Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Cùng nhau tìm kiếm những câu chuyện lãng mạn sau giờ học nào!!! - Chapter 4: "Chẳng phải tình yêu giống như một ván cờ sao" ? Nhật Hoà

“Vậy là em đã bị từ chối.”

Giọng chị ấy đều đều, không chút phán xét, nhưng có gì đó như một tiếng thở dài lặng lẽ. Tôi nhìn chằm chằm xuống mặt bàn gỗ trơn láng, cố gắng giữ giọng mình bình tĩnh nhất có thể.

“Vâng ạ. Cô ấy không trả lời cũng không từ chối... Nhưng cô ấy đã bỏ đi, để lại em một mình.”

Một khoảng lặng ngắn ngủi trôi qua.

Giữa ngày hè oi ả, tôi mới nhận ra bàn tay mình lạnh ngắt. Một cảm giác ấm áp đột ngột phủ lên những ngón tay run rẩy—chị ấy nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi. Lòng bàn tay mềm mại, ấm áp một cách kỳ lạ, như thể có thể truyền hơi ấm vào tận sâu trong lồng ngực tôi.

Tôi ngẩng đầu lên. Chị ấy đang nhìn tôi, đôi mắt dịu dàng như thấu hiểu tất cả. Một ngón tay thon dài vân vê lọn tóc lòa xòa trước trán, như thể đang cân nhắc điều gì đó.

“Sau đó cô ấy có tránh mặt em không?”

Giọng chị ấy ấm áp đến mức tôi gần như cảm thấy mình đang được vỗ về. Tôi vô thức siết nhẹ nắm tay.

“Không ạ...”

Tôi ngập ngừng, rồi gãi đầu.

"Ngày hôm sau cậu ấy vẫn đến nhà em để... ăn cơm.”

“Hả…?”

Tôi thấy rõ ràng quai hàm chị ấy như muốn rớt xuống bàn.

“…Em ấy vẫn đến nhà em ăn cơm?”

“Dạ.”

“…Ngay sau khi không trả lời lời tỏ tình của em?”

“Dạ.”

“…Và em vẫn nấu cho cô ấy?”

“…Dạ.”

Không khí bỗng nhiên trở nên im ắng một cách kỳ lạ. Chị ấy chống tay lên trán, ánh mắt trống rỗng như thể đang cố gắng tiêu hóa thông tin.

“Ừm... chắc chị cần một chút thời gian để hiểu chuyện này...”

Tôi khẽ ho một tiếng rồi tiếp tục.

“Em có cảm giác mối quan hệ giữa em và cô ấy đã tiến hóa đến một bước vi diệu nào đó. Em đã từng nghĩ mình có cơ hội... nên em đã tỏ tình thêm một lần nữa.”

“Một lần nữa…?”

“Rồi lại một lần nữa.”

Càng nói, giọng tôi càng trở nên khàn đặc.

“Nhưng em chỉ nhận lại sự im lặng. Đôi khi cô ấy sẽ lờ đi như chẳng nghe thấy, đôi khi lại tránh mặt em một ngày... Em chẳng bao giờ nhận được câu trả lời. Em vẫn níu giữ lấy chút hy vọng xa vời nào đó. Cho đến ngày lễ tình nhân tháng trước.”

Chị ấy chậm rãi gật đầu.

“Chị có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra...”

Tôi mím môi.

“Em đã bày tỏ tình cảm một lần nữa, câu trả lời mà em nhận được vẫn chỉ có ánh mắt lạnh giá đó."

Tôi cúi đầu xuống, từng chữ phát ra khiến tôi khiến tôi cảm thấy đau đớn như tự lấy dao cắt từng vết lên người mình. Nhưng tôi phải nói, bởi vì tôi biết rằng đây là sự thật.

“Lúc đó em đã cảm thấy như sức lực đã rời khỏi cơ thể mình. Có lẽ những suy nghĩ của em là đúng, em chẳng xứng đáng với cô ấy. Có lẽ mối quan hệ giữa chúng em sẽ chỉ dừng lại ở một đầu bếp và một khách hàng, như thế là tốt nhất. Chắc chắn một ngày nào đó, cô ấy sẽ bay đến nơi mà em chẳng thể nào với tới. Có lẽ... ngay từ đầu tình cảm em dành cho cô ấy là một sai lầm.”

Tôi dừng lại một chút, hít một hơi sâu.

