Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Chapter 2: Lời mời

Trong căn phòng ngập ánh nắng dịu nhẹ của buổi sớm, một cô gái khẽ cựa mình, kéo chiếc chăn mỏng sang một bên. Mái tóc còn rối buông xõa trên vai, vài lọn ánh lên sắc vàng nhạt dưới tia nắng len qua khe cửa sổ. Tôi chậm rãi ngồi dậy, bàn tay đưa lên dụi đôi mắt còn ngái ngủ. Không khí trong phòng vẫn còn phảng phất mùi hương dễ chịu của chăn gối, xen lẫn chút se lạnh của sáng mai. Bên ngoài, tiếng chim ríu rít vang vọng, như gọi tôi rời khỏi giấc mơ để bắt đầu một ngày mới.

“Lại một ngày mới nhỉ”

Tôi từ từ mang dép vào rồi đi nhanh vô nhà tắm. Cầm trên tay cây bàn chải con thỏ hàng giới hạn mà mẹ của mình đã mua, tôi chậm rãi chà đều răng cho trắng. Sau khi đánh xong, tôi vội vàng rửa mặt thật sạch để trôi đi khuôn mặt buồn ngủ của mình.

“Mình nhìn đẹp quá đi” Tôi vừa nói vừa cười

Trước khi tôi được mẹ chuẩn bị đồ ăn sáng thì ngày nào tôi cũng hay lên ban công chơi để ngắm nhìn mọi thứ xung quanh.

Buổi sáng sớm, con đường còn phủ một lớp sương mỏng, hơi nước lãng đãng bay là là mặt đất. Ánh nắng đầu ngày vừa hé, nhuộm vàng những tán cây bên đường, tạo thành những vệt sáng lung linh trên nền lá còn đọng giọt sương long lanh. Không khí trong lành, mát rượi, phảng phất mùi hoa dại và hương đất ẩm.

Lác đác vài người đi tập thể dục, tiếng bước chân hòa cùng nhịp thở đều đặn. Xa xa, tiếng chim hót ríu rít vang vọng, xen lẫn tiếng gà gáy từ một ngôi nhà nhỏ ven đường. Thỉnh thoảng, một chiếc xe máy lướt qua, để lại tiếng nổ giòn tan trong không gian yên ả.

Cả con đường như đang thức dậy chậm rãi, khoan thai, mang một vẻ bình yên và tươi mới, báo hiệu một ngày mới đầy sức sống.

Ngước nhìn sang trái, tôi thấy một người, người bạn đầu tiên và cũng là người tôi đã hứa rằng hôm nay sẽ đi chơi. Đó là Nam và sốc hơn nữa là nhà cậu ấy chỉ cách tôi đúng 1 con hẻm.

——————————————————

Như mọi khi, đánh răng rửa mặt xong là tôi liền chạy ra ban công để chăm sóc những cây bông của mẹ mình.

Trên ban công nhỏ, khu vườn buổi sáng khoác lên mình vẻ tinh khôi và trong trẻo. Những chậu hoa đủ màu sắc khẽ rung rinh theo làn gió sớm, vài giọt sương còn đọng trên cánh hoa lấp lánh như hạt ngọc dưới ánh nắng mới vừa lên. Tán lá xanh non mướt mát tỏa ra hơi thở mát lành, đưa vào không gian một mùi hương dịu nhẹ của cây cỏ.

Tiếng chim sẻ ríu rít chuyền cành, đôi lúc lại bay sà xuống mép ban công như ghé thăm khu vườn nhỏ. Trong ánh sáng vàng dịu của buổi bình minh, ban công như biến thành một góc thiên nhiên thu nhỏ, vừa gần gũi, vừa tràn đầy sức sống, khiến lòng người bỗng trở nên nhẹ nhõm và bình yên.

Khi đang tưới những cây bông, tôi có cảm giác như có người đang nhìn mình nãy giờ. Tôi quay ngang quay dọc để xem rồi chợt nhìn lên sang phía nhà kế bên. Tôi thấy một cô gái, một thiên thần mà tôi đã gặp ngày hôm qua.

