Chương 330 : Đuôi Hỏa Hồ
Gầm!
Toàn Sơn Hỏa Hồ đang gầm thét, vùng dậy chống cự, dùng nhục thân cực kỳ cường hãn để chống đỡ đạo sóng âm lưỡi dao sắc bén này.
Ngay khi Toàn Sơn Hỏa Hồ cho rằng nguy hiểm đã qua, lại có một đạo sóng âm sóng lớn từ phía sau ập tới, đó là tiếng vọng của tiếng gầm Kỳ Lân!
Hang động lớn trống rỗng, khiến một tiếng gầm Kỳ Lân biến thành vô số tiếng, nâng sát thương của tiếng gầm Kỳ Lân lên mức tối đa!
Sóng âm trí mạng không ngừng vang vọng, quay lại tấn công Toàn Sơn Hỏa Hồ, khiến Toàn Sơn Hỏa Hồ mệt mỏi ứng phó.
Mặc dù lực sát thương của sóng âm vang vọng càng ngày càng yếu, nhưng số lần vang vọng nhiều, Toàn Sơn Hỏa Hồ có cường hãn đến mấy cũng không chịu nổi.
Đợi đến khi sóng âm tiêu tán, Toàn Sơn Hỏa Hồ đã thất khiếu chảy máu, nội thương nghiêm trọng, có chút đứng không vững.
U u...
Toàn Sơn Hỏa Hồ bi ai kêu vài tiếng, toàn thân hỏa diễm bắt đầu lờ mờ đi rất nhiều, sau đó ủ rũ đi tới.
Gầm!
Tiểu Ngọc gầm nhẹ một tiếng, lộ ra vẻ hung dữ dữ tợn, rất có khí thế Kỳ Lân Thôn Thiên.
Toàn Sơn Hỏa Hồ vội vàng ghé vào trước mặt Tiểu Ngọc, Hồ Hỏa trên người lờ mờ đi rất nhiều, run rẩy, biểu thị thần phục.
Tiểu Ngọc đứng thẳng lên, hoàn toàn không sợ Hồ Hỏa có nhiệt độ cực cao, một cước giẫm lên đầu Toàn Sơn Hỏa Hồ, đầu hả ra một phát, một bộ dáng vênh váo tự đắc, thái độ kiêu ngạo, cực độ vô sỉ.
Oa.
Tiểu Ngọc vừa xoay người, nhếch miệng cười một tiếng với Lục Trầm, hai cánh tay duỗi ra một cái, mạnh mà co lại một cái, vừa khoe cơ bắp, lại hoàn mỹ biểu diễn bắp tay trước đáng thương trên cánh tay thú nhỏ bé kia!
"Ha!"
Lục Trầm bị chọc cười, đi tới, xoa xoa cái đầu nhỏ của Tiểu Ngọc, nói: "Được rồi, biết ngươi lớn rồi, rất rất cường hãn rồi, ngay cả man thú đỉnh phong cấp năm cũng bị thu thập rồi, ngươi là thiên hạ vô địch ha."
Oa oa oa.
Tiểu Ngọc liên tục không ngừng gật đầu, sau đó lại là lắc đầu vẫy đuôi, vô cùng hưng phấn.
Lục Trầm cảm khái vô hạn, con mèo nhỏ bé tí tẹo ngày đó, bây giờ đã thành mèo lớn rồi, thực lực cường đại rồi, còn cần hắn bảo vệ sao?
Ừm, vẫn cần đó!
Thần thú tự có thông thần, có thể nghiền ép vạn thú, đây là điều không cần nghi ngờ.
Nhưng ngoài loài thú ra, thì không nhất định có thể nghiền ép.
Nhân tộc, yêu tộc và các tộc loại khác, thân thể không chịu áp chế của thần thú chi uy, Tiểu Ngọc liền không có bao nhiêu ưu thế.
Quan trọng nhất là, Tiểu Ngọc vẫn là ấu thú, lực lượng vẫn có hạn.
