Cục Điều Tra Tâm Linh - Chapter 1: Cuộc Gọi Nữa Đêm
Đêm Trà Vinh cuối thu, cái lạnh len lỏi qua từng kẽ áo, quấn lấy người như bàn tay ai đó vô hình đang rờ rẫm. Đồng hồ treo tường gõ nhịp đều đặn, kim giờ vừa chạm mốc 11 giờ khuya. Trong văn phòng tổ trọng án, ánh đèn huỳnh quang nhạt màu vẫn còn sáng, hắt xuống bàn làm việc ngổn ngang tài liệu của Trung úy Trần Mạnh.
Anh vừa khép lại hồ sơ một vụ án giết người cũ chưa ráo mực, tay đưa ly cà phê nguội ngắt lên môi thì chuông điện thoại réo lên, xé tan sự yên tĩnh của đêm khuya. Mạnh nhấc máy, giọng khàn đặc:
— A lô, Trần Mạnh nghe.
Đầu dây bên kia là giọng gấp gáp của Thượng sĩ Lâm – đồng nghiệp cùng tổ:
— Anh Mạnh! Có vụ án mạng nghiêm trọng ở ấp Tân Phú, xã Lương Hòa, huyện Châu Thành. Một gia đình bốn người... chết hết rồi. Cảnh tượng... không thể tả nổi. Anh đến gấp đi.
Trần Mạnh đứng phắt dậy. Cà phê đổ tràn lên đống hồ sơ nhưng anh không buồn để ý. Lấy vội áo khoác, súng, đèn pin, anh lao ra khỏi trụ sở.
Chiếc Minsk 125 rít ga xé gió lao qua những con đường vắng tanh. Trà Vinh về đêm yên ả nhưng trong lòng Trần Mạnh lại nổi lên cơn bão. Mười một năm trong ngành, từng chứng kiến đủ loại tội ác: trộm cắp, đánh ghen, giết người vì tình, vì tiền... Nhưng giọng nói run rẩy của Lâm khiến anh linh cảm đây không phải là vụ án thông thường.
Khu nhà nằm sâu trong đường làng nhỏ, lầy lội sau cơn mưa chiều. Những hàng dừa rũ bóng lặng lẽ dưới ánh trăng mờ. Những căn nhà sàn xen lẫn nhà cấp bốn đứng chênh vênh bên con rạch đen ngòm. Tiếng côn trùng rỉ rả và tiếng ếch kêu càng khiến không gian thêm âm u, lạnh lẽo.
Lực lượng công an địa phương đã phong toả hiện trường. Một vài chiến sĩ đứng canh gác, ánh mắt lo lắng không giấu được vẻ sợ hãi. Trần Mạnh bước tới, ánh mắt anh quét một lượt, kiểm tra kỹ càng xung quanh trước khi tiến vào trong.
Lâm đón anh bên cổng rào bằng tre, sắc mặt trắng bệch, mắt thất thần:
— Ở trong căn nhà cuối vườn... Anh chuẩn bị tinh thần. Em chưa từng thấy cảnh nào như thế.
Trần Mạnh không nói gì, chỉ gật đầu. Anh rút khẩu súng lục giắt sẵn bên hông, đèn pin bật sáng. Tiếng bước chân dội vang qua lối mòn đất sũng nước khiến không gian càng thêm lạnh lẽo. Trên mặt đất, vài giọt máu khô còn sót lại loang lổ, như dấu vết của một cơn ác mộng bỏ lại.
Cửa căn nhà gỗ bị phá tung. Mùi tanh nồng xộc ra ngay khi anh đặt chân tới ngưỡng cửa. Một cảnh tượng như bước ra từ cơn ác mộng.
Máu – ở khắp mọi nơi. Trên vách ván, dưới sàn, bắn tung toé lên trần nhà lợp tôn. Bốn thi thể nằm rải rác, không còn nguyên vẹn. Người vợ bị móc ruột, mắt trợn trừng như vẫn còn kêu cứu. Người chồng bị cắt đôi ngang bụng, nội tạng tràn ra như dạ dày của một con bò bị mổ. Hai người con – một trai một gái – bị xé xác không thương tiếc, tay chân vặn vẹo, khuôn mặt không thể nhận ra.
Trần Mạnh đứng chết lặng. Bàn tay cầm đèn pin run lên, ánh sáng loạng choạng. Bản năng nghề nghiệp kéo anh trở lại thực tại. Anh rút sổ tay, ghi chép nhanh, rồi quay sang hỏi cán bộ pháp y:
— Thời gian tử vong? Có dấu hiệu đột nhập không?
