Chapter 12: Chân Lý Mù Lòa
Những tháng sau ,cái ngày mà chúng tôi nói chuyện vào 1 buổi tối và ánh nhìn phía xa xôi của Duy Thiện trôi đi, hòa vào dòng chảy của cuộc sống và công việc. Cơn bão dư luận từ vụ hủy hôn và bê bối đêm sinh nhật của Gia Huy cuối cùng cũng lắng xuống, để lại sau lưng một Gia tộc Nguyễn đã thay đổi. Chúng tôi đã sống sót, thậm chí còn trở nên vững vàng hơn, với tôi là người điều hành chính. Áp lực vẫn còn đó, nhưng không còn đè nặng đến nghẹt thở như ban đầu. Mọi thứ dần đi vào quỹ đạo ổn định.
Sự ổn định đó… phần lớn là nhờ có Duy Thiện. Em ấy đã trở thành người bạn đồng hành không thể thiếu của tôi. Không chỉ trên thương trường nơi em ấy chứng tỏ bản lĩnh và tài năng phi thường trong các thương vụ, giải quyết những vấn đề mà tôi còn loay hoay mà còn trong cuộc sống riêng. Sự hiện diện của Duy Thiện như một liều thuốc xoa dịu, làm dịu đi những góc khuất cô độc trong tâm hồn tôi. Ban ngày là đối tác ăn ý, ban đêm là bạn tâm giao chia sẻ những áp lực vô hình của vị thế.
Có một buổi tối nọ, tôi và Duy Thiện hoàn tất một dự án lớn, thắng lợi mỹ mãn sau nhiều tuần làm việc cật lực. Ba tôi, Ông Tuấn, hài lòng ra mặt, không tiếc lời khen ngợi tài năng và sự tận tâm của Duy Thiện. Sau khi ba đi nghỉ, chỉ còn tôi và Duy Thiện ở lại phòng làm việc, cùng nhau nhìn ra màn đêm Thành phố Y rực rỡ ánh đèn từ trên tầng cao của tòa nhà công ty.
Một cảm giác nhẹ nhõm, xen lẫn sự tự hào và cả chút mệt mỏi dâng lên trong tôi. Tôi khẽ thở dài. Duy Thiện ngồi cạnh tôi trên sofa, cũng im lặng. Khoảng khắc bình yên hiếm hoi sau chuỗi ngày căng thẳng.
Rồi, Duy Thiện khẽ cử động. Cậu ta không nói gì, chỉ nhẹ nhàng đưa tay lên. Bàn tay ấy khẽ chạm vào tóc tôi, rồi lướt nhẹ, rất dịu dàng, qua mái tóc rối bời vì làm việc khuya.
Hành động bất ngờ và nhẹ nhàng đến mức tôi sững người. Khuôn mặt Duy Thiện trong ánh sáng mờ ảo từ thành phố nhìn tôi, đôi mắt hiền lành thường ngày giờ ánh lên một điều gì đó sâu sắc hơn. Một loại tình cảm. Một sự quan tâm vượt trên mức tình thân gia đình hay đồng nghiệp.
Tim tôi khẽ rung lên. Trong không gian yên tĩnh đó, chỉ còn tiếng gió khe khẽ và ánh đèn đêm, hành động đơn giản đó lại mang một sức nặng khủng khiếp. Nó giống như một lời thổ lộ không cần nói thành lời.
“Chị Anh Mai à..." Giọng Duy Thiện khẽ khàng, trầm ấm, đầy cảm xúc. Cậu ta khẽ đưa tay còn lại ra, như muốn chạm vào tay tôi.
Khoảnh khắc ấy, tôi cảm nhận được một sự thay đổi nào đó trong mối quan hệ của chúng tôi. Từ dựa dẫm, tin cậy, trở thành… một điều gì đó mềm mại hơn, nguy hiểm hơn.
