Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Chapter 9: Dấu Lặng Của Một Khởi Đầu Khác

Sau khi chiếc xe chở Trần Gia Huy khuất bóng khỏi quán cà phê ngoại ô vào buổi chiều se lạnh của ngày 25 tháng 7, tôi vẫn ngồi yên đó, nhìn vào khoảng trống mà anh vừa bỏ lại. Chiếc hộp nhỏ màu nhung xanh thẫm nằm lặng trên bàn, một vật thể cô độc giữa không gian quen thuộc nhưng bỗng hóa xa lạ.

Không khí đặc quánh sự trống rỗng và một nỗi bàng hoàng thứ hai dâng lên, không mãnh liệt như cú shock ở sảnh tiệc đêm sinh nhật, nhưng âm ỉ và dai dẳng hơn. Ám ảnh từ cảnh tượng đêm đó vẫn như in hằn trong võng mạc: khuôn mặt trắng bệch vì đau đớn, ánh mắt quật cường ẩn chứa phẫn nộ, nhát kéo tự găm vào đùi, vệt máu loang trên sàn, và lời tuyên bố cuối cùng... "Trần Gia Huy mới này... có một tương lai... mà không có... bất kỳ ai... của các người."

Và giờ là chiếc hộp này. Lời ly biệt bằng hành động. Sự dứt khoát đến tàn nhẫn. Anh ta đã biến mất. Thực sự biến mất, theo cái cách lạnh lùng và đột ngột của anh.

Tôi nhìn chiếc hộp. Tay run rẩy, chạm nhẹ vào lớp nhung mềm. Không mở nó ngay.Tôi dường như có một linh cảm nào đó mách bảo điều bên trong là quá sức chịu đựng ở thời điểm này. Tôi chỉ ngồi đó, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp, trong đầu là mớ hỗn độn về những gì đã xảy ra, về con người vừa bỏ đi.

Ám ảnh về Gia Huy cứ vờn quanh tâm trí. Không còn là cái “Gia” Huy ngây ngô, luỵ tuỵ mà tôi vẫn quen thuộc trong quá khứ, hay trong phần lớn cuộc đời này. Mà là Gia Huy của đêm sinh nhật mãnh liệt, đau đớn, bất khuất và đầy bí ẩn. Anh ta không phải kẻ theo đuổi si tình. Không phải kẻ độc ác một chiều. Anh ta là một vực sâu mà tôi không thể nhìn thấy đáy.

Tôi nghĩ về lời anh nói đêm đó. "Thà tự kết liễu dục vọng này... còn hơn thỏa hiệp với sự đê tiện... và mù quáng của cô!" Sự đê tiện và mù quáng... Anh ta nói tôi cả tin mù quáng vào Duy Thiện sao? Tôi đã đê tiện khi đặt điều kiện với sự đau khổ của anh ta sao? Những lời đó, ban đầu làm tôi giận điên. Nhưng giờ, chúng ám ảnh.

Có phải... có phải sự bao dung mà tôi dành cho Duy Thiện... là mù quáng thật không? Ánh mắt hiền lành đó của Duy Thiện... Đã bao giờ tôi nhìn thấu? Hay chỉ nhìn thấy điều mình muốn thấy – một người yếu đuối cần được che chở, một nơi an toàn để bản thân thể hiện lòng tốt, một người luôn coi trọng mình? Duy Thiện... Có thật sự vô tội và đáng thương như tôi vẫn tin? Hay... có điều gì khác mà tôi không hề hay biết? Hạt mầm nghi ngờ từ lời Gia Huy, dẫu ban đầu tôi đã cố gắng dập tắt dưới lời trấn an của Duy Thiện khi ở trên xe , giờ đây, dưới tác động của những sự kiện gần đây, nó bắt đầu nảy mầm mạnh mẽ, cắm rễ sâu trong tâm trí tôi.

Và cái giá... Cái giá tôi đã đặt ra đêm đó. Đổi lấy sự giải thoát cho anh, là sự sỉ nhục anh phải xin lỗi Duy Thiện. Sự tàn nhẫn đó... Nó là con người tôi thật sao? Là nữ doanh nhân tôi luyện trên thương trường nên vô cảm sao? Hay... đó chỉ là một phản ứng nhất thời, ngu ngốc xuất phát từ sự bối rối và muốn kiểm soát tình hình mà thôi? Sự dứt khoát của Gia Huy khi THÀ tự hành hạ còn hơn thỏa hiệp… đập thẳng vào khuôn mặt tôi, cho thấy tôi đã sai lầm kinh khủng khi đánh giá con người đó. Anh ta thà chết còn hơn thỏa hiệp. Còn tôi… lại dùng chính điểm yếu của anh để đưa ra điều kiện đổi trác tàn nhẫn. Ai mới thực sự là kẻ đê tiện? Câu hỏi đó xoáy sâu vào lòng, khiến tôi day dứt.

