(Đã dịch) Cuồng Mãng Chi Tai - Chương 31 : Tức Giận
"Mọi người chậm rãi lùi lại, nhớ là phải thong thả một chút... đừng bao giờ làm cho trăn lớn công kích." Vương Triết Minh nhẹ nhàng nhắc nhở.
Thấy đám người chậm rãi lui ra khỏi hang núi, Vương Bá Đạo cúi đầu rồi ngẩng lên, nằm sát mặt đất tỏ vẻ mình không có ý đồ công kích, để họ yên tâm rời đi...
Nếu như bọn họ chủ động nổ súng, Vương Bá Đạo tuyệt đối sẽ không buông tha bọn họ.
Bởi vì, nếu đã như thế, hắn sẽ không tìm thấy lý do gì để buông tha bọn họ...
Ra khỏi hang núi, đám người Vương Triết Minh đều toát mồ hôi lạnh, liếc mắt nhìn nhau, trong lòng vẫn còn sợ hãi, đều thấy được sự kinh hoàng trong mắt đối phương. Có lẽ, kinh nghiệm lần này đã khắc sâu vào tâm trí họ cả đời!
"Được rồi, hiện tại chúng ta đã an toàn!"
Vương Triết Minh nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán: "May mắn thay lúc đó con trăn lớn không tấn công chúng ta, và nó cũng không truy đuổi. Ở trong khu rừng rậm này quá nguy hiểm, kinh nghiệm lần này sẽ mang lại lợi ích cực lớn cho việc nghiên cứu động vật hoang dã của các ngươi sau này!"
Tình hình nguy hiểm như vậy, trong nhiều năm nghiên cứu động vật hoang dã của Vương Triết Minh cũng chỉ gặp vài lần, nhiều lần đều cực kỳ nguy hiểm, mỗi lần đều cận kề cái chết. Mà áp lực lần này là lớn nhất, không chỉ đối mặt với cái chết, mà phía sau còn có một đoàn học sinh đi cùng.
"Đi thôi, trời sắp tối rồi. Chúng ta mau trở về gặp Trương Tiệp, sau đó tức tốc trở về trong đêm. Vùng núi này có con trăn lớn như vậy, thật sự quá nguy hiểm! Giờ phút này may mà nó không công kích chúng ta, có lẽ nó vừa mới ăn no, nhưng sau một thời gian ngắn nữa thì e rằng không ổn chút nào..."
Vương Triết Minh giải thích, những người khác cũng cho là đúng, muốn họ ở lại qua đêm ở đây còn thà giết họ đi...
Trong số họ, cũng có người đã quyết định, từ nay về sau cho dù có đánh chết cũng sẽ không bước chân vào rừng rậm để nghiên cứu nữa, đây chẳng khác nào đùa giỡn với tính mạng!
Vương Triết Minh cũng quyết định, sau khi trở về, liền thông báo sở nghiên cứu phái người đến bắt con trăn lớn, một là để nghiên cứu, hai là vì một con trăn lớn như vậy quá nguy hiểm. Nếu như nó cứ ở sâu trong rừng rậm thì tốt rồi, nếu đột nhiên xuất hiện ở bên ngoài rừng rậm, có khả năng sẽ có không ít người thiệt mạng. Dù sao, bên ngoài rừng vẫn có khá nhiều người qua lại.
Nhưng Vương Triết Minh có thể sẽ thất vọng, bởi vì Vương Bá Đạo đã quyết định, hắn chuẩn bị rời đi khu rừng này...
Vương Triết Minh cùng mọi người hội ngộ với Trương Tiệp đang trông coi thi thể hổ vằn trưởng thành, liền tức tốc chạy ra khỏi rừng trong đêm, khu rừng lại khôi phục vẻ yên bình vốn có.
Một tia nắng ban mai xuyên qua tán cây rừng u ám, trời dần sáng.
Sáng sớm yên ắng, một màn sương bao phủ cả khu rừng, khắp cả sơn cốc đều chìm trong sương mù.
Mặt trời vẫn chưa ló dạng, một ngày mới bắt đầu hé rạng mơ hồ, trên bầu trời bao la thẳm sâu, vẫn còn lác đác vài vì sao, trên mặt đất tối đen như mực, bầu trời lại sáng rực, cỏ dại khẽ lay động, bốn phía đều chìm trong vẻ thần bí của buổi bình minh.
Một con báo từ cây này nhảy sang cây khác. Lặng lẽ ẩn nấp trên cây, nhìn theo hướng mắt nó, cách cây nó đang nấp khoảng 70-80 mét, xuyên thấu qua lùm cây có thể mờ mờ nhìn thấy phía trước có một con lợn rừng đang hoạt động...