Tôi nhìn ra phía thành phố đêm. Lòng bỗng nhiên dấy lên một câu hỏi bối rối. “Nếu như… Chị không phải là Anh Mai của Gia tộc Nguyễn nữa… nếu không còn bất cứ ràng buộc nào về địa vị, tiền tài… em còn bên cạnh chị không, Duy Thiện?” Câu hỏi này bỗng bật ra một cách vô thức, chạm vào nỗi sợ hãi sâu kín nhất rằng mọi người chỉ ở bên tôi vì vỏ bọc “Anh Mai của Gia tộc Nguyễn”.
Duy Thiện không trả lời ngay. Cậu ta khẽ thu tay về, ánh mắt không nhìn tôi, mà nhìn về phía xa xăm, nơi những tòa nhà cao tầng, nơi những ánh đèn biểu tượng cho quyền lực và thành công đang tỏa sáng rực rỡ. Khóe môi cậu ta khẽ cong lên, một nụ cười rất nhẹ, ẩn chứa điều gì đó mà tôi không thể hiểu hết.
Khoảng im lặng ngắn ngủi. Tôi chờ đợi câu trả lời. Ánh mắt Duy Thiện vẫn dán vào màn đêm thành phố.
"…"
Em ấy không nói gì. Chỉ nhìn. Nhìn về phía xa. Nhìn về… điều gì đó.
Sự im lặng đó. Ban đầu, tôi tự thuyết phục mình rằng nó không phải là từ chối. “Em ấy không cần nói ra. Sự hiện diện của em Thiện, sự hỗ trợ không ngừng nghỉ suốt thời gian qua… đã là câu trả lời rồi. Em Thiện không quan tâm đến địa vị hay ràng buộc. Em ấy chỉ quan tâm đến bản thân tôi. Chỉ đơn thuần là yêu tôi mà thôi…” Trong đầu tôi lúc đó, tôi đã tự mình lãng mạn hóa, tự biện minh cho sự im lặng đó thành một lời khẳng định còn ngọt ngào hơn cả vạn lời nói. Tôi tự nhủ, Duy Thiện không cần lời hoa mỹ, cậu ấy chân thành và chỉ biểu hiện bằng hành động. Sự hiện diện là đủ. Vẻ mặt nhìn thành phố xa xăm đó… chắc là cậu ấy đang suy nghĩ về tương lai của cả hai chúng tôi.
Tự thuyết phục bản thân, tôi cảm thấy một sự bình yên kỳ lạ, ngọt ngào, trào dâng trong lòng. Cảm giác như đã tìm được bến đỗ sau bao năm vật lộn. Cảm giác tình yêu đang đến.
Nhưng… một phần nhỏ bé nào đó trong tôi vẫn thấy có điều gì đó… không hoàn toàn khớp. Ánh mắt nhìn xa xăm đó của Duy Thiện… thực sự đang nhìn vào cái gì? Không phải nhìn vào tương lai của tôi và em ấy? Hay… là nhìn vào chính bản thân cái thành phố đó, cái quyền lực nằm sau những ánh đèn đó?
---
Mấy ngày sau, áp lực công việc bỗng dưng giảm xuống một cách đáng ngờ. Buổi sáng hôm đó, trên bản tin kinh tế, logo của đối thủ hiện lên đi kèm dòng tít đỏ chói: “CEO tập đoàn T&T vướng nghi án hối lộ hợp đồng, buộc họ phải tạm ngừng hoạt động, mang lại cơ hội vàng cho chúng tôi chiếm lĩnh thị phần. Các đối tác trước đây từng quay lưng bỗng nhiên muốn nối lại hợp đồng, thậm chí còn đưa ra những điều khoản có lợi bất ngờ cho Gia tộc Nguyễn. Công ty như được thổi luồng sinh khí mới.
Tôi biết, đây không phải là sự may mắn ngẫu nhiên. Có một sự sắp đặt nào đó đằng sau. Là Duy Thiện? Em ấy lại ra tay? Bằng cách nào? Những tài năng ngoại giao phi thường mà tôi đã thấy? Hay là còn điều gì khác nữa?