“Mình chào Nhi nhé” Tôi hét lớn

Có vẻ giật mình trước câu nói lớn của tôi, cô ấy lại che mặt rồi chạy vô trong mất. Tôi nghĩ mình vừa hù cô ấy nhỉ.

“Chắc là phải xin lỗi rồi thôi thì tưới nốt rồi lát làm cũng được”

Hoàn thành xong nhiệm vụ, tôi chạy thẳng xuống nhà nơi ba và mẹ đã làm sẵn đồ ăn sáng cho cả gia đình ăn.

“Thực đơn hôm nay là gì thế ba?” Tôi hỏi

“Hủ tiếu hoặc mì gói tuỳ theo con ăn nhé”

Tất nhiên tôi sẽ chọn hủ tiếu rồi !!

Bát hủ tiếu mẹ nấu ở nhà trông thật ấm cúng và đậm vị gia đình. Nước dùng trong vắt nhưng thơm ngọt, dậy mùi xương hầm lâu, có chút hành phi vàng ruộm nổi trên mặt. Sợi hủ tiếu mềm, dai vừa phải, trắng ngần, ngấm nước súp đậm đà.

Trên bát hủ tiếu là vài lát thịt heo thái mỏng, thêm vài viên thịt băm tròn nhỏ, đôi ba lát tim, gan hay cật được chần vừa tới, giữ được vị ngọt tự nhiên. Rau hẹ xanh mướt, giá trắng giòn, rắc thêm chút tiêu xay thơm nồng. Nếu thích, mẹ còn chan thêm một ít mỡ hành bóng loáng, khiến bát hủ tiếu càng thêm hấp dẫn.

Ăn kèm là chén nước mắm ớt cắt khoanh đỏ tươi, chỉ cần chấm nhẹ miếng thịt hay quậy chút vào nước súp là hương vị bùng lên, vừa cay, vừa mặn, vừa ngọt. Món hủ tiếu mẹ nấu không cầu kỳ như ngoài tiệm, nhưng lại mang trọn vẹn tình cảm và hương vị thân quen, ăn xong cứ thấy lòng ấm áp lạ thường.

Sau khi ăn xong, tôi liền đi loanh quanh sinh hoạt rồi coi TV cho đến trưa.

Buổi trưa lần này tôi không ăn ở nhà như mọi khi mà là ở một chỗ mà tôi không ngỡ là mình có thể đặt chân tới.

————————————————————-

Nhìn cậu ấy tưới cây khác hẵn những gì cậu ấy nói nhỉ. Chẳng phải cậu bảo rằng cậu rất lười biếng sao.

Nhìn cậu ấy dịu dàng chăm sóc từng đoá hoa, bắt sâu trên lá rồi sắp xếp cho ngăn nắp không khác gì một người trưởng thành nhìn rất nam nhi.

“Góc này nhìn cậu ấy đẹp trai quá” Tôi vừa nói vừa cười

Bỗng cậu ấy quay sang nhìn tôi, hai mắt chạm nhau trong phút chốc.

“Mình chào Nhi nhé” Cậu ấy hét lên

Tôi hoảng hồn đỏ mặt rồi chạy ngay vào trong để giấu đi sự xấu hổ.

“Cậu ấy nghĩ gì về mình nhỉ, tự nhiên lòi ra một người đứng nhìn lén người khác. Chắc là phải nói rõ thôi” Tôi nói thầm

Sau khi bình tĩnh lại được tôi vội vàng chạy ra chỗ cũ để nói thì chỉ thấy những tia nắng chiếu qua từng hàng cây trên ban công nhà cậu ấy. Những bông hoa sặc sỡ ánh lên theo ánh nắng thật đẹp. Nhưng thứ tôi muốn lại không phải là những bông hoa mà là cậu ấy cơ.

“Chắc là thấy mình bỏ chạy nên hiểu nhầm rồi, phải giải thích kỹ càng mới được.” Tôi buồn bã nói

Quay vào trong, tôi xuống nhà để xem mẹ đã làm buổi sáng trưa.

Ngửi thấy một mùi hương thật thơm, thì ra mẹ tôi đã làm bò bít tết cho buổi sáng.