Tình huống như thế này có thể dễ dàng bắt gặp trong rừng rậm.
Tuy động vật không thể nói chuyện, chỉ số thông minh gần như không tồn tại. Nhưng sự trao đổi cơ bản giữa đồng loại thì vẫn có, loại trao đổi này không phải là sự trao đổi ý thức, mà giống như một loại bản năng thông qua âm thanh, động tác hoặc ánh mắt để truyền đạt tin tức.
Ví dụ như, trong sở thú rất thường thấy du khách vỗ tay hướng về phía con công, con công nghe thấy tiếng vỗ tay, sẽ vì du khách mà trình diễn điệu múa của mình. Con công đực dựng bộ lông cánh mỹ lệ của mình lên để thu hút mọi người, có thể cũng là để tỏ tình với công cái, hoặc thị uy với công đực khác, có lẽ cũng là để cảnh cáo mọi người. Bộ lông của nó đủ loại màu sắc, thật ra chính là để biểu lộ đây là vũ khí nó dùng để hù dọa kẻ địch. Con công thông qua lông đuôi để truyền đi những thông tin thị giác nhất định.
Bất cứ sinh vật nào cũng không thể sống cô lập trong tự nhiên, chúng luôn tạo thành một quần thể nhỏ. Mặc dù có một số loài thích sống đơn độc, nhưng ít ra khi chúng cần giao phối với bạn tình khác giới, trong quá trình tiếp xúc, chúng kêu gọi, chạm vào nhau, thậm chí phóng ra các chất hóa học kích thích, khiến chúng đồng lòng trong tiếng động, nhất trí trong hành động, dù là khi đi săn, hay khi tranh giành bạn tình. Tất cả những điều này là do hành vi giao tiếp tồn tại giữa các loài động vật cùng loại.
Con báo tập trung nhìn lợn rừng, khoảng cách ngày càng gần hơn.
50m... 40m... 20m... càng ngày càng gần...
Khoảng cách gần như vậy đối với con báo mà nói, chỉ cần nhảy hai ba cái là có thể lao tới.
Đột nhiên, đang bới những lớp lá rụng, lợn rừng ngẩng đầu lên, cảnh giác nhìn xung quanh, đồng thời toàn thân lông gáy dựng đứng, cuối cùng tập trung vào một hướng! Hướng đó chính là nơi con báo đang ẩn nấp.
Đang ẩn nấp trên cây, đột nhiên con báo nhào về phía lợn rừng. Với khí thế chưa từng có! Chỉ mất hai lần nhảy đã lao tới bên cạnh lợn rừng, ngay khi chuẩn bị giao chiến với lợn rừng...
"Pằng! Pằng! Pằng!"
Liên tiếp vang lên ba tiếng súng trong khu rừng, con báo cùng với lợn rừng liền kêu lên một tiếng rồi ngã xuống mặt đất, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
"Ha ha... không ngờ hôm nay vận khí tốt thế, vừa mới đi săn đã gặp được báo hoa mai đang săn lợn rừng, để chúng ta hưởng lợi."
Một vị đại hán thân hình thô kệch, trong tay cầm súng săn, đột nhiên bước ra từ trong rừng. Sau khi hắn đi ra, phía sau lại có sáu người đàn ông thân hình khác nhau bước theo, nhưng không ai là không cầm súng trên tay.
"Ha ha, đại ca nói rất đúng, cho dù không tìm thấy hổ Đông Bắc cũng không sao, chỉ cần con báo kim tiền này cũng không uổng công chúng ta đến đây. Đương nhiên, nếu như gặp được hổ Đông Bắc thì càng tốt, vị ông chủ kia đã ra giá tận ba triệu! Ba triệu đủ để chúng ta tiêu xài xả láng trong vài năm."
Người đàn ông thô kệch được gọi là 'đại ca' đột nhiên quay đầu hỏi: "Lão Nhị, tin tức của ngươi có thật không? Sao ta thấy nơi đây không có dấu vết hoạt động của hổ Đông Bắc?"
Lão Nhị nghe vậy, vội vàng nói: "Lão Đại, huynh lẽ nào không tin ta? Ta khi nào cung cấp tin tức giả? Ta tốn không ít tiền mới moi ra được tin tức này. Nguồn tin này chính là từ 'nội bộ' truyền ra, tuyệt đối là thật sự. Nghe nói có người tận mắt thấy hổ Đông Bắc ẩn hiện, đã được kiểm chứng, đây là sự thật, huynh cứ tin ta đi..."