“Nhưng... việc dừng lại thật khó khăn. Mỗi khi ở bên cạnh em đều bất giác muốn ở bên cô ấy lâu hơn, muốn được chăm sóc cho cô ấy nhiều hơn nữa. Em cảm giác như mình sẽ không thể ngừng việc yêu cô ấy được.”

Chị ấy nhìn tôi thật lâu. Đôi mắt ánh lên một thứ gì đó khó tả, như thể chị ấy đang cố gắng kìm nén điều gì đó.

“Em xin lỗi vì đã làm chị buồn ạ.”

"Không sao." Chị ấy cười rồi nói tiếp "Những câu chuyện buồn cũng có sức hấp dẫn của nó mà.”

Chị ấy khẳng định chắc nịch, rồi bất ngờ vươn tay xoa xoa mái tóc bù xù của tôi.

“Á, chị đừng có xoa đầu em chứ!”

Tôi ôm đầu né tránh nhưng chị ấy chỉ bật cười.

Sau khi an ủi tôi một chút, chị ấy rút một mảnh giấy nhỏ từ túi áo ra và đặt lên bàn.

"Ngày này tuần sau, hãy đến câu lạc bộ nhé. Chị luôn sẵn sàng ở đây để chia sẻ với em. Đây là số liên lạc của chị, nếu ngại thì em nhắn tin cũng được, Loza của chị cũng là số này đó.”

Tôi chớp mắt, nhìn tờ giấy một lúc trước khi cẩn thận cầm lấy.

Không hiểu sao dù mới gặp lần đầu tôi lại có thể nói hết mọi thứ với một người lạ như chị ấy. Cảm giác thân thuộc như trò chuyện với một người bạn thân đã lâu vậy.

Được nói hết những suy nghĩ trong mình khiến tâm hồn tôi như được gột rửa. Từ tận đáy lòng tôi cảm kích chị ấy nhiều lắm, dù có nhiều điều muốn nói nhưng thứ cuối cùng tôi thốt ra chỉ có mấy chữ.

“Cảm ơn chị.”

Tôi cúi đầu, uống nốt ngụm trà còn lại trong cốc trước khi đứng dậy.

“Em xin phép ạ.”

“Ừ, hẹn gặp lại.”

Đáp lại tôi là một nụ cười tươi như ánh nắng mùa hạ.

Tôi bước đến cánh cửa gỗ mun, tay nắm nhẹ lấy tay nắm cửa. Khi quay lại cúi đầu một lần nữa thay cho lời tạm biệt, ánh mắt tôi vô thức dừng lại trên khuôn mặt chị ấy.

Tôi không biết liệu có thể gọi chị ấy là một “chuyên gia” hay không, nhưng có một điều tôi chắc chắn—

Nếu có ai đó đủ dịu dàng để lắng nghe và đủ ấm áp để xoa dịu nỗi đau của người khác, thì người đó chính là chị ấy.

Tôi bước ra hành lang đầy nắng của ngày hè, lòng nhẹ nhõm hơn một chút.

---

Tôi nhìn theo bóng lưng của cậu trai khuất dần sau cánh cửa, một nỗi trống rỗng khó tả dâng lên.

“Con người thật sự có thể yêu ai đó đến mức này sao?”

Một tình cảm sâu sắc đến nỗi dù bị tổn thương lặp đi lặp lại, vẫn không thể buông bỏ. Tôi không biết nên gọi đó là ngốc nghếch hay đáng ngưỡng mộ nữa.

Khi tiếng bước chân ngoài hành lang dần xa, tôi lập tức buông thả cơ thể xuống ghế nệm, ngửa đầu ra sau và xoa nhẹ hai bên thái dương.

" Tôi muốn mấy câu chuyện ngọt ngào cơ... Nhưng mà mấy câu chuyện khởi đầu bằng bi kịch rồi kết thúc hạnh phúc cũng ấm lòng lắm nhỉ."

Không còn cách nào khác, có lẽ tôi phải tìm hiểu thêm về chuyện này thôi.

Nhật Hòa… đúng là một trường hợp không dễ giải quyết.