Đĩa bò bít tết ăn sáng hiện ra nóng hổi, thơm lừng. Miếng thịt bò được áp chảo vàng đều, lớp ngoài hơi xém cạnh, bên trong mềm mọng, thoang thoảng hương bơ và tiêu xay.

Khi cắt dao vào, từng thớ thịt hồng nhẹ, óng ánh nước thịt ngọt ngào.

Trên mặt đĩa, quả trứng ốp-la vàng rực với lòng đỏ sóng sánh nằm cạnh, thêm vài lát khoai tây chiên giòn rụm, vàng óng. Dưa leo, cà chua tươi mát, vài cọng xà lách xanh giòn điểm thêm màu sắc, khiến bữa ăn vừa ngon miệng vừa bắt mắt.

Một chút nước sốt sánh mịn chan nhẹ lên thịt, quyện cùng mùi thơm béo ngậy, khiến từng miếng ăn thêm đậm đà. Ăn kèm với ổ bánh mì nóng giòn mới nướng, cắn một miếng vừa thấy vị giòn rụm, vừa thấm trọn hương vị bò bít tết.

Ăn xong tôi liền cầm bát mình đi rửa rồi nằm nghỉ ngơi trên sofa khi đã ăn quá nhiều. Xem TV một lát rồi vào phụ mẹ với rót trà cho ba.

Một vài tiếng sau…….

“Hay là con rủ bạn con qua ăn cùng đi” Mẹ tôi nói

Tôi giật mình vì đối với người vừa hướng nội vừa nhút nhát như tôi thì mời ai đó thì rất khó đã vậy còn là người bạn đầu tiên nữa chứ.

Tôi bối rối không biết phải làm gì cùng với khuôn mặt đỏ choét của mình. Tay cứ ngoáy ngoáy tóc chân thì đứng không vững.

“Gì phải ngại cơ chứ con mà không tự tin lên là bạn sẽ giận con đấy nhé!”

Nghe từ “dận” tôi bỗng đứng hình, tim như ngừng đập một nhịp.

“Tại sao mình lại khó chịu, lại không muốn đến thế nhỉ, tại sao tại saooooo…” Tôi nghĩ trong lòng

Cúng cuòi cũng phải cắn răng đi mời T-T

Trưa, trên con đường qua nhà Nam chỉ cách một con hẻm nhưng đối với tôi nó xa tận chân trời.

Từng bước đi qua, nếu người bình thường chỉ cần vài giây nhưng tôi lại cứ đi rồi lùi cứ đi rồi lùi. Tay cứ run chân thì đứng không vững nhưng nhớ lại những gì Nam từng làm tôi vẫn phải mạnh mẽ, tự tin giống cậu ấy.

15 phút sau…..

Cuối cùng tôi cũng đã đến nhà Nam

Ngôi nhà ấy hiện ra với vẻ đẹp bình dị, giản dị, không cầu kỳ nhưng lại toát lên sự ấm áp thân quen. Mái ngói đã ngả màu rêu phong, từng viên xếp chồng khít lên nhau như gói ghém tháng ngày mưa nắng. Những bức tường vôi trắng không còn mới, đôi chỗ lấm tấm vết thời gian, nhưng chính sự cũ kỹ ấy lại gợi cảm giác yên bình.

Trước hiên, hàng cau thẳng tắp vươn mình lên bầu trời xanh, gió thổi lao xao, lá rung khe khẽ. Cánh cửa gỗ màu nâu sậm kêu cọt kẹt mỗi lần mở, như đang cất lên khúc nhạc thân thuộc của làng quê. Trước sân, vài chậu hoa nhỏ xinh được chăm sóc nở rộ, sắc màu tươi tắn điểm tô thêm cho không gian mộc mạc.

Dù không rộng rãi, xa hoa, ngôi nhà giản dị ấy lại chứa đựng bao kỷ niệm, nơi có tiếng cười của gia đình, có mùi cơm mới lan tỏa mỗi chiều, và có sự bình yên mà đi đâu xa ta cũng luôn mong ngày trở về.

