Menu
Đăng ký
Truyện
← Trước Sau →
Truyen.Free

Cuộc Tình Trắc Trở - Chapter 5: Sự cố gắng

“ting ting ting…..” Tiếng báo thức kêu lên

“Sáng rồi sao?” Tôi nằm dậy nhìn đồng hồ rồi dụi mắt trong sự mệt mỏi

Tôi là Nam. Vừa mới tự lực cánh sinh học như điên để thi đậu cấp 3 nên đang cố tận hưởng những giấc ngủ này.

Khoảng thời gian trước đó khiến tôi thực sự rất khó khăn, mẹ tôi đi chợ bị tai nạn mất còn bố tôi thì vì quá buồn nên đã nghiện rượu cả ngày, cứ nhìn hình mẹ tôi rồi khóc miết. Vì những chai rượu ấy mà ông ấy cũng mất vì đột quỵ. Lúc đó thật sự tôi như chết lặng, cái cảm giác mọi thứ yên bình, được ăn cơm mẹ nấu, được nghe cha dạy bảo thật sự rất vui nhưng giờ đây trong nhà chẳng còn gì ngoài tôi cả.

Sự cô đơn luôn dày vò tôi mỗi ngày, lâu lâu tôi cứ tự trách rồi cứ khóc làm ngủ không ngon.

Hên sao năm cuối cấp 2 nhờ bạn bè và thầy cô động viên nên cũng đã thành công vượt qua được kì thi tuyển sinh.

Giờ đây tôi còn được quen 1 cô bạn xinh đẹp và dễ thương tên là Ngân nữa chứ. Dù tôi không được đi chơi nhiều nhưng gặp nhau trước đó cũng là khoảng thời gian rất hạnh phúc rồi. Giờ chỉ còn mỗi cô ấy cho tôi hy vọng nên tôi cũng thấy đỡ phần nào.

Cha tôi, người từng là một chủ quán cà phê nhỏ do ông để lại và bây giờ truyền lại cho tôi làm. Cứ sáng 7 giờ là phải mở cửa đón khách mà khách tôi cũng chỉ là những ông lão ra tám chuyện thôi lâu lâu cũng được bạn bè ghé thăm.

Tôi bật dậy khỏi giường, ra khỏi phòng rồi đánh răng rửa mặt thật sạch. Tôi cũng không quên ra tưới cây ở ban công. Cứ sáng ra đây, tưới cây xong tôi lại bắt ghế ngồi nhìn hàng người qua lại đi làm.

Châm điêu thuốc rồi hả hê thổi khói. Thật ra tôi luôn áp lực và mệt mỏi nên đã tìm đến thuốc để hút. Dù biết là có hại với người trẻ như tôi nhưng tôi vẫn làm..

Xong xuôi công việc ở nhà, tôi liền kiểm tra hết cửa lẫn cửa sổ đã đóng hết chưa xong khoác lên chiếc áo khoác cũ của cha để đi ra quán cà phê làm.

Quán tôi tên “Vị Nhà”. Quán cà phê nhỏ nằm nép mình bên con phố yên tĩnh. Cánh cửa gỗ màu nâu sẫm mở ra, để lộ không gian ấm áp với ánh đèn vàng dịu và mùi cà phê rang lan tỏa khắp nơi. Bên trong chỉ có vài bộ bàn ghế gỗ giản dị, nhưng được sắp xếp gọn gàng, tạo cảm giác thân quen. Trên tường treo vài bức tranh nhỏ, cạnh cửa sổ là chậu hoa xanh mướt đón nắng sớm. Dù không sang trọng, quán lại có một nét riêng, giản dị, gần gũi và đầy ấm cúng.

Bỏ chiếc áo khoác vào kho rồi khoác chiếc tạp dề vào, chiếc áo này từng được mẹ tôi thêu nên cha tôi rất trân trọng, đủ hiểu ông yêu mẹ tôi nhường nào..