Những gì cậu ấy trải qua không đơn thuần là một cú sốc lớn có thể làm thay đổi cả cuộc đời ai đó, mà là những vết xước nhỏ chồng chất theo thời gian. Những tổn thương nhỏ nhặt nhưng tích lũy qua từng ngày, từng tháng, từng năm, như những viên sỏi nhỏ rơi vào lòng hồ tĩnh lặng—tưởng chừng không đáng kể, nhưng dần dần khiến mặt nước chẳng còn yên bình nữa.

Tình yêu không được đáp lại là một trong những cảm xúc đau đớn nhất mà con người có thể trải qua. Nó không như nỗi buồn vì một mất mát rõ ràng, mà là sự dằn vặt kéo dài, sự hy vọng mong manh cứ bị dập tắt rồi lại nhen nhóm trở lại. Nhật Hòa đã đặt cả trái tim mình vào một người mà ngay từ đầu, có lẽ cậu ấy chưa bao giờ thực sự chạm tới.

Không, còn quá sớm để kết luận bất kỳ điều gì.

Tôi đã sử dụng một chút ám thị trong giọng nói, một vài cử chỉ nhỏ mang tính trấn an. Không có gì quá phức tạp—chỉ là vài thủ thuật để giúp cậu ấy thả lỏng và cảm thấy dễ dàng chia sẻ hơn. Nó giống như một viên thuốc an thần nhẹ, giúp cậu ấy giảm bớt sự căng thẳng đi một chút.

Dù vậy, tôi không ảo tưởng rằng mình có thể "chữa lành" cậu ấy chỉ trong một buổi nói chuyện. Tôi chỉ có thể giúp cậu ấy gỡ bỏ một chút gánh nặng trong lòng, nhưng phần còn lại… vẫn là một chặng đường dài mà cậu ấy phải tự bước đi.

"Làm sao để ngừng thích một người?"

Câu hỏi này... quá khó.

Không chỉ với Hòa, mà với chính tôi.

Vốn kiến thức tình yêu của tôi chỉ từ mấy tác phẩm cổ điển như Bóng ma nhà hát, Hồ Dạ Xoa hay mấy tiểu thuyết tình yêu trên mạng mà thôi. Làm sao tôi trả lời nổi câu hỏi này chứ.

Tôi ngả người ra ghế mà suy ngẫm, thở dài một hơi rõ dài.

"Chắc mình phải nghiên cứu thêm mảng tâm lý tình cảm mới được..."

Đúng lúc này, một tin nhắn đến.

Nhi: “Mai rảnh không? Bà mà dám trốn nữa thì chết với tui.”

Thở dài một hơi tôi mỉm cười, nếu thất hứa mãi nhỏ sẽ giận mình mất. Tạm gác lại những suy nghĩ trong đầu tôi dọn dẹp lại vật dụng cá nhân rồi rời khỏi trường.

---

Ngày hôm sau

"Hôm nay bà đừng hòng thoát!"

Tôi còn chưa kịp thu dọn sách vở thì đã bị tóm gọn từ phía sau.

"Á á á, đầu hàng! Đầu hàng liền đây!"

Tôi giơ hai tay lên đầy cam chịu.

"Hôm nay tui sẽ đi ăn với bà, được chưa?!"

"Phải vậy chứ, hahaha!"

Tôi có thể nghe thấy tiếng cười trong trẻo ngay sát tai mình, nhưng chưa kịp thả lỏng thì—

"Mà nè, tui phải bù đắp lại những ngày cô đơn mà bà bỏ rơi tui mới được."

"Khoan- ý bà là gì???"

Không có dấu hiệu báo trước vòng tay của nhỏ càng siết chặt hơn.

"Nhi ơi, tui đang thiếu oxy á!"

"Không sao đâu, một người bình thường có thể ngừng thở trong tận 5 phút lận!"

Bà có chắc đó là người bình thường không đó!!!!

Dù muốn phản bác nhưng cuối cùng tôi cũng chỉ có thể nằm im chịu trận. Dù sao thì một thiếu nữ trói gà không chặt như tôi làm sao chống lại sức mạnh của quý cô đã đạt giải quán quân Jujitsu toàn quốc lúc 15 tuổi chứ.

Sau một lúc được trải nghiệm cảm giác của con nhộng trước khi hoá bướm tôi cũng được nhỏ buông tha.

Tôi phủi lại quần áo, trừng mắt nhìn thủ phạm đang ung dung cười tít mắt.

