Chương 258 : Đại Thần Thông · Tụ Lý Càn Khôn
Lời của Lâm Yêu Yêu khiến mọi người sững sờ một chút, chợt dường như lĩnh ngộ ra điều gì đó.
"Lâm sư muội, bội phục." Từ Tử Lăng sau khi lĩnh ngộ, nghiêm mặt nói.
Mọi người cũng đều nhìn nàng với vẻ kính nể.
Đừng thấy Lâm Yêu Yêu ngày thường cổ linh tinh quái, nhưng thực ra ngộ tính cực cao.
Tần Trảm cũng không khỏi nhìn nàng một cái, nữ nhân này lại có ngộ tính như thế.
Lại nhìn nhầm rồi!
"Này, ánh mắt ngươi là gì thế, xem thường ta sao?" Những người khác đều lộ vẻ kính nể, chỉ có Tần Trảm lại lộ vẻ hoài nghi, điều này khiến Lâm Yêu Yêu rất khó chịu.
Tần Trảm vội vàng nói: "Không có, ta cũng rất kính nể."
"Lời này ta thích nghe..." Lâm Yêu Yêu mặt đầy vẻ kiêu ngạo, lúc này mới hài lòng.
Sau khi mọi người ăn cơm xong, liền riêng phần mình trở về phòng nghỉ ngơi.
Tần Trảm nằm ở trên giường, nhưng vẫn không thể ngủ.
Đột nhiên, cửa sổ trong phòng mở ra, một bóng người xông vào.
Tần Trảm nghe tiếng, sắc mặt biến đổi.
Đêm hôm khuya khoắt lại có kẻ trộm.
Đơn giản là muốn chết!
Tần Trảm không nói hai lời, vừa ra tay chính là Bách Chiến Thần Quyền.
"Tiểu lão đệ, là ta..." Không ngờ đối phương lại dễ dàng hóa giải công kích của Tần Trảm, sau đó vén mái tóc rối bù lên, lộ ra bộ dạng bẩn thỉu.
"Là ngươi..." Tần Trảm thấy rõ người đến, mặt đầy vẻ kinh ngạc.
Người này không phải ai khác, chính là lão khất cái ban ngày kia.
"Hắc hắc, chính là ta."
Lão già gẩy gẩy tóc, đặt mông ngồi trên ghế, tự mình rót một chén trà: "Tiểu lão đệ, buổi tối tịch mịch sao?"
Tần Trảm nghe vậy, lập tức một trận ớn lạnh, liền lùi lại mấy bước: "Ngươi... ngươi muốn làm gì?"
Ngươi cái quỷ gì một lão khất cái hơn nửa đêm lén vào phòng ngủ của người ta, còn hỏi người ta phải chăng tịch mịch.
Ngươi muốn làm gì?
Nếu ngươi là một nữ nhân thì thôi, nhưng ngươi là nam, lại còn là một lão khất cái.
Tần Trảm còn chưa có trọng khẩu vị như vậy.
Thấy biểu hiện của Tần Trảm, lão già vội vàng sửa lại: "Tiểu lão đệ đừng căng thẳng, ta không có ý tứ gì khác, ta chính là quan tâm ngươi một chút."
Đậu má...
Tần Trảm càng nghe càng huyền hồ: "Đừng, ngươi từ đâu đến thì về đó đi, ta không cần ngươi quan tâm."
"Không phải, ta chính là muốn dẫn ngươi đi một nơi thú vị."
"Ta không đi đâu cả, mau cút đi, nếu không đừng trách ta không khách khí." Tần Trảm trầm giọng nói.
Lão tử hảo tâm mời ngươi uống trà uống rượu, ngươi cái lão biến thái lại có ý đồ với bản công tử.
Có muốn hay không ghê tởm hơn chút nữa?
"Tiểu lão đệ, ta là đến báo đáp ngươi, chỉ cần ngươi đi với ta, bảo đảm sẽ khiến ngươi sảng khoái."
"Cút mẹ ngươi đi..."
Tần Trảm rốt cuộc không nhịn được nữa, trực tiếp ra tay đánh.