Trong những ngày tháng "ổn định" đó, mối quan hệ của tôi và Duy Thiện càng trở nên sâu sắc.
Tôi nhận ra mình bắt đầu quen với sự hiện diện của em ấy như một thói quen hô hấp. Có lúc tôi thậm chí không cần lời an ủi chỉ cần ánh mắt em nhìn, là đủ.. Là tình yêu. Em ấy dường như cũng "mạnh dạn" hơn, có những cử chỉ thể hiện sự gần gũi và quan tâm rõ rệt hơn.
Có một lần nọ, đang sắp xếp lại chồng giấy tờ cũ ở nhà, tôi tình cờ tìm thấy cuốn nhật ký cũ của mình, từ năm 17 tuổi – khi tôi từng khao khát bỏ trốn đi học mỹ thuật, khao khát một tình yêu không ràng buộc và sự tự do.
Tôi mở cuốn nhật ký cũ, đọc lại những dòng chữ ngây ngô nhưng đầy chân thành của tuổi trẻ.
"... Hôm nay, lại phải đi học lớp phụ đạo về quản lý... Thật mệt mỏi... Mình chỉ muốn vẽ thôi... Ba mẹ nói con gái Gia tộc Nguyễn phải có bản lĩnh... Phải chuẩn bị cho hôn ước..."
"... Gặp tên Trần Gia Huy hôm nay ở buổi họp mặt. Hắn ta trông vẫn vậy. Hơi ngốc nghếch, lúc nào cũng nhìn mình lén lén. Thật khó chịu... Mọi người đều nói hắn ta là tương lai của Gia tộc Trần. Chắc hắn ta sẽ là người mình sẽ kết hôn..."
"... Ước gì mình có thể yêu một ai đó thật đơn giản... Ai đó không liên quan đến tiền bạc, địa vị... Chỉ là hai người yêu nhau và cùng nhau đi đâu đó... Mình biết người như vậy có lẽ không tồn tại... Nhưng Mình vẫn muốn mơ về điều đó..."
Tôi khẽ thở dài. Giấc mơ của tuổi 17. Nó vẫn còn ở đó. Chỉ là… giờ đây nó bị vùi lấp bởi bộn bề cuộc sống.
Lướt đến một trang khác.
"... Hôm nay mẹ của Gia Huy tặng mình chiếc kẹp thỏ thạch anh. Trông đẹp lắm... Mẹ ấy rất dịu dàng. Bà nói chiếc kẹp này rất quan trọng với bà... Thật lạ... Bà tặng mình vì lý do gì nhỉ?... Mẹ nói gì đó về duyên phận... Mình không hiểu lắm... Nhưng... cảm giác Mẹ rất quý mình... Khác với mẹ của mình... Mẹ Lam lúc nào cũng chỉ nói về công việc, về lễ nghi... Ước gì mẹ mình cũng dịu dàng và hiểu mình như vậy..."
Tôi khẽ cười nhạt, đóng cuốn nhật ký lại. “Ước gì có người hiểu mình…” Ký ức đó... bây giờ dường như không còn quá xa vời. Duy Thiện... Em ấy dường như hiểu được những khao khát bị chôn giấu này.
Tôi đặt cuốn nhật ký cũ sang một bên. Cảm giác đó vẫn thoáng qua trong lòng – sự khao khát một tình yêu giản dị, không ràng buộc. Giờ đây… liệu nó có thể thành hiện thực với Duy Thiện? Hay… bản thân mối quan hệ này, với tất cả sự hỗ trợ công việc và dựa dẫm tinh thần, cũng chỉ là một loại ràng buộc mới?
---
Những tháng tiếp theo, sự ổn định trở thành hiện thực. Gia tộc Nguyễn phục hồi nhanh chóng, thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước bão nhờ vào "thiên tài" Anh Mai và "cứu tinh" Duy Thiện. Duy Thiện không chỉ làm việc đắc lực, cậu ta bắt đầu có tiếng nói hơn trong các cuộc họp cấp cao, tham gia vào những quyết định chiến lược. Vị thế của cậu ta trong Gia tộc Nguyễn không còn là "người con nuôi", mà là "người thân cận quan trọng", "người kế nhiệm tiềm năng".