"Lần sau tui không mua kem ly bản giới hạn giúp bà nữa đâu." Nghe thế nhỏ tròn xoe hai mắt rồi vội vàng chạy lại ôm lấy cánh tay tôi, hai mắt nhìn tôi long lanh như chuột hamster.

"Tui biết lỗi rồi mà, tui không làm vậy nữa đâu."

Nhìn dáng vẻ đáng thương của nhỏ tôi tự nhiên cảm thấy có lẽ mình mới là người sai trong chuyện này (?).

Nghĩ gì đó, mình mới là người chịu thiệt cơ mà.

Nhưng mà mỗi khi nhìn khuôn mặt đáng yêu của Nhi cuối cùng tôi chỉ biết nuốt mọi lời nói vào trong rồi tha thứ cho nhỏ mà thôi. Đáng yêu đúng là không công bằng mà.

---

Sau hai mươi phút đi bộ, cuối cùng hai đứa tôi cũng đến nơi. Tấm biển ghi La Miesta - Ha, màu vàng kim bắt mắt đến mức khiến tôi chú ý từ xa.

Đứng trước nhà hàng, tôi hơi choáng ngợp.

"Chỗ này sang trọng thật."

Dù không rành về xe hơi, tôi cũng đủ biết bãi đỗ xe toàn những chiếc đắt tiền. Cánh cửa kính phản chiếu những ánh đèn vàng sang trọng, trong khi dòng người ra vào toàn là những gương mặt có vẻ thuộc giới thượng lưu.

Nhi kéo tay tôi đi thẳng đến cửa.

"Nhanh nào, tui đặt bàn trước rồi đó!"

Sau khi xác nhận đặt chỗ, một nhân viên nữ trong bộ trang phục truyền thống dẫn chúng tôi đến phòng ăn riêng.

Căn phòng mà Nhi chọn có tông màu tươi sáng, với những chậu cây nhỏ đặt dọc theo bệ cửa sổ. Ánh nắng chiều rọi qua lớp rèm mỏng tạo nên một không gian ấm áp, khiến tôi cảm thấy thư giãn hơn một chút.

"Nè, bà muốn ăn gì?"

Nhi hào hứng hỏi, tay bấm lia lịa trên màn hình cảm ứng. Dù mới chỉ nhìn thấy món ăn trên màn hình thì nước dãi của nhỏ đã sắp chảy ra ngoài rồi kìa, hai mắt nhỏ thì sáng long lanh như ánh sao trời.

Tôi ngồi xuống bên cạnh Nhi, lướt mắt qua thực đơn. Sau khi chọn vài món nước và bánh ngọt, chúng tôi hoàn tất đặt hàng.

"Nhanh thật nha." Tôi chớp mắt khi thấy thức ăn được mang lên chỉ sau vài phút.

"Hé hé, đây là mấy món tớ đặt trước đó. Combo đặc biệt đó nha!"

Nhi vỗ ngực đầy tự hào, nhưng vì chiều cao khiêm tốn nên trông nhỏ cứ như một con sóc nhỏ khoe khoang về đống hạt dẻ nó giấu được cho mùa đông vậy.

Khi tôi còn đang thong thả nhấm nháp từng món một, Nhi đã chuyển sang chế độ "mãnh thú", tay nhỏ hoạt động hết công suất, từng món ăn được đưa lên miệng khiến má cậu ấy phồng ra như một con sóc.

Tôi chỉ ăn thêm mỗi món một tí là đã có cảm giác hơi no rồi, bên kia Nhi cũng đã dừng đũa, tất cả đồ ăn trên bàn đã yên vị trong cái bụng nhỏ xíu đang hơi căng lên một chút đó.

"Cảm ơn vì đã mời tui nha, lâu lắm rồi tôi mới ăn một bữa ngon như vậy."

"Tất nhiên rồi, đây là chuỗi nhà hàng siêu nổi tiếng ở nước ngoài mà. Trong thời gian khai trương thì chủ nhà hàng sẽ đảm nhận chức bếp trưởng luôn nên đồ ăn mới ngon vậy đó."

Tôi gật đầu dù mù tịt về mấy thông tin này. Nhưng đúng là không thể chê được món nào ở đây cả.

Bên kia, Nhi lại hí hoáy bấm trên màn hình cảm ứng một lần nữa. Một lát sau, bồi bàn mang món tráng miệng và thức uống ra.