Hắn đã sớm nghe nói có ít người có ham mê đặc thù, không ngờ hôm nay lại gặp phải một người.
Suy nghĩ một chút liền cảm thấy ghê tởm, toàn thân run rẩy.
Thế là, Tần Trảm tay cầm trường thương, một thương đâm thẳng vào lồng ngực đối phương.
Không ngờ lão khất cái này lại trở tay dễ dàng hóa giải công kích của Tần Trảm, trực tiếp thoáng cái đã đến bên cạnh Tần Trảm.
"Người trẻ tuổi hỏa khí lớn như vậy, phải giải tỏa hỏa khí mới được..."
Nói xong, lão khất cái đưa tay điểm một cái, trong nháy mắt phong bế tất cả hành vi của Tần Trảm.
Tần Trảm đột nhiên ý thức được mình không thể động đậy, trong lòng kinh hãi.
Chết tiệt!
Lão tử bảo tồn mười bảy năm tiết tháo chẳng lẽ muốn mất rồi?
Vừa nghĩ tới đây, nộ khí từ trong lòng Tần Trảm bốc lên, một tiếng gầm nhẹ, toàn thân nổi gân xanh.
Lôi Chi Tổ Vu hoành không xuất thế, tiện thể giải trừ phong ấn thuật trên người Tần Trảm.
"Kìa... lại phá mất phong ấn của ta, tiểu lão đệ ngưu bức thật đấy!" Lão khất cái từ đáy lòng khen ngợi.
Nhưng tại Tần Trảm nghe được, đơn giản chính là sự khinh thường trần trụi.
"Ngươi cái lão bổng chùy, lão tử một thương đâm chết ngươi."
Tần Trảm thi triển Long Đảm Thập Thất Thức, một chiêu Thiên Long Kích gào thét bay ra.
"Long Đảm Thập Thất Thức của Hô Diên gia, tiểu lão đệ là người của Hô Diên gia?" Lão khất cái chỉ liếc mắt nhìn một cái, liền nhận ra võ kỹ Tần Trảm thi triển xuất từ đâu.
"Ngươi quản ta sao..."
Tần Trảm căn bản là không có tâm tình nói lời vô nghĩa với hắn, chỉ muốn giết chết lão bổng chùy này.
"Thương pháp của Hô Diên gia cũng chỉ vậy thôi, miễn cưỡng tính là nhị lưu, ngược lại là dị tượng phía sau ngươi rất mạnh mẽ!" Lão khất cái bình phẩm Tần Trảm một trận, không chút nào lo lắng công kích của Tần Trảm.
"Bớt nói nhảm đi, xem đao."
Bảy Sắc Toái Mộng Trảm!
Tần Trảm một chiêu chém ra, đao mang nở rộ, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi.
Lão khất cái nhếch miệng cười một tiếng, tiện tay đánh ra một chưởng.
Oanh!
Khi đao mang và chưởng lực giao thoa cùng một chỗ, khí kình khủng bố trong nháy mắt đã phá hủy toàn bộ căn phòng.
"Đậu xanh rau má, xảy ra chuyện gì?" Từ Tử Lăng ở phòng sát vách đang cởi trần trùng trục chuẩn bị ngủ, kết quả một trận đất rung núi chuyển, liền thấy Tần Trảm và lão khất cái đang chiến đấu hừng hực khí thế.
Sợ tới mức Từ Tử Lăng vội vàng khoác chăn mền: "Tần sư đệ, hắn là ai?"
"Mẹ kiếp, một tên biến thái chết tiệt."
Tần Trảm phẫn nộ quát: "Từ sư huynh, còn xin giúp ta một tay, tên biến thái chết tiệt này rất mạnh."
"Nhưng ta chưa mặc quần áo." Từ Tử Lăng ngượng ngùng nói.
"Ta mặc rồi, ta đến giúp ngươi một tay." Một sư huynh tên Lôi Tường bên cạnh cũng gia nhập chiến trường, cùng Tần Trảm hợp lực vây công lão khất cái.