Và mối quan hệ của chúng tôi… càng ngày càng thân mật. Những cái chạm tay tình cờ kéo dài hơn. Những cái dựa vai không còn là vì mệt mỏi mà vì tìm kiếm sự gần gũi. Duy Thiện thường tặng tôi những món quà nhỏ, không quá đắt tiền, nhưng mang ý nghĩa riêng tư, dường như chạm vào những khao khát sâu kín (do Duy Thiện đã khéo léo quan sát?)
Một ngày nọ, Duy Thiện tặng tôi một chiếc bookmark.
Nó không phải là thứ gì cầu kỳ. Một miếng đồng nhỏ, được khắc hình một con thỏ. Con thỏ nhỏ bé, khắc rất đơn giản.
Tôi nhìn chiếc bookmark hình thỏ. Một cảm giác kỳ lạ ập đến. Rất quen thuộc. Nhưng từ đâu? Không rõ. Cảm giác bất an rất nhẹ, chỉ là một cái lướt qua. Nhưng đủ để khiến tôi phải dừng lại. Con thỏ? Tại sao lại là con thỏ?
"Sao... sao lại là con thỏ vậy em?" Tôi hỏi Duy Thiện, vẻ bối rối.
Duy Thiện chỉ mỉm cười. Ánh mắt hiền lành, trong sáng. "Em... em cũng không biết nữa chị ạ... Em thấy hình đó đẹp... và nghĩ... chị sẽ thích thôi... Không có ý nghĩa gì đặc biệt đâu ạ..." Cậu ta trả lời, vẻ ngây thơ.
Tôi nhìn vào bookmark hình thỏ trên tay. Lại một cảm giác quen thuộc khó tả khác hiện về. Đâu đó... trong một giấc mơ?... Hay là ký ức...? Không thể nắm bắt.
Con thỏ trắng… dưới tán rừng X… Một cái nhìn thoáng qua… ánh mắt lạ lùng… Đốm lông hình chiếc lá…
Tôi rùng mình khẽ. Cố xua đi cảm giác kỳ lạ đó. Chỉ là một con thỏ thôi mà. Chắc là do mệt mỏi quá thôi.
Duy Thiện nhìn tôi, vẫn mỉm cười hiền lành. Ánh mắt cậu ta... thoáng một cái nhìn rất nhanh về phía... két sắt trong phòng làm việc của tôi? Không, tôi lại nghĩ quá rồi. Chỉ là mình lo xa thôi.
Tôi nắm chặt chiếc bookmark hình thỏ trong tay. Nỗi ám ảnh về Gia Huy (ánh mắt, nhát kéo) và sự lầm tưởng về Duy Thiện (thấu hiểu, quan tâm) cứ giằng xé nhau. Thêm vào đó là cảm giác kỳ lạ về con thỏ, về chiếc kẹp, về ký ức không rõ ràng.
"Người mà tôi tin..." Tôi khẽ tự nhủ, nhìn Duy Thiện, rồi nhìn chiếc bookmark. Em ấy ở đây, cùng tôi vượt qua mọi khó khăn. Em ấy hiểu những tổn thương của tôi. Em ấy quan tâm đến tôi.
Nhưng… tại sao khi nhìn em ấy… và nhìn con thỏ này…
Đôi lúc tôi lại cảm thấy mình đang ở bên cạnh một ai khác? Một ai đó… đáng sợ hơn nhiều? Hoặc một ai đó… đầy bí ẩn mà tôi không hề biết?
Câu hỏi đó lặp lại trong tâm trí, không có lời giải đáp. Tôi nắm chặt chiếc bookmark hình thỏ. Chân lý… có lẽ… đang bị che giấu… rất tinh vi.