Chương 367 : Sát Thủ Tiễn
"Trảm Thiên!"
Lục Trầm quát khẽ một tiếng, đại đao trong tay vung lên, mãnh liệt chém xuống đệ tử Thất Cực kia.
Nhát chém kia, Lục Trầm đã dốc toàn lực, là một nhát chém trí mạng.
Lưỡi đao đi qua, không gian vỡ nát, hư không run rẩy, đao lực ép đại địa khó mà chịu nổi, nứt toác bốn phía.
"Đao thật nặng!"
Con ngươi của đệ tử Thất Cực kia co rụt lại, lúc này mới phát hiện đối thủ không phải là kẻ yếu đuối, bản thân đã quá khinh địch.
Đáng tiếc, thế trảo của hắn chưa hết, không thể thu hồi, mà đao của Lục Trầm đã chém tới.
Ầm!
Lưỡi đao chém vào trảo, phát ra một tiếng vang lớn.
Lưỡi đao chém nát lực tay, chém xuyên chân nguyên hộ thể trên trảo, chém tới mu bàn tay, nhưng thế đi đã hết, không đủ sức chém vào xương thịt, chỉ chấn đối phương lùi lại một trượng.
"Chết tiệt, lại có thể chém nát bảy thành lực lượng của ta, đúng là một quái thai."
Đệ tử Thất Cực lẩm bẩm chửi rủa, vẩy vẩy bàn tay đau nhức, không còn dám chủ quan nữa, ngưng tụ chân nguyên, chuẩn bị cho Lục Trầm một đòn trí mạng.
Bành!
Mà vào lúc này, một bên khác truyền đến tiếng thân thể bị chém nát.
Đệ tử Thất Cực kia không khỏi quay đầu nhìn, lập tức tròng mắt đều trợn tròn, một vị đồng môn của hắn lại bị kiếm chém, đã bỏ mạng.
Hai đồng môn còn lại vẻ mặt lo lắng, đang xông vào phòng tuyến do Phì Tử dùng đại oa chống đỡ, mà kiếm tu phía sau Phì Tử, tay cầm trường kiếm đẫm máu, đang tích lực chờ phát động.
"Chết tiệt, ba Ngũ Cực đánh không lại hai Tam Cực, trên đời này sao lại có nhiều kẻ biến thái như vậy?"
Đệ tử Thất Cực kia cảm thấy một trận chột dạ, việc cấp bách trước mắt là phải giết chết Lục Trầm, rồi lại đi giúp hai vị đồng môn.
Bằng không, kiếm tu biến thái kia dưới sự bảo vệ của thuẫn tu, sẽ giết sạch sành sanh hai vị đồng môn của hắn.
Đệ tử Thất Cực kia quay đầu lại, đang muốn dốc toàn lực ra tay với Lục Trầm, nhưng bất ngờ nhìn thấy một thứ bay nhanh về phía hắn.
Sau một khắc, con ngươi của đệ tử Thất Cực co rụt lại, trên mặt lộ ra vẻ kinh hãi tột độ.
Một con hồ ly màu đỏ có thân hình khá lớn lao tới hắn!
Trên lưng con hồ ly kia, còn cưỡi một tiểu thú màu trắng, đang khoa tay múa chân chỉ huy hồ ly.
Tiểu thú màu trắng trông gần giống mèo, cảnh giới không thể nhìn thấu.
Nhưng con hồ ly kia...
Ngũ giai đỉnh phong!
Điều này tương đương với Thiên Cương Cảnh đỉnh phong, chiến lực cao hơn cường giả Thiên Cương Cửu Cực!
"Man thú từ đâu tới?"
Đệ tử Thất Cực kia kinh hoàng không thôi, muốn chạy trốn cũng không thoát, đã bị khí cơ của con hồ ly kia khóa chặt, buộc phải cắn răng chịu đựng, dốc toàn lực đấm một quyền tới, hi vọng xuất hiện kỳ tích.
Nhưng, kỳ tích sẽ không có kỳ tích, đời này cũng sẽ không có kỳ tích.
Hắn lại không phải Lục Trầm, cũng không có nhiều thủ đoạn như Lục Trầm, lấy đâu ra kỳ tích?
Con hồ ly kia vươn trảo vỗ một cái, liền vỗ bẹp nắm đấm của hắn, hắn còn chưa kịp kêu thảm, đã bị hồ ly cắn một cái đứt cổ, chết ngay tại chỗ.
U u u...
Tiểu thú màu trắng kia hưng phấn đến mức rên khẽ, đồng thời duỗi ra một đôi cẳng tay, làm dáng kiện mỹ, khoe khoang cơ bắp nho nhỏ.