"Ngốc tử, lão già này là ai thế?" Trong đêm tối, Lâm Yêu Yêu cũng bị giật mình tỉnh giấc.
Nhưng khi nàng nhìn thấy Tần Trảm lại đang đấu pháp với một người xa lạ, không khỏi sắc mặt biến đổi.
"Là một tên biến thái chết tiệt, dùng Phiên Thiên Ấn của ngươi oanh tạc hắn." Tần Trảm nói.
"Được."
Lâm Yêu Yêu không chút do dự, lập tức tế ra Phiên Thiên Ấn, sau đó hung hăng đập xuống đỉnh đầu lão khất cái.
Lâm Yêu Yêu mặc kệ hắn là ai, ai làm địch với Tần Trảm, người đó chính là kẻ thù của nàng.
"Kìa, thượng cổ chí bảo Phiên Thiên Ấn?" Lão khất cái nhìn Phiên Thiên Ấn từ trên trời giáng xuống, không hề sợ hãi, ngược lại mặt đầy vẻ hiếu kì.
Nhưng sau một khắc, lão khất cái trực tiếp đưa tay nắm lấy Phiên Thiên Ấn.
Sắc mặt Lâm Yêu Yêu biến đổi: "Cái gì..."
Ngay cả sắc mặt Tần Trảm cũng vì đó mà biến đổi.
Phiên Thiên Ấn mạnh mẽ đến mức nào, không cần nhiều lời, đó là thượng cổ chí bảo ngay cả Tôn Giả cảnh cũng có thể đập chết.
Nhưng lão khất cái này lại tay không nắm lấy Phiên Thiên Ấn, không nhận đến một chút tổn thương nào.
Không phải Phiên Thiên Ấn không đủ mạnh, mà là thực lực của hắn quá khủng bố.
"Thiên Địa Chính Khí, Hạo Nhiên Trường Tồn, không cầu Tru Tiên, nhưng trảm quỷ thần."
Tần Trảm tay cầm Thiên Tội, một chiêu Trảm Quỷ Thần từ trên trời giáng xuống.
"Ừm? Trảm Quỷ Thần." Lão khất cái cũng nhận ra võ kỹ Tần Trảm thi triển.
Nhưng hắn vẫn như cũ không né tránh, rảnh ra một tay, trực tiếp oanh kích về phía Trảm Quỷ Thần.
Oanh!
Đao mang cuồng bạo quét ngang, khói bụi nổi lên bốn phía.
Đồng Lâm Khách Sạn đều bị phá hủy hơn phân nửa, khách nhân khác cũng đều bị sợ tới mức kinh hoàng thất thố.
Lão khất cái tay không nắm lấy Thiên Tội, nhếch miệng cười một tiếng: "Ma Đạo thứ nhất công phạt sát khí Thiên Tội, thú vị!"
Tần Trảm hai tay cầm kiếm, không những không làm lão khất cái bị thương, Thiên Tội ngược lại còn bị đối phương nắm lấy.
Hắn cố gắng rút ra, nhưng phát hiện không nhúc nhích chút nào.
"Tiểu lão đệ, nữ oa oa, đi với ta một chuyến đi, ha ha..."
Nói xong, lão khất cái cuồng tiếu một tiếng, đại thủ vung lên, đúng là đã thu Tần Trảm và Lâm Yêu Yêu vào trong tay áo, sau đó bay vút lên, trong chớp mắt đã biến mất không thấy.
Lưu lại mọi người mặt đầy vẻ ngây người.
"Không tốt, Tần sư đệ và Lâm sư muội bị hắn thu đi rồi, đuổi theo." Từ Tử Lăng thấy vậy, chuẩn bị đuổi theo cứu người.
Nhưng Agha lại kịp thời chặn lại mọi người: "Đừng khinh cử vọng động, người này có thể tùy ý thi triển Đại Thần Thông · Tụ Lý Càn Khôn, ít nhất là một Truyền Kỳ cảnh cường giả, chúng ta đều không phải đối thủ của hắn."
"Cái gì, Truyền Kỳ cảnh?" Mọi người nghe vậy, đều hít vào một hơi khí lạnh.