Tôi chọn một ly trà đào và đĩa trái cây, còn Nhi thì gọi một ly kem lớn cùng với một món bánh socola bắt mắt mang tên "Khu rừng đen."

Nhấm nháp một ngụm trà, tôi khẽ thở dài.

Nhi ngay lập tức phản ứng trước hành động đó.

"Bà có tâm sự hả?"

"Ừ." Tôi gật đầu. "Tui đang gặp một vụ tư vấn khó."

“Khoan khoan... câu lạc bộ đó thật sự có người tới hả?”

Nhi tròn xoe mắt, ngạc nhiên đến mức đánh rơi cái nĩa xuống đĩa.

“Có mà! Ít nhất thì năm ngoái tớ cũng có.” Tôi giơ tay đếm từng ngón. “Tận bốn người lận đó nha.”

“Chà… tận bốn người cơ đấy.” Nhi khoanh tay, gật gù ra chiều suy tư. Nhưng ngay sau đó, cô nàng cười khì, giọng đầy trêu chọc. “Tui cứ tưởng cái câu lạc bộ đó là nơi tụ tập của mấy người kỳ quặc để truyền bá văn hóa 2D không chứ.”

Tôi suýt sặc ngụm trà.

“ Bọn tui nghiên cứu tâm lý con người đàng hoàng nha!” Tôi lập tức phản bác, nhưng nghe chẳng có chút sức thuyết phục nào.

Nhi bật cười hăng hắc, đôi mắt ánh lên vẻ tinh quái. Nhưng may là lần này nhỏ không truy vấn thêm.

“Vậy thì chuyện gì mà ‘chuyên gia tâm lý Thiên Hà vĩ đại’ đây lại phải đau đầu vậy?”

Vừa hỏi, cô nàng vừa cắt một miếng socola lớn cho vào miệng. Nhìn cách cô ấy nhai một cách thỏa mãn, tôi cảm thấy sắp có người bị nghẹn đến nơi, liền đẩy cốc trà qua cho chắc ăn.

Sau khi uống một ngụm trà, Nhi im lặng chờ đợi.

Tôi thở dài. “Là về chuyện tình cảm của một hậu bối.”

“Ồ khoan khoan, chả phải đây là thứ cậu luôn mong muốn sao? Cái gì nhỉ… À, đúng rồi—‘romcom ngoài đời thật’!”

Vừa nói, Nhi vừa chỉ thẳng vào tôi như thể vừa phát hiện ra một bí mật động trời.

Ư… Tôi cảm thấy bên trong mình vừa chết đi một chút.

Nhi cười đầy ẩn ý, thấy tôi không phản ứng gì thì tiếp tục châm chọc:

“Ai mà quên được cái thời hoàng kim năm lớp 10 của cậu chứ. Ngày nào cũng đòi kiếm ‘một câu chuyện tình yêu định mệnh.’”

“Tớ đã bảo cậu đừng nhắc nữa mà!” Tôi than thở, lấy tay ôm mặt như muốn đào một cái hố để chui xuống.

“Rồi cái lần cậu lén nhìn lén chuyện tình của thầy hiệu trưởng ấy—”

“IM NGAY!”

Tôi vươn tay bịt miệng Nhi, nhưng cô nàng đã nhanh chóng né được, cười như được mùa.

“Trời ơi, nhớ lại mà mắc cười muốn chết.” Cô ấy lau khóe mắt, rồi vỗ vai tôi một cái. “Nhưng mà, tớ cứ tưởng cậu vẫn còn đang trên hành trình săn tìm "romcom ngoài đời thật" chứ.”

Tôi lườm cô ấy, chống cằm, giọng u ám:

“Tớ đã ngưng việc tìm kiếm thứ đó từ lâu rồi.”

“Ừ ừ, tin liền á.”

Rõ ràng là cô ấy không tin chút nào.

Tôi hắng giọng, quyết định chuyển chủ đề trước khi quá khứ đen tối của mình bị đào bới thêm. Vì một số tình tiết trong câu chuyện hơi cá nhân, nên tôi chỉ tóm tắt sơ về tình huống của Hòa.

Khi nghe xong, Nhi chống cằm, mặt đầy vẻ thản nhiên.

“Ngừng thích một người á? Chuyện này có gì khó đâu?”

Tôi chớp mắt. “Cậu nói vậy là sao?”

Nhi đặt nĩa xuống, nhìn thẳng vào mắt tôi.