Mở nhạc trên chiếc máy tính được kết nối sẵn với loa của quán. Âm nhạc nhẹ nhàng vang lên, hòa cùng tiếng thìa chạm vào ly, khiến lòng người bỗng thấy bình yên.

Tiếng cửa cũng đã vang lên..

“Con chào chú” Tôi nói với khách

“Chào con, nay như cũ nhé” Khách nói

Hầu hết mọi người đến giờ sáng đều hay kêu cà phê đen và một dĩa trứng ốp la với bánh mì kèm patê hoặc bơ sữa. Những món này đều đã được mẹ và cha tôi dạy nên tôi rất thành thạo.

Vào trong bếp tôi liền đặt chảo, bật lửa rồi đổ dầu cho nóng trước. Sau đó tôi đập trứng vào rồi nhẹ nhàng phết patê lên đó. Có thể phết lên bánh mì cũng được. Chiên xong tôi để chảo qua một bên rồi hơ bánh mì trên lửa để cho giòn. Tôi lấy dĩa từ tủ đựng ra rồi nhẹ nhặt đặt hết tất cả vào.

Tôi bưng bánh mì ốp la ra trước cho khách cùng với chai nước tương và tiêu nếu có cần. Xong quay lại cái phin cafe để lấy đem ra cho khách vì cà phê đen vốn pha bằng phin sẽ ngon hơn gói do giữ được hương vị quen thuộc. Tôi luôn trò chuyện với khách vào bữa sáng nên cũng không có gì lạ khi ai ở xóm tôi cũng biết hết.

“Chắc là con sẽ đóng cửa hàng bữa sáng và chỉ mở vào chiều thôi chú ạ” Tôi nói với vẻ mặt buồn khi trên tay đang cầm điếu thuốc

“Là do con phải đi học đúng không, haiz rồi ai sẽ nấu đồ ăn sáng cho chú đây..”

“Vợ chú làm cũng được mà” Tôi trêu

“Cái thằng này, mày biết tao không có vợ nên trêu đúng không..”

Tôi cười phá lên mà cũng buồn thiệt, suốt hè này tôi cũng chỉ bán cà phê rồi nói chuyện chung với mấy chú mấy ông ở xóm, có hôm còn ngồi đánh cờ tướng rồi đi chơi chung nữa cơ.

Tôi bây giờ khá cá tính, vì không ai quản nên đôi lúc tôi hơi nổi loạn. Không chỉ hút thuốc mà tôi còn đi xăm nữa cơ. Tôi thật sự dành số tiền kiếm được chỉ để xăm 1 phần nhỏ ngay trên cánh tay. Lúc mấy chú biết la tôi quá trời haha. Tôi còn bấm 1 bên khuyên tai nữa cơ. Nhìn tôi chả khác gì mấy thằng trẻ trâu mới lớn cả.

Tầm trưa khi quán vắng khách, tôi liền vào bếp để làm phần canh rong biển với phần cơm xào để ăn. Tôi khá tự tin với tài nấu ăn của mình.

Đang ăn thì có thấy thông báo của Ngân nhắn là

“Chiều nay mình gặp ở đâu đó nhé, mình có chuyện muốn nói”

Tôi giật mình vì đây là lần đầu Ngân nhắn rủ tôi đi đâu đó chơi.

Tôi ăn vội để sắp xếp công việc quán xong xuôi rồi để về tắm rửa thay đồ thật nhanh.

Lần này là công viên gần nhà nên chắc là tôi sẽ đi bộ qua luôn cho nhanh.

“Mong đợi quá đi thôi…”

Chiều đến, dường như trời đang âm ưu chuyển mưa nên trước khi đi tôi đã vội cầm ô theo.

Đến nơi lúc điểm hẹn thì tôi có thấy Ngân đã đến trước rồi.