— Ước tính khoảng 2-3 tiếng trước. Không có dấu hiệu cạy cửa hay phá khoá. Có vẻ hung thủ quen biết với nạn nhân... hoặc... họ tự mở cửa.
— Vật gây án?
— Chưa tìm thấy. Vết cắt rất sâu và gọn... như thể dùng móng vuốt... không giống dao thông thường.
Trần Mạnh nhíu mày. Một chi tiết kỳ lạ. Vết thương quá sạch và dứt khoát, không giống dao bếp hay dao phay. Hơn nữa, các vết thương không đồng đều, như thể ra tay trong cơn cuồng sát – hoặc là... không phải người làm.
Anh tiến vào căn phòng ngủ. Trên vách ván là hàng loạt ký tự kỳ dị viết bằng máu, không giống bất kỳ ngôn ngữ nào anh từng thấy. Một tấm gương lớn vỡ toang, mảnh kính cắm vào vách như có ai ném mạnh từ phía trong. Trong góc phòng, một con búp bê sứ nằm chỏng chơ.
Anh cúi xuống xem kỹ hơn con búp bê – trên thân nó, có những vết khắc nhỏ, hình thù giống ký hiệu trong phòng. Trên cổ búp bê có một vết nứt, vệt máu khô như thể nó cũng từng "chứng kiến" cảnh tượng kinh hoàng ấy. Một viên cảnh sát trẻ đứng bên cạnh bất chợt run lên:
— Anh... anh có cảm thấy lạnh không? Dù nhà này đóng kín, nhưng cứ như có gió thổi vậy...
Trần Mạnh không đáp. Nhưng anh cũng cảm thấy điều tương tự. Một luồng khí lạnh như từ trong lòng đất toát ra, không phải từ thời tiết. Anh ngước nhìn trần nhà – những vết máu văng theo đường xoáy, như bị hút về một điểm trung tâm, không phải do người bình thường gây ra.
Anh bước ra hiên nhà. Từ đây nhìn xuống, xóm nhỏ như chìm trong sương mù. Dưới sân, bóng người dân tụm lại, lặng lẽ quan sát. Xa xa, có tiếng chó tru từng hồi dài, não nề.
Một bà cụ trong xóm tiến lại gần, giọng run run:
— Căn nhà này... bị yểm rồi. Tôi đã nói với ông bà ấy đừng ở, nhưng họ không tin. Hồi năm 72 cũng có người chết. Cháy rụi. Cũng bốn người. Mà chết vào đúng ngày này... mười tám năm trước.
— Bà nói gì? Có thể kể rõ hơn không?
— Tôi còn nhớ như in... Đêm đó, trăng khuyết, gió hun hút. Nhà này là của ông thầy pháp gốc Khmer. Ông ấy thờ thứ gì đó... lạ lắm. Rồi một hôm... cả nhà bốc cháy. Người ta nói là do... lời nguyền. Mỗi mười tám năm, bốn mạng người phải trả.
Lời cụ bà như nhát dao lạnh xuyên qua suy nghĩ của Trần Mạnh. Những vụ án man rợ, những dấu hiệu không thể lý giải. Chẳng lẽ... anh đang đối đầu với thứ không thuộc về thế giới này?
Khi trở về phòng làm việc gần rạng sáng, Trần Mạnh không tài nào chợp mắt. Anh lật giở hồ sơ cũ – những vụ án chưa phá được, những cái chết lạ lùng ở vùng Lương Hòa. Quả thực... năm 1972 có một vụ cháy tại chính căn nhà ấy. Một gia đình bốn người. Không ai sống sót. Và kỳ lạ thay – ngày xảy ra vụ cháy cũng chính là ngày hôm nay, mười tám năm trước.
Mồ hôi lạnh túa ra sau gáy. Những ký tự bằng máu... những vết thương như móng vuốt... không có dấu hiệu đột nhập...
Đêm ấy, trong tờ báo công an nội bộ, không ai ghi lại được hết những gì họ thấy. Nhưng với Trần Mạnh, đây là điểm bắt đầu. Một vụ án... hay là một lời cảnh báo từ cõi khác?
Và anh biết, kể từ khoảnh khắc bước qua cánh cửa ấy, anh không còn là người của những vụ án thông thường nữa.