Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

(Đã dịch) Con Trai Trưởng Hung Mãnh - Chương 72: Đường Dật đến cùng là Hoàng đế người nào!

Sau khi quản gia rời đi, một người đàn ông vận áo choàng, che kín thân mình trong bóng tối, xuất hiện trước cửa.

Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn người đàn ông một cái, hỏi: "Chủ tử, cớ gì người phải đồng ý hợp tác với tiện nhân kia? Lại còn ra tay giết Cố Thành?"

"Người chẳng phải từng nói chúng ta hiện giờ cần ẩn mình sao? Nay giết Cố Thành, e là hoàng đế đã hạ lệnh điều tra ráo riết rồi."

Người đàn ông ngồi xuống ghế. Dù trong nội viện ngập tràn ánh nắng, nhưng cả người hắn dường như vẫn ẩn mình trong bóng tối, khiến người ta không thể thấy rõ mặt mũi.

"Ta không giúp nàng giết, mà là thời cơ đã tới."

"Hiện giờ Bắc Địch và Đông Ngu đều rối loạn, kinh đô Đại Viêm ắt chẳng thể nào yên ổn."

"Chỉ khi khiến Đại Viêm tự lo thân không xong, chúng ta mới có cơ hội phục quốc."

Nói đoạn, người đàn ông bỗng nhiên trầm mặc.

Thiếu nữ chớp mắt, nói: "Chủ tử, người lại đang nghĩ đến chuyện tiểu thi tiên nào đó sao? Hoàng đế bảo vệ hắn quá kỹ, đến giờ chúng ta vẫn chưa biết hắn là ai."

Người đàn ông khẽ gật đầu, nói: "Cứ tiếp tục điều tra đi. Ta luôn có cảm giác người này sẽ trở thành địch nhân lớn nhất của chúng ta."

Ánh mắt người đàn ông trở nên sắc bén vô cùng.

Ai có thể ngờ đội quân Đại Viêm vốn u ám, nặng nề lại được khơi dậy sĩ khí chỉ nhờ một bài 《 Mãn Giang Hồng 》.

Ai có thể ngờ Đông Ngu và Bắc Địch liên thủ tấn công Đại Viêm, lại bị kẻ đó dùng kế ly gián mà tan vỡ?

Viêm Văn Đế quả là một kẻ lắm mưu nhiều kế. Tên tuổi tiểu thi tiên đã vang danh thiên hạ, nhưng thân phận thật sự của người này lại bị hắn che giấu quá kỹ.

Mỗi lần gần như tra ra manh mối, thì kẻ bị tra lại chết một cách khó hiểu, còn người đi tra tiểu thi tiên thì ngược lại bị tra xét.

Chuyện này rốt cuộc là sao!

"Được rồi, ta vẫn luôn điều tra đó chứ."

Dứt lời, cô bé hai tay chống nạnh, bực bội nói: "Vậy Phúc bá phải làm sao đây? Ông ấy là cao thủ hàng đầu của tổ chức chúng ta, nếu bị tra ra là hung thủ, chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao?"

Người đàn ông lắc đầu, cười nói: "Yên tâm đi, thủ pháp giết người của hắn, không ai có thể tra ra đâu."

"Hơn nữa, dù cho có tra ra được, ở Kinh đô cũng chẳng mấy ai có thể giữ chân được ông ấy đâu."

"Vâng." Cô bé ngoan ngoãn gật đầu.

Ngay lập tức, một bàn tay nhỏ nhắn nhưng thô ráp xòe ra trước mặt người đàn ông: "Đưa tiền! Tối nay con muốn ăn thịt. Con đang tuổi lớn mà, người cứ bắt con ăn cơm chan rau mỗi ngày."

"Ta nói cho người biết, nếu không phải con dễ nuôi, con đã bỏ đi từ lâu rồi."

Người đàn ông nghẹn lời, hồi lâu không nói nên lời.

Hắn chỉ vào đàn gà đầy sân, bực tức nói: "Chẳng phải đó đều là thịt sao? Bắt hai con làm thịt là được chứ gì?"

Cô bé lập tức trợn tròn hai mắt: "Gà đáng yêu như thế, người lại muốn ăn thịt chúng sao?"