Sau này Tiểu Ngọc trưởng thành rồi, lực lượng lớn rồi, chỉ là tiếng gầm Kỳ Lân kia, phỏng chừng liền không có bao nhiêu cường giả gánh vác được.
"Nó là man thú thuộc tính hỏa, thú đan của nó có thể luyện hóa thú hỏa, ta cần thú hỏa."
Lục Trầm nhìn con Toàn Sơn Hỏa Hồ đang run rẩy kia, mở miệng nói.
U...
Toàn Sơn Hỏa Hồ kia giai vị khá cao, hơi có linh tính, tựa hồ biết ý tứ của Lục Trầm, đó là muốn giết nó lấy đan, không khỏi sợ tới toàn thân run rẩy, hỏa diễm không có ánh sáng, không ngừng kêu rên, tựa như đang cầu xin tha thứ.
U.
Tiểu Ngọc cũng kêu một tiếng, sau đó nghi hoặc nhìn Lục Trầm, trong đôi mắt, có mấy phần vẻ không đồng ý.
"Ngươi không muốn giết nó?"
Lục Trầm đoán hỏi.
Oa oa oa.
Tiểu Ngọc linh tính cao, hiểu tiếng người, nhưng không biết nói tiếng người, chỉ là đáng yêu gật gật đầu.
"Ngươi muốn lưu nó một mạng, chơi với ngươi?"
Lục Trầm đi sâu vào suy đoán.
Oa oa oa.
Tiểu Ngọc liên tục gật đầu.
"Cái này..."
Lục Trầm cảm thấy khá khó xử, hắn muốn giết hồ ly luyện hỏa, không giết làm sao có thú đan luyện thú hỏa?
"Ngươi muốn bạn chơi không thành vấn đề, ta cho ngươi tìm man thú khác, bảo đảm chơi vui."
Lục Trầm nói như vậy.
U.
Tiểu Ngọc lắc đầu, không đồng ý.
"Toàn Sơn Hỏa Hồ này giai vị quá cao, hỏa diễm lại mãnh liệt, đặt ở bên ngươi không an toàn."
Lục Trầm nhíu mày nói.
U u u.
Tiểu Ngọc kêu u u, dưới chân liên tục giẫm lên đầu Toàn Sơn Hỏa Hồ, giẫm đến Toàn Sơn Hỏa Hồ kêu thảm thiết liên tục, nhưng không dám phản kháng, thậm chí ngay cả động cũng không dám động một chút, nhát gan đến mức độ đó.
"Được rồi, đã ngươi thích, vậy thì..."
Lục Trầm chậm rãi nói chuyện, trong mắt lại chú ý biểu cảm của Toàn Sơn Hỏa Hồ, bắt lấy nhất cử nhất động của Hỏa Hồ.
Loài hồ ly a, hơi có linh tính, rất giảo hoạt.
Con Hỏa Hồ này giai vị cao như vậy, nếu lại tiến thêm một giai, chỉ sợ cũng sắp thành tinh rồi.
Một con hồ ly sắp thành tinh, tuyệt đối không phải dễ dàng khống chế như vậy!
Cho dù nó không dám bị cắn ngược lại một cái, cũng sẽ tìm cơ hội chạy đi a.
Để một con Hỏa Hồ chạy đi, có nghĩa là mất thú hỏa, Lục Trầm cảm thấy khó tiếp nhận.
Thú hỏa, đại biểu thực lực và địa vị của Đan Tôn, không thơm sao?
Đan Vương tại thế ngoại, nhiều vô số kể, đã không còn thơm như vậy nữa rồi.
Một vị Đan Tôn tại thế ngoại, đó là tuyệt đối được truy phủng, ít nhất ở Đông Hoang Vực là như vậy.
Quả nhiên, Toàn Sơn Hỏa Hồ biết Lục Trầm là chủ nhân của thần thú, nghe thấy khẩu khí của Lục Trầm nới lỏng, đôi mắt dài hẹp kia liền lộ ra vẻ mừng rỡ, chỉ là trong mừng rỡ, còn có một tia vẻ giảo hoạt.