Núp dưới cây bàn vì không dám mở lời sao, nên tôi đứng chờ chờ rằng Nam sẽ đi ra sân và nhìn thấy tôi nhưng người ra chào hỏi không phải là cậu ấy mà là người mẹ hiền diệu của cậu…

“Cháu kiếm ai mà cứ nhìn vô nhà cô thế” Cô vừa nói vừa cười

“Dạ con muốn gặp bạn Nam ạ” Tôi nói lấp vì miệng run quá nhiều

Nỗi sợ đứng trước mặt người khác của tôi vẫn chưa hết. Đúng là việc này quá khó với tôi….

“Vậy hả vậy thì con cứ vào mà kêu thằng Nam nhà cô hiền lắm”

Nói xong cô liền quay vào để kêu Nam, còn tôi thì cứ lúng túng không biết nói sao để mời cậu ấy.

"Trời ơi khó quá đi à" Tôi nói

Không biết nếu gặp bây giờ Nam nghĩ gì về mình nhỉ, mình có dễ thương có xinh đẹp không,.....Quá nhiều khứ chạy trong đầu tôi làm tôi muốn rối tung. Không khác gì quả bom có thể nổ bất cứ lúc nào.

Một lúc sau..

Nam chạy lên, thấy tôi đứng đó với vẻ mặt khó hiểu.

"Chào Nhi, cậu kiếm tớ có việc gì thế ?" Nam dịu dàng hỏi

Vẫn lúng túng bối rối không nói lên lời...

"Tớ biết cậu không giỏi giao tiếp mà nên cứ mạnh dạn nói đi không sao cả" Nam vừa nói vừa xoa đầu tôi

Cảm giác này, như mẹ tôi vậy rất ấm áp. Có vẻ hành động này đã làm tôi thấy đỡ hơn và tự tin được đôi chút...

"Cậu có muốn qua nhà tớ ăn trưa không?" Tôi nói ngay

Nói xong tôi cúi mặt xuống cố giấu đi sự xấu hổ của mình.

"Được thôi!" Nam trả lời ngay

Lòng tôi sau khi nghe vui không thể tả nổi, cảm giác như cả thế giới xung quanh đều sáng rực rỡ hơn. Trong lòng rộn ràng, háo hức, giống như những hồi trống lân vang lên giữa phố phường đông đúc. Bước chân tự nhiên trở nên nhẹ bẫng, miệng lúc nào cũng nở nụ cười, ánh mắt long lanh đầy mong chờ.

------------------------------

"Nam ơi có người kiếm con nè"

Đang trên phòng ngủ trưa, tôi bỗng giật mình khó chịu trong lòng

"Ai mà kiếm giờ này vậy trời." Tôi than phiền.

Xỏ dép vào, tôi bước nhanh xuống nhà rồi ra trước sân.

Khi tôi nhìn thấy người đó, tôi không cảm thấy khó chịu nữa. Một cảm giác vui tươi như ngày Tết 30 vậy.

Một cô gái đứng dưới gốc cây bàng, dáng vẻ bình yên mà dịu dàng. Tán lá xanh rợp bóng, những vệt nắng xuyên qua kẽ lá khẽ chạm lên mái tóc óng mượt, tạo nên một quầng sáng mờ ảo. Nhi mặc chiếc váy giản dị, nhẹ nhàng khẽ lay động trong làn gió. Ánh mắt bạn hướng xa xăm, vừa sâu lắng vừa như đang ấp ủ một nỗi niềm riêng.

Dưới gốc bàng, bóng bạn in xuống nền đất loang lổ nắng, hòa vào những chiếc lá vàng rơi lác đác, khiến khung cảnh trở nên vừa thơ mộng vừa man mác. Có điều gì đó ở bạn ấy khiến người ta muốn dừng lại lâu hơn, để lắng nghe sự tĩnh lặng dịu ngọt đang tỏa ra từ chính sự hiện diện của bạn.

Thì ra là Nhi chỉ muốn mời tôi qua ăn cơm trưa cùng với gia đình bạn ấy.

"Được thôi!" Tôi đáp ngay

Chạy vào trong xin mẹ rồi cùng bạn đi sang nhà.

Đây là lần đầu tiên tôi qua nhà một người khác, không phải nhà mà là lâu đài của tiểu thư luôn ấy chứ nhỉ.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free