiểu ạ."
Xưa giờ tôi vẫn viết vậy. Hôm qua cô còn bảo tôi viết thế là được mà?
"Trời ơi cái báo cáo anh viết như thế thì sao tôi dám trình lên cho sếp? Mấy năm trước anh làm ở công ty này chẳng lẽ cũng đem mấy cái rác này lên nộp à?"
"Dạ vâng, em hiểu ạ."
Thế mà các đời trưởng phòng trước vẫn duyệt mấy cái rác cô bảo đấy. Hay không?
"Nói khản cả cổ họng luôn. Nhanh nhanh mà lên đi. Thế nhé."
"Dạ vâng, em hiểu..."
Và thế là không để tôi kịp nói nốt câu thoại mặc định của mình, sếp Linh đã dập máy. Ừm thì cũng chỉ là tăng ca thôi mà? Tôi làm được, ai mà chẳng phải tăng ca? Nhưng mà sếp ơi, người ta tăng ca cũng là ở công ty hoặc là làm việc từ xa tại nhà. Bộ không ai bảo sếp thế chắc?
Tôi thật sự phải nể phục vị sếp này. Khi tôi về đến nhà đã là chín giờ tối, ăn cơm tắm rửa xong cũng đã mười giờ hơn. Đến cả cái đồng hồ treo tường mất kim kia cũng biết biểu tình mà rụng xuống ngay trước mặt tôi đây này.
... Ơ đợi đã.
"Thôi thôi thôi thôi..."
Tôi thốt lên, tôi ôm đầu, tôi chán nản rồi tôi gục ngã. Đúng là cái đồng hồ kia nó mất tác dụng xem giờ rồi, nhưng mà cái tiếng tích tắc của nó là nhạc ngủ của tôi đấy. Thiếu nó thì tôi ngủ kiểu gì giờ?
Tôi thực sự sầu não. Cơn buồn ngủ muộn màng từ mấy ngày trước vẫn còn đè nặng lên mí mắt tôi. Đôi mắt hơi chếch xuống, nhìn bộ đồ ngủ vừa mới mua hôm qua. Cái cảm giác mềm mại và thoải mái của lụa nhung, tôi vẫn chưa được cảm nhận rõ nữa là.
Thế rồi tôi lại đánh mắt lên giường. Trong ánh đèn chớp nháy của căn phòng, bộ vest còn nhăn nhúm vừa được cởi ra kia trông rõ ràng đến đau lòng. Tôi quay ra sau, đôi giày lười màu nâu đã sờn màu còn chưa kịp được xếp gọn vào vẫn nằm sõng soài trên nền nhà.
... Thôi, phận mình nó bạc.
Tôi đứng dậy và thay bộ đồ ngủ ra rồi lại mặc bộ vest nhàm chán kia vào. Tôi cũng chả buồn thắt cà vạt cho đúng, vạt áo sơ mi kia cũng không thèm bỏ vào trong quần. Mà nói thật, cái bộ vest mấy ngày vẫn mặc một lần như này, tôi ngửi cái mùi hôi và chua tanh từ nó mấy chốc cũng thành quen rồi.
Tôi đi tới cái tủ đã gãy một bên cánh, mò mẫm trong cái rổ quần áo để tìm một cặp tất còn nguyên vẹn. Tôi mò mẫm được khoảng vài phút mới chấp nhận sự thật rằng: toàn bộ đống tất tôi hay đi đều nằm trong lồng máy giặt. Thế nên, việc đi một bên tất đen dài và bên tất trắng ngắn cổ tuyệt đối không phải chủ ý của tôi.
Xong xuôi, như một thể thức phải làm, tôi đứng trước cái gương nhà vệ sinh là ngắm nhìn bản thân. Tóc tai rối bời, quầng thâm như bị ai đấm vào mắt và cái lưng đã gù đi một chút, đủ để thấy bằng mắt thường. Ừm, vẫn như vậy, vẫn là tôi.
Hiểu vậy, tôi lê bước ra ngoài phòng, quơ lấy cặp và chìa khóa xe rồi xỏ chân vào đôi giày kia. Bất giác, tôi muốn nhìn lại căn phòng này, như thể là lần cuối. Nhưng khi cánh cửa mở ra và khoảng trời đen kịt hiện lên, tôi quyết định đôi chân mình nên bước đi nhanh hơn.
Cánh cửa phòng đóng lại sau lưng, và tôi đã lên chiếc xe hơi cũ kỹ được mua từ một chợ đồ cũ không mấy uy tín. Phải vặn chìa vài lần, đạp ga vài cái, cái xe mới nổ lên những tiếng tanh tách giòn dã khuấy động dãy nhà trọ vốn đang yên tĩnh.