“Mình chào cậu” Tôi nói trước

“Chào Nam nha” Ngân đáp

Ngồi vào băng ghế với lòng háo hức không biết chuyện gì xảy ra

“Nam này” Ngân nói tiếp

“Hửm” Tôi thắc mắc

“Mình nghĩ là mình đến đây là đủ rồi”

“Hửm là sao cơ” Tôi thắc mắc

“Mình biết có thể bạn sẽ buồn nhưng mà ấy lúc trước khi thấy bạn trải qua rất nhiều điều tồi tệ thì mình luôn thương hại, luôn thấy buồn vì bạn nên đã động viên, nhưng có vẻ bạn hiểu sai thật rồi. Thật ra trước giờ mình với bạn chỉ như là bạn thân khác giới. Mình chưa từng nghĩ là sẽ có tình cảm nữa cơ.” Ngân nói

Lúc này tôi còn ngơ ngơ, đầu tôi đang cho tôi nhìn lại rằng thật sự trước giờ tôi chỉ luôn luôn ở trong trí tưởng tượng của chính mình.. Tôi đau rất nhiều mà bây giờ mới biết được sự thật.

“Nếu giờ mình thích cậu thì cậu sẽ như nào” Tôi hỏi

“Mình không chắc, mình thật sự chỉ coi bạn là bạn thôi chưa bao giờ mình nghĩ tới chuyện tình cảm cả, sợ rằng mình đi quá xa nên cũng phải nói thôi…” Ngân đáp

À thì ra là vậy, cảm giác này sau tôi lại không khóc nhỉ, rất đau đau lắm đấy chứ nhưng không khóc nổi. Hy vọng cuối cùng để mà sống tiếp mà bị dặp tắt như này.

“Vậy chỉ là bạn thôi đúng không” Tôi hỏi

“Um”

“Mình thật sự xin lỗi, nhưng vẫn phải làm vì không thể để đi quá xa được” Ngân nói

“Mình hiểu rồi” Tôi trả lời

Tâm trí tôi bây giờ trống rỗng chả nghĩ được gì, mất tất cả vậy mà bây giờ tôi còn cười được haha đúng là ngu thật mà.

“Cậu thật sự ổn chứ” Ngân hỏi

“Ổn mà kệ đi không thành đôi được thì thôi làm bạn cũng được, mình ổn mà dù gì mình cũng sai trước” Tôi nói

Thật ra chả ổn tí nào…

“Xin hãy tha thứ cho mình, mình thật sự xin lỗi.” Ngân luôn miệng nói

“Ổn thôi, đó là lựa chọn của cậu, mình tôn trọng điều đó cả cậu nữa sẽ không sao đâu” Tôi nói

Mưa cũng đã rơi, có vẻ những gì tôi nói là đúng. Ngày càng nặng hạt rồi mà nhìn Ngân có vẻ ấp úng, chắc là do quên đem theo dù nhỉ.

“Này, cầm của tớ đi” Tôi nói

“Vậy còn cậu, cậu không dùng ô à” Ngân hỏi

“Tớ không cần đâu dù gì nhà tớ cũng gần mà.” Tôi nói lại

“Cậu chắc chứ, hay mình đi..”

“Không sao đâu, cậu cứ đi đi không cần lo tớ” Tôi cắt ngang lời cô ấy rồi đi trước.

Khi bạn bỏ ra nhiều công sức để đánh đổi cho ai đó, nếu họ không biết hay không cần thì nó sẽ vô dụng. Tôi vừa đi vừa nghĩ, mình luôn cố gắng, luôn đặt Ngân ra làm mục tiêu cố gắng vậy mà bây giờ chả còn gì. Sự cố gắng ấy vô ích thật rồi….

Mưa càng ngày càng nặng, giờ chả thấy đường đi luôn rồi.

Tôi cố chạy đến chỗ nấp trước rồi bớt bớt sẽ đi về sau. Trời cũng đang dần chuyển tối rồi mà mưa vẫn cứ rơi.