“Chẳng phải chỉ cần quyết định không thích nữa là xong sao? Tui không biết phải giải thích sao nữa, nhưng mà… đó là cách tui luôn làm."

Tôi lặng người trong ba giây, rồi bật cười trừ.

“Nhi này, bà đơn giản quá rồi đó.”

“Ừ ha.” Nhi nhún vai. “Nhưng mà nè, nếu ai cũng rối rắm như vậy thì có phải đã có rất nhiều người đang sống khổ sở lắm không?”

Câu nói của Nhi… tuy đơn giản, nhưng lại khiến tôi phải suy nghĩ.

Đúng là có những người, chỉ cần quyết định một chuyện là họ sẽ không bao giờ nhìn lại. Nhưng cũng có những người lại luôn dằn vặt bản thân vì những quyết định trong quá khứ rồi mắc kẹt trong những suy nghĩ về một tương lai không tồn tại nào đó.

“Dù sao cũng cảm ơn bà.” Tôi khẽ cười.

Nhi không nói gì, chỉ tiếp tục ăn uống một cách vui vẻ.

Tôi rời khỏi nhà hàng, cùng Nhi đi bộ một đoạn. Cô ấy vẫn ríu rít như mọi khi, còn tôi chỉ im lặng lắng nghe.

Trước khi chia tay, như mọi lần, Nhi kéo tôi vào một cái ôm thật chặt.

“Lần sau có chuyện gì thì cứ kể với tui nha, Thiên Hà vĩ đại~”

"Ờ ờ, biết rồi biết rồi.”

Tôi bật cười, vỗ nhẹ lên lưng cô ấy.

Có lẽ vì được ở bên Nhi mà tâm trí tôi được tạm thời thả lỏng khỏi những suy nghĩ về Nhật Hòa. Cô ấy lúc nào cũng mang đến một bầu không khí dễ chịu,. Dù đôi khi hơi phiền phức, nhưng tôi vẫn cảm thấy may mắn khi có một người bạn như vậy.

Trở về nhà, tôi ngồi xuống bàn, mở máy tính lên nhưng không thể tập trung vào bất cứ thứ gì.

Tôi gập máy tính lại, lòng suy nghĩ mông lung. Câu nói của Nhi đã giúp tôi xua tan một chút mây mù trong tâm trí. Cảm giác như tôi vẫn còn thiếu một thứ gì đó để có được câu trả lời.

---

Hai ngày trôi qua, đã đến buổi sinh hoạt thứ hai trong tuần của câu lạc bộ. Hôm nay, Nhi bận rộn với Câu lạc bộ võ thuật, nên hôm nay tôi tạm thoát khỏi cảnh bị bám dính khi tan học.

Như thường lệ, tôi dừng lại trước cửa, lau chùi qua tấm bảng hiệu cũ kỹ. Sau đó, tôi mở cửa bước vào.

“Chào hội trưởng.”

Thanh nhẹ nhàng gấp quyển tiểu thuyết đang đọc dở, ngước mắt nhìn tôi. Cặp kính mắt phản chiếu ánh sáng yếu ớt từ cửa sổ, ánh mắt sắc sảo màu đen đầy điềm đạm, một tư thế ngồi trang nhã cậu ấy giống như một thư sinh bước ra từ những câu chuyện của Bồ Tùng Linh.

Nhưng thực tế thì đây là Thanh, một thành viên bình thường trong câu lạc bộ mà thôi.

Tôi kéo ghế, ngồi xuống đối diện cậu ấy.

"Hôm nay cậu không tập thư pháp à?"

"Đồng phục của tôi vẫn còn dính mực từ lần trước, mà đồng phục mới thì chưa giao tới." Thanh gật gù, ngón tay đẩy nhẹ gọng kính. Dù cách xưng hô có hơi xa cách nhưng mà cậu ấy cũng là một trong số ít người thân thiết với tôi ở ngôi trường này.

"Cậu vẫn đang đọc "Thiên Sứ Bàn Bên" hả?" Tôi liếc nhìn quyển sách trên bàn.

"Ừ, tôi vẫn đang nghiên cứu. Có mấy đoạn tôi không hiểu lắm."

Cậu ấy nói với vẻ trầm ngâm như đang phân tích một vấn đề triết học.

Tôi tò mò. "Là đoạn nào vậy?"

Thanh mở sách, lướt qua vài trang rồi chỉ vào một đoạn.