Mà ánh mắt nhỏ bé của Toàn Sơn Hỏa Hồ, toàn bộ đều bị Lục Trầm bắt được, hi vọng nó muốn tìm cơ hội chạy trốn cũng theo đó mà tan biến.
Lục Trầm là người thế nào a?
Đó là Vương của Vương hố!
Hố trời hố đất hố không khí, muốn hố ngươi tiểu hồ ly nhỏ bé, còn không phải là một bữa ăn sáng?
"Tiểu Ngọc, vẫn là giết nó đi, ta cần thú đan của nó luyện thú hỏa, cần dùng gấp để cứu mạng a."
Lời nói của Lục Trầm đột nhiên chuyển hướng, khẩu khí thay đổi, lập tức khiến Toàn Sơn Hỏa Hồ như rơi vào hầm băng.
Tận thế giáng lâm, Toàn Sơn Hỏa Hồ cũng muốn lập tức chạy trốn, nhưng trốn không thoát a.
Tiểu Ngọc tự mang thần thú chi uy, nó bị thần thú giẫm lên, thân thể thần phục thần thú chi uy, lực lượng không thể triển khai, căn bản là không thể nhúc nhích.
Giờ phút này, nếu Lục Trầm xông lên giết nó, nó chỉ có phần chờ chết.
U...
Tiểu Ngọc có chút mê hoặc, chớp chớp mắt to, tựa hồ không muốn trái ý chủ nhân nữa.
"Ta giết Hỏa Hồ, ta lấy thú đan, ngươi ăn thú thịt."
Lục Trầm trong tay có thêm một thanh đại đao, vẻ mặt vui vẻ, nụ cười nồng đậm.
Chỉ là, nụ cười kia rơi vào trong mắt Toàn Sơn Hỏa Hồ, biến thành nụ cười dữ tợn nhất trên đời.
Oa oa oa...
Đột nhiên, Toàn Sơn Hỏa Hồ học tiếng kêu oa oa của Tiểu Ngọc, vì tự cứu bảo vệ tính mạng, tên này thế mà lại bắt đầu làm nũng.
Lục Trầm muốn cười lại không dám cười, vì hố con Hỏa Hồ này, vở kịch này còn phải diễn tiếp a.
Dù sao, Tiểu Ngọc coi trọng Hỏa Hồ làm bạn chơi, hắn có thể không giết Hỏa Hồ để thỏa mãn Tiểu Ngọc.
Còn như thú hỏa, sau này hãy nói.
Chỉ là, Hỏa Hồ giảo hoạt, không cố gắng thu thập một chút, tên sắp thành tinh này sẽ không thành thật.
Làm sao thu thập?
Lục Trầm tự có biện pháp!
Nơi mạnh nhất của Hỏa Hồ là cái đuôi!
Cái đuôi của Hỏa Hồ rất dài, lực lượng vô cùng lớn, còn mang theo Hồ Hỏa mãnh liệt nhất, quét ngang lên, có thể quét đứt núi non, thiêu đốt vạn vật, khó mà chống đỡ.
Nhưng nơi yếu nhất của Hỏa Hồ, vừa vặn cũng là cái đuôi.
Nếu chặt đứt đuôi Hỏa Hồ, lực lượng của Hỏa Hồ giảm bớt đi nhiều, thú hỏa cũng sẽ ảm đạm, mặc dù tính mạng không lo, nhưng giai vị khẳng định phải rớt xuống.
"Ngươi muốn mạng sống, liền phải ở lại bên cạnh Tiểu Ngọc, cung cấp cho Tiểu Ngọc sai phái!"
Lục Trầm nhìn chằm chằm Toàn Sơn Hỏa Hồ, sắc bén nói.
Oa oa oa.
Toàn Sơn Hỏa Hồ kia vội vàng kêu oa oa đáp lại, biểu thị đồng ý.
"Đương nhiên, Tiểu Ngọc chịu thu lưu ngươi, ngươi phải có một phen biểu thị, ít nhất phải dâng lên thành ý không phải sao?"
Lục Trầm nói.
Toàn Sơn Hỏa Hồ ngơ ngẩn nhìn Lục Trầm, không quá hiểu.