(Đã dịch) Cực Phẩm Toàn Năng Học Sinh - Chương 2102 : Như Ý Kim Cô Bổng
“Hả?” Hạ Thiên nghi hoặc nhìn về phía cây gậy sắt kia.
Hắn thấy một cây gậy sắt đen như mực.
Tiểu đỉnh của hắn thu đồ vật là thu tất cả, không thể bỏ sót bất cứ thứ gì.
“Không đúng, cây bổng này có gì đó lạ lùng.” Tề vương lập tức đi tới chỗ cây gậy sắt kia. Hắn phát hiện vị trí của cây gậy sắt này không hề đơn giản: “Lão tam, ngươi nhìn kỹ xem, cây gậy sắt này không phải treo trên tường, mà là nơi này đặc biệt xây dựng một chỗ trưng bày cho nó. Nói cách khác, cây côn sắt này xuất hiện ở đây trước, sau đó người ta mới kiến tạo bàn trưng bày này.”
“Ta thử lại lần nữa.” Hạ Thiên trực tiếp bước tới.
Tiểu đỉnh! Thu!
Hạ Thiên vung tay trái lên, trực tiếp hướng về phía cây gậy sắt đen mà thu.
Thế nhưng cây gậy sắt lại không hề có bất kỳ phản ứng nào.
“Cái này sao có thể chứ? Ta thế mà không thu nổi nó.” Hạ Thiên kinh ngạc nói.
“Ta thử một chút!” Tề vương mở dây chuyền trữ vật của mình ra.
Thu!
Cây gậy sắt vẫn đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.
“Không được, ta cũng không thu nổi.” Tề vương lắc đầu.
“Quỷ thần ơi.” Hạ Thiên nhìn về phía cây gậy sắt đen kỳ quái này.
“Ta đi lấy nó xuống mang đi.” Tề vương nói rồi lập tức đi tới chỗ cây gậy sắt đen kỳ quái kia, sau đó tay phải hắn trực tiếp chộp lấy cây bổng.
Hả?
Đúng lúc Tề vương muốn lấy cây gậy sắt xuống thì hắn sững sờ cả người. Hắn thế mà không kéo nổi.
“Không kéo được ư?” Hạ Thiên khó hiểu nhìn về phía Tề vương.
“Ừm, ta thử lại lần nữa.” Tề vương nói xong, trực tiếp vận chuyển sức mạnh trong cơ thể. Trên đỉnh đầu hắn cũng xuất hiện năm cái tiểu đỉnh và tám cái đỉnh nhỏ hơn.
Năm đỉnh bát giai!
Tề vương lại là cường giả có thực lực Ngũ Đỉnh Bát Giai.
Đây cũng là lần đầu tiên Hạ Thiên nhìn thấy toàn bộ sức mạnh của Tề vương.
Tề vương lần nữa đặt tay phải lên cây gậy sắt kia.
Hô!
Hắn hít một hơi thật sâu.
Ha!
Tề vương hét lớn một tiếng, trực tiếp dùng sức kéo.
Không nhúc nhích chút nào.
Tề vương thế nhưng là lực lượng Ngũ Đỉnh Bát Giai, đó chính là 38.000 cân, nhưng hắn thế mà không tài nào kéo nổi cây gậy sắt đen này.
“Không được, ta kéo không nhúc nhích.” Tề vương bất đắc dĩ lắc đầu.
Hạ Thiên cũng đi tới chỗ cây g���y sắt đen này. Hắn phát hiện dáng vẻ của cây gậy sắt này rất giống Như Ý Kim Cô Bổng trong thần thoại Địa Cầu, chỉ có điều không có khí thế uy vũ bá đạo như Như Ý Kim Cô Bổng.
Tay hắn đặt trên cây gậy sắt, cảm thấy vô cùng mát lạnh.
“Ta cũng thử một chút!” Hạ Thiên trực tiếp vận dụng sức mạnh của mình.
Tứ đỉnh nhất giai!
Ha ha!
Hạ Thiên hét lớn một tiếng.
Cầm Long Thủ.
Hắn trực tiếp chộp lấy cây gậy sắt, sau đó dùng hết toàn lực kéo một cái.
Ngay khi hắn chụp vào cây gậy sắt, thân thể hắn trực tiếp ngã ngửa ra sau. Cây gậy sắt không tốn chút sức nào đã bị hắn kéo lên, mà hắn cũng vì dùng sức quá mạnh mà trực tiếp lùi về phía sau.
“Cái gì?!” Tề vương mặt đầy vẻ không thể tin được nhìn Hạ Thiên.
Cây gậy sắt này hắn đã dùng hết toàn lực mà còn không kéo nổi, thế nhưng Hạ Thiên lại có dấu hiệu dùng sức quá mạnh.
“Cái này…” Hạ Thiên cũng vô cùng khó hiểu nhìn về phía cây gậy sắt. Hắn phát hiện mình cho dù không cần dùng chút sức nào, hắn cũng có thể dễ dàng cầm lấy cây gậy sắt này.
“Đây là tình huống gì?” Tề vương khó hiểu nhìn Hạ Thiên.
“Ta cũng không biết nữa.” Hạ Thiên lắc đầu.
Đúng lúc này, hai mắt Hạ Thiên đột nhiên biến đỏ.
“Lão tam, mắt của ngươi.” Tề vương vội vàng chỉ về phía mắt hắn.
“Mắt ta làm sao?” Hạ Thiên khó hiểu hỏi.
“Chính ngươi nhìn xem.” Tề vương trực tiếp lấy ra một cái gương ném cho Hạ Thiên. Khi Hạ Thiên đưa lên soi gương thì…
Rắc!