"Đây, đoạn nữ chính đỏ mặt khi được nắm tay... Rồi đoạn này nữa... À, cả đoạn này nữa..."

Tôi liếc qua danh sách những cảnh romcom kinh điển cậu ấy đang chỉ.

"Ý cậu là... cậu không hiểu tại sao một cô gái lại đỏ mặt khi được người mình thích nắm tay?" Tôi hỏi, cố nhịn cười.

Thanh gật đầu chắc nịch. "Chính xác. Tôi đã xem xét các yếu tố: nhiệt độ cơ thể, áp suất tay, mức độ kích thích thần kinh... Nhưng vẫn không tìm được lý do hợp lý."

Tôi chống cằm, chậm rãi chớp mắt.

"...Cậu tính làm thí nghiệm luôn không? Hay muốn viết báo cáo nghiên cứu luôn cho trọn vẹn?"

Thanh đẩy nhẹ gọng kính, không buồn đáp lại lời trêu chọc, ánh mắt vẫn giữ nguyên vẻ trầm tư.

“Cảm xúc con người là một biến số bất định. Có lúc nó chỉ là nhiễu loạn không đáng kể trong hệ thống suy luận của tôi, nhưng cũng có khi… nó phá vỡ hoàn toàn mọi dự đoán.”

Tôi gật gù trong khi không hiểu cậu ấy đang nói gì lắm.

Ngay lúc đó—

"Hai người đang bàn chuyện gì đó?"

Một giọng nói nhẹ nhàng như tiếng chuông ngân vang lên.

Chúng tôi quay ra.

Cánh cửa câu lạc bộ đã mở từ lúc nào.

Ngọc— người có khí chất của một tiểu thư quý phái—bước vào. Từng bước đi của cô ấy nhẹ nhàng nhưng đầy tự tin, mái tóc đen dài được tết hờ sang một bên, đi cùng một chiếc cặp nhỏ xinh trên tay. Đôi mắt to tròn của Ngọc khẽ chớp chớp, đôi môi đỏ mọng thì cong lên như đang mong chờ điều gì đó.

"Bọn tớ đang bàn về chuyện tình cảm trong tiểu thuyết thôi" Tôi hỏi.

Ngọc khẽ nghiêng đầu, nở nụ cười dịu dàng. "Cho mình tham gia với. Chờ tớ một lát, ấm đun nước để đâu nhỉ?"

Tôi chỉ về phía tủ kính. "Ngăn trên cùng đó."

Ngọc với tay nhưng có vẻ hơi quá tầm. Không cần đợi lâu, Thanh đứng dậy, với lấy ấm nước giúp cô ấy.

"Cảm ơn nha."

Ngọc nhận lấy ấm nước rồi bắt đầu chuẩn bị trà.

Mọi thứ từ đây như trở thành một màn trình diễn.

Ngọc mở nắp hộp trà, mùi thơm thanh mát lan tỏa ngay lập tức. Cô ấy nhẹ nhàng xúc từng muỗng trà bằng một chiếc thìa bạc nhỏ, cẩn thận đong đếm rồi thả vào ấm.

Hơi nước bốc lên, vẽ nên những đường cong mờ ảo trong ánh sáng nhàn nhạt. Khi nước đạt đến nhiệt độ thích hợp, Ngọc bắt đầu rót trà bằng một động tác tinh tế, cổ tay uyển chuyển như một vũ công đang trình diễn.

"Đây là Tam Thủ Ngọc, cách pha trà truyền thống của nước mình mà mình mới học được ở bữa tiệc lần trước đó." Cô ấy chậm rãi giải thích, ánh mắt ánh lên vẻ thích thú.

"Tam Thủ Ngọc?" Tôi mở to đôi mắt tỏ vẻ tò mò.

"Ba lần rót, ba lần chờ. Mỗi giai đoạn đều giúp trà đạt đến hương vị hoàn hảo nhất."

Cô ấy đặt chén trà trước mặt tôi và Thanh, một nụ cười mỉm xuất hiện.

Tôi nhấp một ngụm nhỏ. Vị thanh mát tràn qua đầu lưỡi, lưu lại một chút ngọt nhẹ sau khi nuốt xuống.

"Ừm... ngon ghê." Tôi gật gù.

Ngọc cười, "Mình thấy nó rất đáng để bỏ công sức."