Đánh vô lăng một cách từ tốn, điều chỉnh cần số một cách đều đạn như thói quen, và bằng một cách thường lệ, cái xe và tôi đã đi băng băng trên đoạn đường hàng ngày. Khi lên đến cao tốc, gió từ ngoài tràn vào qua khe cửa sổ không thể đóng lại khiến da đầu tôi tê dại.
Chắc hẳn là vì tôi vẫn chưa sấy khô tóc khi đi. Nhưng mà cũng chẳng sao, đường từ chỗ trọ đến công ty khá xa nên tóc tôi sẽ khô nhanh khi đến nơi thôi.
"Khụ khụ..."
Tôi ho lên vài tiếng. Giờ mới thấy, đoạn đường cao tốc hôm nay thật tĩnh mịch và tràn đầy sương mù. À không, theo bản tin dự báo tôi từng thấy, có lẽ đây là bụi mịn. Hẳn chúng cũng là lý do cho cơn ho sặc sụa không mấy kỳ lạ của tôi những ngày nay. Lắm lúc, đôi mắt tôi như nhắm tịt lại, nhưng khi nghĩ đến bản thân có thể đâm vào ai đó, tôi gắng gượng mà nâng cặp mí nặng trịch lên.
Đi qua đoạn đường cao tốc vắng vẻ hơn thường ngày, tôi đi xuống được một đoạn đường rừng trống trải để hướng ra ngoài ngoại thành. Những hàng cây bên đường lấp ló hiện ra cạnh ánh sáng mờ mịt của cột đèn. Tôi nghĩ là vì chúng nên lớp bụi mịn trước mắt tôi đây càng lúc càng dày. Đến mức, tôi phải bật đèn cảnh báo sương mù của chiếc xe lên.
Đi được một chặng khá dài trong làn bụi mờ hư ảo, tôi nghĩ rằng bản thân sẽ tạt ngang qua một quán cà phê ven đường nào đó để mua lấy sự tỉnh táo cho đêm nay. Cái cô sếp đó ấy, gọi đi tăng ca thì cứ xác định là phải làm quần quật đến sáng hôm sau thôi. Đây chẳng phải lần đầu tôi phải tăng ca lần hai như này, cũng không phải lần đầu tôi phàn nàn về chuyện này trong thâm tâm. Chỉ là, hôm nay tôi đặc biệt cảm thấy...
Mệt mỏi.
"Ối!"
Cái con xe lâu ngày không giở chứng giờ như hiểu lời tôi, dừng lại đột ngột và tắt lịm máy đi. Cũng may tôi đeo dây an toàn, không thì bay ra ngoài lớp cửa sổ mỏng dính kia rồi. Tôi cố đề cái xe lên lại bằng đủ cách. Từ vặn chìa, đạp côn, đạp ga, đủ các kiểu có thể ngồi trong xe làm. Thật đáng tiếc, nó chỉ rên rỉ lên vào tiếng rồi lại lịm đi.
"Con mẹ nó thật." Tôi bực bội thốt lên.
Tôi cởi dây an toàn, cố gắng dùng lực thật mạnh để mở cửa xe ra. Tôi vơ đại lấy một cái khẩu trang nào đó trên xe rồi bước xuống làn đường nhựa, rời khỏi cỗ xe gắn bó với mình bấy lâu nay. Tôi tiến lên chỗ nắp capo, mở toang nó ra mà xem có cái vấn đề khỉ khô gì với động cơ.
Tôi lần mò một hồi, kiểm tra ống oxi, bugi hay mọi chi tiết trong xe. Trừ việc chúng có hơi cổ và rỉ sét ra, không có gì bất thường cả. Đáng lẽ nó vẫn phải chạy được chứ nhỉ? Sao lại chết máy giữa đường được vậy?
"Khốn vãi."
Lâu lắm tôi mới chửi bậy, lại còn là hai lần. Ôi cũng vì tình huống này nó oái oăm thật mà. Cái bà sếp kia đã chửi tôi rồi, tôi cũng bảo với bả là mình sẽ đến nhanh rồi mà giờ xe chết máy giữa đường. Nói thế nào chắc chắn bả cũng không tin đâu. Cái con người này, xưa giờ chắc không được ai tin tưởng bao giờ nên giờ cóc thèm quan tâm lý do của bố con thằng nào ấy.
Quá khốn nạn!
Tôi thở dài, ngước lên trời, không sao nuốt trôi được cục tức này. Vừa hay, trên đầu tôi là một cái gương cầu lồi giao thông. Tuy có chút khó nhìn do bụi đã che mờ, tôi vẫn có thể trông thấy một cái bóng trải dài từ đằng sau đang chầm chậm tiến đến chỗ mình. Ha ha, thú vị thật.
... Ê, đợi đã.