“Lạnh quá”

Quần áo tôi ướt sũng hết, tôi liền móc túi ra bao thuốc để châm xài, hên là không ướt gì hột quẹt nên vẫn có thể dùng bình thường.

Khói thuốc cứ thể được tôi thả vào trong làn mưa dưới mái nhà. Tôi cứ đăm chiêu nghĩ về những chuyện xảy ra. Thật tốt vì Ngân thật sự còn coi một thằng trẩu như mình là bạn, thật tốt vì cậu ấy luôn tốt bụng, thật tốt vì cậu ấy luôn hỗ trợ mình, thật tốt vì….

Tôi cứ mãi suy nghĩ, hết điếu này tới điếu kia, bây giờ không còn cảm giác gì nữa rồi. Tôi cứ mong cơn mưa hết nhưng mà càng lúc thì cứ lớn như thế, tôi nhớ là nay có bão đâu nhỉ.

Bỗng có tiếng chân chạy tới…..

"Mưa lớn quá đi thôi" Một cô gái đứng nói với tôi.

Có vẻ cô ấy cũng vừa dầm mưa nên người cũng ướt sũng

"Này anh ơi, anh không thích thuốc lá cho lắm nên phiền anh ngưng xíu dùm em nha" Cô ấy bảo tôi

Tôi vội vàng trút hơi cuối rồi quăng ra chỗ khác ngồi đó.

"Anh có thấy lạnh không anh"

Tôi im lặng

"Nhìn ai cũng có áo mưa thích ghê"

Tôi vẫn im một hồi

"Chao ôi có đàn kiến gần đây này"

Vẫn cố im lặng, tính tôi ít khi nói chuyện với người lạ ở ngoài quán nên tôi cũng chả biết làm gì vẫn cứ ngồi đó nhìn ra mưa.

"Này sao trông anh suy tư, buồn bã thế" Cô ấy vẫn hỏi

Lần này cô ấy tiếp cận gần, vì sợ mùi thuốc sẽ bốc mùi nên tôi cứ né tránh

"Sao anh cứ im re thế hả"

"Này nhé, cô bảo tôi ngưng hút nên tôi sợ mùi thuốc cơ thể tôi bốc lên nên tôi mới im nhé" Tôi nói ngay

Bỗng tôi thấy một cảnh tượng không nên thấy, một cơ thể nở nang với dáng éo thon thả, vì dầm mưa nên quần áo ướt sũng để lộ ra tới tận áo trong.

Tôi liền quay mặt sang hướng khác để tránh rủi ro.

"Này sau anh né luôn mặt vậy hả" Cô ấy hét lớn lên

Tôi vẫn chỉ im lặng rồi quay sang chỉ về chỗ đó...

"Ahhh" Cô ấy hét lớn lên

"Biến thái"

"Này tôi có làm gì đâu cơ chứ" Tôi liền quay sang trách móc

"Đấy anh vừa nhìn đấy vậy mà bảo không có hả"

Haiz dính bẫy rồi, tôi phải kiếm chỗ khác để ngồi tránh hiểu lầm. Được một lúc...

"Này anh ơi, nãy em chỉ đùa tí thôi hihi, dù gì cũng do trời mưa nên em cũng hiểu" Cô ấy lại tìm đến tôi rồi nói

"Đùa gì ghê vậy chứ" Tôi nói

"Quay lại câu hỏi nãy nào, sao nhìn mặt anh suy tư thế, anh có chuyện gì sao" Cô ấy hỏi

"À không có gì đâu"

"Thiệt không đó nha, nhìn mặt anh xạo lắm đó"

Cô ấy cứ dựa dựa vào vai tôi rồi dùng tay vỗ lưng liên tục, ngại chết đi được.