Tôi ngồi đó, thời gian như ngừng trôi. Hoàng hôn buông xuống, ánh tà dương chiếu vào quán cà phê. Không khí dần trở nên lạnh lẽo. Chiếc hộp vẫn nằm đó. Cuối cùng, hít một hơi thật sâu, tôi từ từ đưa tay ra, cầm chiếc hộp lên. Cảm giác chiếc hộp lạnh ngắt trong lòng bàn tay run rẩy.

Từ từ, ngón tay tôi khẽ lật mở nắp hộp. Ánh sáng từ ngoài phản chiếu vào, làm lộ diện vật bên trong.

Một viên ngọc bích xanh biếc. Lấp lánh dưới ánh hoàng hôn. Được chế tác tinh xảo, khắc hình gia tộc Nguyễn. Tín vật đính hôn. Vật kỷ niệm mà thế hệ trước đã trao cho gia tộc Nguyễn để đính ước cho thế hệ này.

Nhìn viên ngọc. Đôi môi tôi hé mở vì kinh ngạc và... đau lòng.

Anh ta... thực sự trả lại. Không phải quà. Không phải gì khác ngoài ý nghĩa thực sự của nó tín vật đính hôn. Lời tuyên bố cuối cùng của anh ta cho mối hôn ước này. Anh ta trả lại tất cả những ràng buộc. Trả lại cho tôi thứ này, thứ biểu tượng cho một định mệnh ràng buộc hai chúng tôi, cho thấy anh ta hoàn toàn muốn đoạn tuyệt.

Nước mắt nóng hổi bất ngờ tuôn rơi, không thể kiềm chế. Không phải vì tình yêu. Mà vì sự sụp đổ. Sự bàng hoàng. Sự nhận ra trọn vẹn ý nghĩa của hành động vừa rồi và tất cả những hành động khác của anh trong mấy ngày qua. Hôn ước… chính thức kết thúc theo cái cách không ngờ tới nhất. Bởi người đàn ông mà tôi chưa bao giờ hiểu trong khi tôi luôn tự nghĩ rằng mình đã hiểu hết.

Chiếc hộp và viên ngọc bích như nặng thêm trên tay.

Nặng trĩu kỷ niệm, sự nuối tiếc, sự hối hận và cả những câu hỏi chưa lời đáp. Tôi khóc, khóc cho sự kết thúc, khóc cho sự mù quáng của mình, khóc cho một người đàn ông tôi tưởng đã hiểu rõ nhưng hóa ra lại hoàn toàn xa lạ và đầy ám ảnh.

Ngày mai là ngày 26 tháng 7. Ngày đám cưới đáng lý ra sẽ diễn ra. Bây giờ… chỉ còn là một ngày khác. Ngày kỷ niệm cho một mối hôn ước đã chết.

Sau ngày hôm đó, cuộc sống của tôi bước sang một trang mới.

Gia tộc Nguyễn đối mặt với sóng gió thực sự. Việc hủy hôn với Gia tộc Trần ngay sát ngày cưới, lý do không rõ ràng đã gây chấn động dư luận. Các đối tác dò xét, có kẻ lợi dụng cơ hội hạ bệ Gia tộc Nguyễn. Áp lực đè nặng lên vai ba tôi, Ông Nguyễn Phương Tuấn. Ông trông có vẻ điềm tĩnh, ra sức dập tắt khủng hoảng, nhưng tôi biết ông cũng đang rất căng thẳng.

Mẹ tôi, Bà Nguyễn Tố Lam, cũng trông rất buồn và lo lắng. Tôi thấy mẹ hay thở dài khi nhìn bố, hay nhìn tôi. Chắc bà nhớ về tình bạn cũ với mẹ Gia Huy. Chắc bà thất vọng về tôi,người gián tiếp gây ra bê bối. Bà Tố Lam vẫn giữ vẻ dịu dàng, trầm buồn của bà. Mắt bà hơi có sắc xanh xám, ẩn chứa nỗi buồn. Nét mặt đó, làm tôi đôi khi nghĩ về... chiếc kẹp thỏ thạch anh. Chiếc kẹp đó... Nó đang được cất ở phòng làm việc riêng của tôi.

Tôi, Nguyễn Anh Mai, không còn thời gian cho sự yếu đuối. Tôi phải đối mặt với tất cả. Phải chứng minh mình không chỉ là con gái của Gia tộc Nguyễn mà còn là người kế nghiệp xứng đáng. Sự kiện vừa qua buộc tôi phải trưởng thành. Nhanh chóng. Tôi lao vào công việc. Vận dụng tất cả kiến thức và tài năng mà mình được truyền dạy và tự học. Tôi phải cứu Gia tộc Nguyễn. Và cũng là để bản thân bận rộn, để không có thời gian suy nghĩ quá nhiều về… Gia Huy.