"Được rồi, ta chỉ hỏi lại một chút thôi, cho dù không có hổ Đông Bắc, có thể săn được một con báo hoa Nam Trung Quốc (báo kim tiền) cực kỳ quý hiếm, cũng đã đủ rồi! Giá trị của con báo hoa Nam này cũng không làm uổng phí chuyến đi này của chúng ta."
Da báo nuôi không đáng tiền, nhưng da báo hoang dã giá trị cực cao; bởi vì da báo hoang cực kỳ hiếm có, một khi lọt vào chợ đen, một tấm da báo nguyên vẹn trên thị trường có thể lên tới vài trăm nghìn nhân dân tệ!
Mà đối với loài có số lượng ít ỏi này, phân bố tương đối biệt lập, lại bị hạn chế sinh sản, gen dần dần suy thoái, giờ phút này báo hoa Nam Trung Quốc gần như tuyệt chủng, giá trị lại càng cao ngất trời. Nếu như mang đi chợ đen đấu giá, hơn một triệu nhân dân tệ cũng sẽ có người mua.
"Được rồi, nhanh đem con báo hoa Nam này xử lý đi, còn con lợn rừng kia thì cứ để mặc. Xử lý nhanh báo hoa Nam rồi tiếp tục tìm kiếm tung tích hổ Đông Bắc, nếu tìm được hổ Đông Bắc, chuyến đi này chúng ta mỗi người sẽ kiếm được ít nhất sáu bảy trăm nghìn nhân dân tệ." Người đàn ông thô kệch thúc giục, lại phân phó nói: "Lão Tứ, ngươi đi lột da, kỹ thuật của ngươi là tốt nhất."
"Được, yên tâm đi! Đại ca, ta cam đoan một tấm da báo đầy đủ vào trong tay huynh." Người đàn ông được gọi là "Lão Tứ" vỗ ngực, hiển nhiên hắn rất chuyên nghiệp trong việc này.
Những người này tuyệt đối không phải là kẻ săn trộm bình thường, bọn họ chuyên săn giết động vật quý hiếm để bán lấy tiền. Như gấu trúc lớn, khỉ vàng, voi trắng, vượn trắng,... những động vật quý hiếm. Bọn họ có rất nhiều khách hàng lớn, không lo không bán được hàng. Mà bọn họ là một trong những đoàn đội có tiếng tăm nhất trong nghề này. Năm sáu năm qua mỗi người đều kiếm được ít nhất là mấy triệu tệ, như vậy có thể hình dung được số lượng động vật bị họ săn giết lớn đến mức nào.
Có đôi khi là họ chủ động tìm kiếm săn giết những động vật quý hiếm để bán tiền, có đôi khi họ nhận ủy thác. Ví dụ như lần này, chính là bị một vị khách hàng lớn ủy thác đi săn giết hổ Đông Bắc, đương nhiên, bọn họ cũng sẽ xác minh xem ủy thác này có thật hay không, nếu không, họ sẽ bị bán đứng, làm công không cho kẻ khác.
Nhưng mà bọn họ không biết rằng, khi tiếng súng của họ vang lên trong nháy mắt, liền đưa tới tử thần... tử thần đang đòi mạng của bọn họ!
Lại nói sau khi tiếng súng vang lên, Vương Bá Đạo vốn đang chuẩn bị ra ngoài săn mồi, liền nghe thấy ngay lập tức.
"Tiếng súng?"
Đột nhiên Vương Bá Đạo ngừng lại, vội vàng trườn lên cây cao, nhìn về phương hướng âm thanh truyền đến. Đó là phía đông nam! Vương Bá Đạo có thể khẳng định đó chính là tiếng súng, trong rừng lại có tiếng súng, nhưng còn kèm theo tiếng báo và lợn rừng rên rỉ? Chẳng lẽ là nhóm học sinh kia? Hoặc là, có một nhóm nhân loại mới tiến vào rừng rậm?
Giờ phút này Vương Bá Đạo vô cùng tức giận, gần đây, liên tiếp có nhân loại xâm nhập lãnh địa của mình, lãnh địa của hắn há chẳng phải đã sa sút đến mức để kẻ khác ngang nhiên làm càn sao! Bởi vì, trong lãnh địa này, tất cả mọi thứ đều thuộc về hắn, là nguồn săn mồi của hắn...
Mọi nỗ lực biên dịch chương truyện này đều được đăng tải duy nhất tại truyen.free.