"Thật ra anh vừa bị từ chối, kiểu như thất tình vậy nên tâm trạng không tốt rồi trời mưa nữa chứ." Cuối cùng tôi vẫn đầu hàng rồi khai hết ra

"Thất tình à, thì ra là vậy." Cô ấy nói

Bỗng cô ngồi sang một bên, im lặng chả nói gì nên tôi cũng im theo luôn.

15 phút sau......

Trời cũng đã tạnh hẵn, tôi vội vàng đứng dậy để đi ngay về nhà tắm rửa thì bỗng có người kéo áo tôi ngoài sau.

"Này anh" Cô gái hỗi này nói

"Mình có thể làm bạn với nhau được không, em thấy anh cũng khá vui tính đấy, anh vừa thất tình nên chắc em cũng an ủi được anh phần nào..." Cô ấy bảo

Tôi quay người lại nhìn, đúng lúc ánh đèn đường vừa sáng lên ngay chỗ tôi đứng.

Hình ảnh một cô gái xinh đẹp, với mái tóc ngắn hơn vai xíu khoác lên vẻ diện mạo cực kì dễ thương. Giống như một thiên thần vậy.

"Em chắc chứ, người như anh mà em cũng muốn làm bạn sao." Tôi ngại ngùng nói

"Em chắc chắn" Cô nói lớn

"Vậy thôi được rồi, làm bạn cũng được" Tôi nói

"Em tên Nhi, còn anh"

"Anh là Nam, rất vui được làm quen"

"Mong là anh lạc quan lên nhé, đừng buồn nhé" Cô ấy nói

Vừa nói xong, cô cố nhón chân lên để xoa đầu tôi, làm tôi cũng thấy an ủi phần nào. Như mẹ tôi vậy, luôn khiến cho những người xunh quanh cảm thấy ấm áp.

Trong khi cuối mặt, tôi bỗng thấy nước mắt tôi rơi, có vẻ đây là cảm giác mà mình tìm kiếm sao....

"Đấy vậy mà bảo không sao cơ chứ, đây anh dùng khăn em lau đi"

"Thôi sao anh dám xài"

"Cứ dùng đi, nhanh lên chưa"

Đứng trước dáng vẻ kiêu căng pha tí sự dễ thương làm tôi thấy mắc cười làm sao.

Xong 1 lúc

"Anh sẽ giặt rồi trả em sau nhé" Tôi nói

"Cũng được, mà sao anh trả em được hả, em làm gì biết nhà anh" Cô ấy nói

"Anh là chủ một cửa hàng cà phê tên "Vị Nhà" ở đối diện cửa hàng bán điện thoại gần con hẻm thông ra bờ kè trên đường này này, rảnh thì em có thể ghé qua chơi." Tôi đáp

"Vậy à, vậy thôi cũng được, rảnh em sẽ qua lấy giờ cũng trễ rồi em cần về tắm để thôi lạnh cảm mất."

"Chúc em buổi tối tốt lành nhé"

"Anh cũng vậy"

Cứ thế 2 người vội vàng đi về 2 hướng khác nhau nhưng Nam đâu biết cô gái đó là ai đâu.

---------------------------------

"Không nhận ra luôn ta" Nhi nói với giọng hờn dỗi

"Từ từ cậu ấy sẽ nhớ thôi cô chủ" Người hầu cô đáp

"Ta đã cố bắt truyện còn lản tránh ta cơ rồi còn nhìn vào chỗ...Thôi đừng bận tâm"

"Ta sẽ cố trêu anh ấy một chút nhỉ, không giữ đúng lời hứa thì sẽ bị phạt gì đây hehe"

"Chúc cô chủ thành công, giờ tôi sẽ chuẩn bị bữa tối, người cứ đi tắm thoải mái" Người hầu nói

"Ta biết rồi" Cô đáp ngay

Nam sẽ trải qua những gì về sau đây....

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header khi đọc
Vuốt chuyển chương

Danh sách chương

Truyen.Free