Duy Thiện luôn ở bên cạnh tôi trong giai đoạn khó khăn này. Em ấy trông vẫn rất lo lắng cho tôi, đóng vai trò người hỗ trợ đắc lực nhất. Cậu ta luôn xuất hiện khi tôi cần, mang cà phê, sắp xếp lịch trình, đưa ra lời khuyên, và tâm sự với tôi mỗi ngày. Em ấy dường như là chỗ dựa đáng tin cậy nhất của tôi lúc này, là người cùng tôi vượt qua cơn bão đầu tiên này. Sự "thương hại" và "bao dung" của tôi dành cho Duy Thiện trước đây giờ có thêm lý do để phát triển thành sự "dựa dẫm" và "tin cậy".

Nhưng… thỉnh thoảng, khi tôi nhìn Duy Thiện, hoặc nhớ về lời Gia Huy… cái hạt mầm nghi ngờ từ lời Gia Huy nói (về sự cả tin, sự đê tiện, mù quáng) vẫn nhói lên trong đầu. Duy Thiện có thật sự như vẻ ngoài? Hay có gì khác? Tôi cố xua đi suy nghĩ đó. Không có bằng chứng. Duy Thiện luôn bên cạnh tôi, hỗ trợ tôi. Chắc chỉ là Gia Huy độc miệng thôi. Chắc chỉ là sự ám ảnh về đêm sinh nhật khiến mình nhìn Duy Thiện dưới góc độ khác thôi. Tôi tự trấn an.

Duy Thiện cũng thể hiện sự trưởng thành trong giai đoạn này. Cậu ta học hỏi rất nhanh, đặc biệt trong các lĩnh vực mà tôi chưa giỏi. Dần dần, tôi bắt đầu giao phó cho cậu ta nhiều việc quan trọng hơn trong công ty Gia tộc Nguyễn. Cậu ta chứng tỏ mình không chỉ là "con nuôi hiếu thảo" mà còn là cánh tay phải đắc lực, thông minh, và đáng tin cậy, đặc biệt là hợp đồng với công ti Phương Bắc khi mà quý công ti này nhất quyết đòi huỷ hợp đồng vì lí do nào đó. thì Duy Thiện lại đột ngột xuất hiện lúc tôi đau đầu nhất và em ấy đã thành công trong việc thuyết phục công ti Phương Bắc kí kết lại hợp đồng và giữ được chữ tín cho gia tộc Nguyễn,tôi không rõ Duy Thiện đã làm gì sau 1 đêm nhưng có lẻ đó chính là tài năng của em ấy nó khiến tôi phụ thuộc vào cậu ta nhiều hơn tôi nhận ra. Mối quan hệ của chúng tôi trở nên gắn bó hơn theo một cách mới, không chỉ là tình thương gia đình nữa.

5 năm.

Thời gian trôi đi. Cơn bão từ vụ hủy hôn dần đi qua, nhưng dư âm của nó còn đó. Gia tộc Nguyễn vững vàng hơn sau thử thách. Anh Mai đã lột xác, từ nữ thừa kế trở thành nữ cường nhân trên thương trường. Tài năng kinh doanh thiên bẩm của cô ấy đã được chứng minh.

Và ám ảnh về Gia Huy… vẫn không biến mất hoàn toàn. Thỉnh thoảng, khi tôi thành công một dự án khó, hay khi đưa ra một quyết định táo bạo, tôi bỗng nhớ đến ánh mắt đầy thách thức của anh, lời nói "mọi thứ... tớ đều tính toán rồi" ở rừng X năm nào, và cả lời tuyên bố cuối cùng "Gia Huy mới này... có một tương lai... mà không có... bất kỳ ai... của các người." Anh ta… giờ thế nào? Anh ta đã lột xác thành "Gia Huy mới" đó chưa? Ám ảnh, sự tò mò, sự bối rối từ những hành động khó hiểu của anh, cứ vờn quanh tâm trí, không buông tha.Nhưng có phải tôi vẫn còn liếu tiếc về Gia Huy không? Tôi không biết nữa , ai đó giúp tôi với

Cuộc sống vẫn tiếp diễn. Duy Thiện ngày càng chứng tỏ năng lực và sự tận tụy. Em ấy là người bạn đồng hành không thể thiếu của tôi trên con đường sự nghiệp. Sự tin tưởng của tôi dành cho cậu ta ngày càng lớn.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free