Người đàn ông: "? ? ?"

Thì ra, gà bên ngoài thì người cứ tha hồ ăn, còn gà nuôi trong nhà thì không được động vào, phải không?

Cuối cùng, người đàn ông thò tay vào ngực, lấy ra một thỏi vàng nhỏ bằng đầu ngón tay.

Cô bé cười đưa tay ra, nhưng hắn lại rút tay về: "Kinh phí tổ chức đang eo hẹp, chỗ nào cũng cần tiền, con liệu mà chi tiêu tiết kiệm."

"Biết rồi, đồ keo kiệt!" Cô bé giật lấy thỏi vàng.

Hừ, đường đường là Tông chủ Ảnh Tông, kẻ phản Đại Viêm số một, Ảnh Vô Tung, vậy mà lại nghèo đến nỗi phải sống tằn tiện từng chút một.

Mất mặt.

...

Hoàng cung.

Trong ngự thư phòng.

Nghe Ninh Xuyên bẩm báo, Viêm Văn Đế chợt đứng phắt dậy.

Mặt ông tràn đ���y vẻ kinh ngạc, giọng nói sắc bén đến nỗi có chút lạc cả tiếng.

Tên tiểu tử này lại lợi hại đến thế sao?

Mới nhậm chức mà đã phá được vụ án mà cả hai phòng Cẩm Y vệ điều tra mấy ngày trời vẫn chưa có manh mối gì sao?

Ninh Xuyên lại là đầu đầy mồ hôi lạnh.

Bệ hạ, người đừng cao hứng quá sớm, người có thể trước hết nghe ta nói xong sao?

Người cao hứng như vậy, ta sợ người chờ chút đem ta cho chặt.

"Tâu bệ hạ, Đường Dật nói đã phá án rồi, hắn cũng muốn thần tâu lại với bệ hạ như vậy."

Ninh Xuyên đến mồ hôi lạnh cũng chẳng dám lau, chửi thầm: *Mẹ kiếp, lão tử vậy mà lại tin lời tên tiểu hỗn trướng Đường Dật kia.*

Giờ thì bằng chứng, sổ sách đều có, nhưng chỉ có tên tiểu tử đó biết, lão tử đây chẳng biết gì sất!

"Hửm? "Đã phá án" theo lời Đường Dật nghĩa là sao?" Viêm Văn Đế nhìn Ninh Xuyên, nắm bắt lấy thông tin trong lời nói của y.

Ninh Xuyên vội vàng chắp tay, tâu: "Bẩm bệ hạ, Đường Dật nói hung thủ giết người chính là quản gia của Cố Thành. Còn về những quyển sổ sách thật sự của các đại thần mượn bạc quốc khố, Đường Dật cũng đã tìm thấy rồi ạ."

"Những điều này, Cố Thành đều ghi chép lại trên những tờ thiếp luyện chữ của mình."

"Đường Dật nói số lượng chữ trên những tờ thiếp của Cố Thành đều là mật mã. Chỉ cần giải mã, những quyển sổ sách thật sự sẽ được phơi bày rõ ràng khắp thiên hạ."

"Còn về cách giải mã, chỉ mình hắn biết mà thôi..."

Viêm Văn Đế khẽ giật mình, kém chút chửi ầm lên.

Tên hỗn trướng này, ngươi còn dám giở trò lưu manh với trẫm ư?

Làm sao? Muốn cùng trẫm cò kè mặc cả sao?

Không đúng, tiểu tử kia không phải là người như thế, chẳng lẽ là trẫm nhìn lầm rồi?

Hắn nhìn về phía Ninh Xuyên, nói: "Hắn muốn làm cái gì? Muốn phong thưởng?"

Ninh Xuyên tâu: "Đường Dật không muốn phong thưởng. Hắn nói, những đại thần đã mượn bạc quốc khố mà còn dám tự ý làm giả sổ sách, đây chính là tội khi quân."

"Vậy thì cứ để chính bọn chúng tự giải mã, tự vả mặt mình!"

Viêm Văn Đế con mắt lập tức phát sáng lên.

Tên tiểu tử này đúng là c��c kỳ ranh ma! Hắn muốn chờ các quần thần nộp tiền theo sổ sách giả, sau đó mới tung ra sổ sách thật sự.