Tôi quay ngoặt ra hẳn phía sau, nhìn thẳng vào cái bóng đen đang ở xa. Ở đó dường như có một cây đèn đường đổ ngang ra, vừa hay cái đèn của nó chiếu về chỗ tôi đứng. Còn cái bóng đen kia thì đứng ngay trước cột đèn, bước từng bước dần về phía tôi. Với mỗi bước đi của nó, hình dáng của thứ đấy lại càng ngày càng rõ hơn dưới đêm tối mù mịt.
Tôi phải dụi mắt đi vài lần, lắc lắc rồi gõ gõ cái đầu mình vài phát để chắc chắn bản thân không nhìn lầm. Thứ đó, chắc chắn không phải con người. Khi ánh đèn đằng sau nó chớp nháy rồi lịm dần, thoáng chốc tôi có thể nhìn và nhận ra được nó là thứ gì.
Không kể đến việc đó là một con lười quá khổ, cũng không nói về việc sao nó có thể đi hai chân, hay kể cả việc nó kiếm đâu ra một cây giáo trông như món hàng của mấy thằng nhóc loai choai đi. Vì cái cớ gì mà một con lười...
Chạy nhanh thế?
Khi ánh đèn phía sau tắt vụt đi, bước đi chậm rãi của nó bắt đầu tăng dần, tiếng bình bịch của đôi chân đầy móng guốc kia va vào mặt đường nhựa cũng gấp gáp hơn. Trước cả khi tôi kịp nhận ra, nó đã phóng hết tốc lực bằng tướng đi quái đản, giương ngọn giáo thẳng tiến đến chỗ tôi.
"Tr... tránh xa tao ra!"
Tôi vô giác hét lên, chân tay bủn rủn của bản thân cũng cố gắng quay đầu cắm cổ chạy. Nhưng mà dù có cố chạy thục mạng thế nào, tôi cũng không thể nhanh hơn con lười đang hừng hực lao thẳng về phía mình.
Từng bước tôi nặng trịch, từng bước nó rầm rập. Từng hơi thở tôi hồng hộc, từng hơi thở nó thinh lặng. Từng lần tôi hét lên, từng lần tiếng giáo chà xát mặt đường nó dội lại.
Nó sắp đến rồi, nó sắp đâm tôi rồi, tôi sắp chết rồi! Cứu với, cứu, cứu tôi với!
Aaaaaaaaaaaaa!
Nó đến rồi, nó đâm tôi rồi, tôi bị đâm rồi! Tôi bị con lười đâm rồi!
Tầm nhìn phía trước của tôi ngay lập tức lu mờ, không rõ vì làn sương bụi hay vì bản thân quá đỗi vật vã. Tôi chao đảo một chút, rồi ngay lập tức nằm gục xuống nền đường lạnh lẽo.
Cơn đau khói từ cây giáo đâm vào người, nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể khiến cơ bắp tôi tê cứng. Hẳn là nó đã đâm vào sau lưng - chỗ đớn đau nhất của tôi mấy ngày qua.
...
...
...
Không muốn nói đâu, nhưng mà thoải mái thật đấy. Lâu lắm rồi tôi cho cái lưng mình được duỗi thẳng, lâu lắm rồi cơ thể tôi không phải vồn vã theo đổi những hư danh vô ích. Đến cả mặt đường nhựa lạnh lẽo này còn ấm áp hơn cả chiếc giường ở nhà hay cái ghế ở công ty.
Ừm, thoải mái thật.
"...?"
Đột nhiên, túi quần tôi rung lên. Tôi cố gắng thò tay vào, rút ra cái điện thoại đã vỡ màn. Tôi chật vật mở điện thoại lên chỉ để thấy dòng chữ thúc giục của bà sếp Linh kia. Cô ta ban đầu còn dùng lời hỏi nhỏ nhẹ, rất nhanh cũng chuyển sang cái kiểu thô tục mặn chát từ tin nhắn thứ ba trở đi.
Con mẹ nhà cô.
Tôi thực sự muốn nói vậy, nhưng tôi nghĩ rằng bản thân không cần phải nhắn thế. Dù gì thì tôi cũng cần cho cô ta một lý do chứ không thể dạ vâng mãi được nhỉ?
Vì thế nên tôi đã dùng chút sức lực còn lại, cẩn thận gõ từng câu chữ vào bàn phím trên điện thoại. Vì việc này tiêu hao thể lực nhiều hơn tôi tưởng nên khi bấm được phím gửi, tầm nhìn của tôi đã mù mờ đến nỗi quang cảnh phía sau điện thoại là gì chẳng rõ. Điều duy nhất tôi lờ mờ thấy trước khi nhắm mắt lại, là dòng tin nhắn tối gửi cho sếp Linh:
"Tôi bị lười... rồi. Tôi nghỉ việc đây."