Cái gương trực tiếp vỡ tan.
“Cái này…” Tề vương lại càng thêm khó hiểu.
“Ta nếu là tiên, nhất định nhân gian; ta nếu là ma, khắp nơi huyết hà; ta nếu là Phật, thiên hạ không ma.”
Câu nói này quanh quẩn trong đầu Hạ Thiên.
Sau đó hắn nhìn lại cây gậy sắt trong tay.
Kèn kẹt!
Lớp vật chất đen sì bên ngoài cây gậy sắt trực tiếp vỡ vụn.
Một cây Như Ý Kim Cô Bổng vàng lấp lánh xuất hiện trong tay Hạ Thiên.
“Mẹ nó, không đùa chứ.” Hạ Thiên nhìn thấy cây Như Ý Kim Cô Bổng giống y hệt trong phim truyền hình thì hoàn toàn ngây người.
“Lão tam, ngươi không sao chứ.” Tề vương vội vàng hỏi.
“Ta không sao.” Hạ Thiên nhìn Như Ý Kim Cô Bổng trong tay mình, rất lâu không thể bình tĩnh lại.
Tề vương hiện giờ xem như hoàn toàn bối rối. Đến bây giờ hắn vẫn không rõ rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, vì sao Hạ Thiên có thể cầm lên cây gậy sắt này, còn mắt Hạ Thiên vì sao lại biến đỏ, và cây gậy sắt hiện tại vì sao lại xảy ra biến hóa lớn như vậy.
“Đúng là Như Ý Kim Cô Bổng thật, đáng tiếc ta không thể thu vào trong chiếc đỉnh nhỏ.” Hạ Thiên thầm nghĩ trong lòng. Nếu hắn không đoán sai thì đây chính là Như Ý Kim Cô Bổng trong truyền thuyết.
Nếu không phải là bản sao cao cấp thì...
“Thứ rêu rao như vậy sẽ không bắt ta phải luôn cầm trên tay chứ, nếu có thể nhỏ lại thì tốt.” Hạ Thiên lầm bầm lầu bầu nói. Nếu ngày nào hắn cũng cầm Như Ý Kim Cô Bổng trong tay, vậy hắn một ngày sẽ bị người ta cướp bóc một trăm lần mất, quá chiêu diêu.
Ba!
Theo câu nói này của Hạ Thiên, Như Ý Kim Cô Bổng thế mà thật sự nhỏ lại.
“Mẹ nó!” Hạ Thiên và Tề vương đồng thời kêu lên.
Nhỏ lại, thế mà thật sự nhỏ lại.
Hạ Thiên kinh ngạc là vì hắn từng xem phim truyền hình về Như Ý Kim Cô Bổng có thể tự động biến lớn thu nhỏ, còn Tề vương thì vì hắn căn bản chưa từng nghe nói qua binh khí cũng có thể tự do biến lớn thu nhỏ.
Bởi vậy cả hai mới đồng thanh cảm thán.
“Có thể nhỏ thêm chút nữa không?” Hạ Thiên thăm dò nói.
Vừa rồi là ba mét biến thành hai mét.
Ba!
Lần này là hai mét biến thành một mét!
“Nhỏ thêm chút nữa.” Hạ Thiên thấy thế mà có tác dụng, vội vàng lần nữa kêu lên.
Ba!
Nửa mét!
Nhỏ!
Hai mươi lăm centimet.
Nhỏ!
Nhỏ xíu!
Cuối cùng, Như Ý Kim Cô Bổng thế mà thật sự biến thành một cây châm lớn nhỏ.
“Đậu đen rau muống, Đại Thánh à, đây là người trên trời che chở ta đó sao.” Hạ Thiên lúc này trong lòng đừng hỏi vui sướng đến mức nào, hắn nằm mơ cũng không nghĩ tới mình lại có thể cầm được Như Ý Kim Cô Bổng trong truyền thuyết.
Hiện tại Hạ Thiên có một loại cảm giác.
Đó chính là Tham Lang nhập thể.
Hắn dường như cũng tìm được cảm giác năm đó của Tham Lang, thật sự là uống nước lạnh cũng có thể hắt ra đan dư��c, vấp ngã ở hành lang cũng có thể nhặt được bí tịch.
Cảm giác này chính là một chữ: Quá TM sướng rồi.
Hôm nay hắn mặc dù chưa đi kiểm tra xem trong bảo khố của Đế quốc Thái Dương rốt cuộc đã thu được bao nhiêu thứ, nhưng hắn có thể xác định, lần này bọn họ đã phát đại tài.
Thật sự phát đại tài, lần phát tài này có thể nói là giúp Tề Vương thành tăng tốc phát triển ít nhất hơn hai trăm năm.
Hơn nữa hắn thế mà còn thu được Như Ý Kim Cô Bổng, đây chính là thứ mà mỗi người đàn ông Địa Cầu khi còn bé đều từng khao khát có được.
Tâm trạng Hạ Thiên bây giờ vô cùng tươi đẹp, vui vẻ đến mức hắn hoàn toàn không giấu được sự hân hoan của mình, chính là hưng phấn, chính là cao hứng. Hắn nhìn Tề vương vẫn còn đang ngây người ở chỗ này, trực tiếp phất phất tay: “Đại ca, chúng ta đi thôi.”
Tề vương che mặt mình, trực tiếp ngồi xổm trên mặt đất: “Ta muốn lẳng lặng.”
“Lẳng lặng là ai?” Hạ Thiên khó hiểu nhìn về phía Tề vương.
Bản dịch này là tài sản riêng của truyen.free, không sao chép dưới mọi hình thức.