Hơn nữa, còn là để những đại thần kia, chính mình giải mã đánh mặt mình.

Hừ hừ, coi như hiểu chuyện, biết cho trẫm xuất khí.

Thằng nhóc thối Tiêu Lệ kia sao lại chẳng học được lấy nửa điểm chứ... Haizz, thôi, nghĩ đến l���i thấy bực mình.

"Ừm, trẫm chuẩn tấu! Cứ dựa theo kế hoạch của các ngươi mà làm đi!"

Viêm Văn Đế nhìn Ninh Xuyên, mỉm cười nói: "Ngươi đi nói với hắn, hắn muốn làm gì cứ việc làm, trẫm sẽ chống lưng cho hắn tất cả."

"À còn nữa, ba ngày nữa là đến Thẩm viên thi hội, bảo hắn chuẩn bị cho thật kỹ."

Mặc dù rất tin tưởng tài văn chương của Đường Dật, nhưng vẫn phải chuẩn bị thật nghiêm túc.

Thẩm viên thi hội đó chính là yến tiệc độc nhất vô nhị mà trẫm đã chuẩn bị riêng cho hắn.

Chỉ có thể thắng, không thể bại.

Ninh Xuyên thầm thở phào nhẹ nhõm, chắp tay đáp: "Vâng, thần sẽ chuyển lời đến Đường Dật ạ."

Đặc biệt nương chứ, Đường Dật chẳng phải con riêng của bệ hạ đấy chứ?

Đường Dật ngang nhiên làm càn như thế mà ông ấy chẳng hề bận tâm, còn ra sức nâng đỡ đến vậy ư?

Nếu hôm nay là Thái tử hay bất kỳ hoàng tử nào khác, e là đã bị đánh chết từ lâu rồi.

Mà lại, bệ hạ vậy mà coi trọng như vậy Đường Dật tại thi hội biểu hiện...

"Ừm, khanh làm tốt lắm. Trẫm nhớ tr��ởng tử nhà khanh đã đến tuổi nhập học rồi phải không? Cứ cho vào cung học cùng các hoàng tử đi."

Nghe những lời này của Viêm Văn Đế, Ninh Xuyên lập tức dập đầu lia lịa: "Thần xin tạ ơn bệ hạ!"

Được vào hoàng cung học cùng các hoàng tử, đó là thiên đại ân sủng.

Trong tương lai, có được vinh hạnh đặc biệt này sẽ giúp ích rất lớn cho con đường làm quan của hắn.

Vô số đại thần chen nhau đến sứt đầu mẻ trán vẫn chẳng được ban ân, vậy mà chỉ vì y mang Đường Dật có một ngày, bệ hạ lại ban cho y ân huệ lớn đến vậy sao?

Cứ như thế này, chẳng khác nào y đang bao che cho Đường Dật, chứ đâu phải Đường Dật đi theo y nữa.

Rời khỏi hoàng cung, Ninh Xuyên bỗng cảm thấy tinh thần sảng khoái lạ thường, mọi ưu phiền trong lòng cũng tan biến tức thì.

Tô Cuồng à Tô Cuồng, lão tử nể mặt Thái tử nên chẳng muốn so đo với ngươi.

Nhưng lần này, ngươi đá trúng thiết bản.

Ngươi cứ đợi mà trắng tay trả giá đắt đi!

...

Đông cung.

Thái tử đang đánh đàn thì nhận được tin tức, cũng giật mình đứng phắt dậy.

"Đường Dật phá án rồi? Làm sao có thể?!"

Hắn khó có thể tin, tên phế vật kia vậy mà có thể phá án? Nói đùa cái gì.

Nhưng tin tức từ trong cung truyền ra thì không thể nào sai được.

"Đi, lập tức phái người đi thăm dò xem rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?"

"Không! Cứ bảo Tô Cuồng đến gặp bản cung! Bản cung muốn hỏi xem rốt cuộc hắn ta đang làm cái quái gì!"

"Làm sao mà lại để Đường Dật tra ra chân tướng được cơ chứ?!"

Bản dịch này thuộc về truyen.free, mang theo tâm huyết của người chuyển ngữ.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free