Sau khi bày biện xong, cô ấy lấy từ túi xách ra một gói bánh quy, đặt lên bàn.

"Bánh mình làm trong tiết nấu ăn hôm nay nè. Hai cậu thử xem nhé."

Thanh gật đầu. "Cảm ơn tiểu thư."

Tôi cũng hùa theo, nâng tách trà với dáng vẻ giả vờ trang trọng. "Đa tạ tiểu thư Lam Ngọc."

Ngọc bật cười, cũng không phản bác, chắc là cô bạn đã quá quen với mấy trò đùa kiểu này rồi.

"Kể mình nghe chuyện mà hai cậu bàn tán lúc nãy đi."

Thế là tôi được dịp trêu chọc Thanh lần nữa, Ngọc cũng hùa theo trò đùa, còn Thanh thì trả lời nghiêm túc như mọi khi. Sau đó căn phòng trở lại với sự yên tĩnh.

Ngọc đang bình thản rót thêm nước. Thanh thì chăm chú đọc sách. Tôi bất giác nhớ đến chuyện của Hoà.

“Mỗi khi ở bên cạnh cô ấy, em đều bất giác muốn ở bên lâu hơn…”

Tôi đặt chén trà xuống, gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn theo nhịp.

Chẳng lẽ, chỉ có Hoà là yêu cô gái kia?

Nếu là vậy, tại sao cô ấy vẫn tiếp tục đến nhà cậu ấy ăn cơm?

…Có gì đó không hợp lý.

"Có chuyện này tớ muốn nghe ý kiến của hai cậu."

Thanh gấp quyển sách lại, nhìn về phía tôi bằng ánh mắt bình tĩnh như biển lặng. Ngọc thì đan chéo hai tay dưới cằm, mỉm cười rồi nháy mắt ra hiệu cho tôi.

Câu chuyện của Hoà một lần nữa được tôi kể, tất nhiên là giấu tên nhân vật chính. Sau đó tôi đưa ra vài suy đoán của bản thân cho hai cậu ấy. Nói xong hết mọi thứ tôi im lặng chờ đợi câu trả lời.

Thanh đẩy nhẹ gọng kính, giọng điềm tĩnh nhưng chắc nịch.

"Nếu xem tình yêu như một ván cờ, thì cậu ta tự đưa quân tướng vào tay kẻ địch rồi còn để người đó tùy tâm mà giày xéo nữa. Thật là ngu xuẩn."

Cậu ấy khoanh tay, ánh mắt sắc bén như đang phân tích một bài toán phức tạp.

"Khi một người biết trước kết quả sẽ chỉ toàn đau khổ, lựa chọn hợp lý nhất là rút lui. Nhưng vấn đề ở đây chính là cảm xúc không vận hành theo logic. Nếu có thể đơn giản hóa nó thành một phép tính, thì nhân loại hẳn đã không đau đầu vì tình yêu đến vậy."

Thanh thở dài một hơi, như thể đang thất vọng về sự bất hợp lý của thế giới này.

"Thật phiền phức."

Ngọc khẽ đặt chén trà xuống, từng cử chỉ đều toát lên vẻ thanh nhã. Đôi mắt sắc sảo ánh lên chút suy tư, rồi cô ấy cất giọng, nhẹ nhàng nhưng đầy ý nhị:

"Chúng ta mới chỉ lắng nghe câu chuyện từ một phía. Nhưng một vũ điệu không thể chỉ có một người dẫn dắt, một cuộc hội thoại cũng chẳng thể chỉ có một giọng nói. Còn cô gái ấy thì sao? Cậu có hiểu gì về suy nghĩ của cô ấy chưa?"

Tôi khựng lại.

Câu nói đó như một mũi kim chọc vào lớp màn suy nghĩ của tôi.

…Tại sao tôi lại chưa từng nghĩ đến điều này?

Từng mảnh ghép lộn xộn trong đầu tôi bỗng nhiên như được lắp ráp lại.

Nếu những gì Thanh nói là đúng—tình yêu là một biến số bất ổn định…

Nếu những gì Ngọc nói là đúng—một câu chuyện không thể chỉ có một góc nhìn…

…Vậy thì câu trả lời nằm ngay đây.

Thì ra là vậy…

Tôi bật dậy, ánh mắt sáng rực.

"Tớ biết phải làm gì rồi!"

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free