Không sai, tiểu thú màu trắng kia chính là Ngọc Kỳ Lân Tiểu Ngọc.
Con hồ ly kia chính là tọa kỵ của Tiểu Ngọc, Toản Sơn Hỏa Hồ!
Toản Sơn Hỏa Hồ sau khi tự cắt thú hỏa, hồ hỏa biến mất, tiến hóa suy thoái, cảnh giới cũng sẽ rơi xuống.
May mắn thay, Lục Trầm cho phép nó tiến vào Hỗn Độn Châu, dưới sự tẩm bổ của tiên thiên hỗn độn khí, sự tiến hóa của nó không bị suy thoái đi, thậm chí ngay cả cảnh giới cũng giữ được.
Chỉ là, trên người không có thú hỏa, chiến lực của nó rơi xuống không ít.
Nhưng nó thủy chung vẫn là Ngũ giai đỉnh phong, cảnh giới vẫn còn, lực lượng liền vẫn còn.
Không có thú hỏa, không có nghĩa là nó không thể chiến đấu, giết trong nháy mắt cường giả Thất Cực vẫn là dễ như trở bàn tay.
Trước đó, Lục Trầm đã sắp xếp Toản Sơn Hỏa Hồ vào kế hoạch đối phó với năm đệ tử Thương Vũ này.
Tiểu Ngọc lại không được sắp xếp vào, Kỳ Lân Hống của nó có uy hiếp trí mạng đối với man thú, nhưng đối với người lại không có bao nhiêu uy hiếp.
Sóng âm của Kỳ Lân Hống rất mạnh, bắt nạt kẻ yếu, hoặc là dọa người, thế thì không có vấn đề gì.
Tiểu Ngọc đột nhiên gầm một tiếng, cường giả không rõ chân tướng có lẽ sẽ chạy trốn, tỉ như Tông chủ Hắc Nham Tông khủng bố, đã từng trúng chiêu này.
Nhưng Lục Trầm cũng không muốn dọa chạy đệ tử Thất Cực của Thương Vũ Tông, mà là muốn giết chết!
Không giết chết, bọn họ liền không thoát được.
Cho nên, Toản Sơn Hỏa Hồ chính là sát thủ tiễn của hắn!
Không có con át chủ bài này, hắn dám cứng đối cứng với cường giả Thất Cực sao?
Nằm mơ đi!
Hiện nay, uy lực Trảm Thiên của hắn, đại khái ngang hàng với cường giả Lục Cực!
Nhưng lực lượng của cường giả Thất Cực cao gấp đôi Lục Cực, nghiền ép Trảm Thiên, hắn không thể nào là đối thủ của cường giả Thất Cực.
Trừ phi, hắn đột phá lên, chính thức bước vào Thiên Cương Cảnh!
Giết chết đệ tử Thất Cực của Thương Vũ Tông, Lục Trầm liền không để ý đến sự kháng nghị của Tiểu Ngọc, nhanh chóng thu hồi Tiểu Ngọc và Toản Sơn Hỏa Hồ vào Hỗn Độn Châu.
Hai tên này chính là vũ khí bí mật, không có việc gì thì đừng lộ mặt, tiết lộ ra ngoài, không phải chuyện tốt gì.
Lục Trầm xoay người liền chạy về phía Phì Long, nhưng lại phát hiện chiến đấu bên kia vừa mới kết thúc, cục diện chiến đấu tốt đẹp, vượt quá sự tưởng tượng của hắn.
Dưới chiêu Che Thiên của Phì Long, Thượng Quan Cẩn không có nỗi lo về sau, toàn bộ quá trình đóng vai trò đồ tể, chém chết vị đệ tử Thương Vũ cuối cùng.
"Làm rất tốt!"
Lục Trầm cười ha ha một tiếng, hoan hô cho Phì Long và Thượng Quan Cẩn.
Chỉ là, chiến lực của Hạ Hầu Vương Thành quá mạnh, Đoạn Tín và Doanh Doanh liên thủ cũng không thể đánh bại hắn, nơi đây vẫn nguy hiểm vạn phần.
"Về Thương Thành!"
Lục Trầm búng tay một cái, chuẩn bị rời đi.
"Giết người của ta, các ngươi còn muốn đi? Tất cả đều chết đi cho ta!"
Hạ Hầu Vương Thành đã tức điên lên, không để ý đến sự vây công của Đoạn Tín và Doanh Doanh, mạo hiểm nguy hiểm bị giết chết, xông ra khỏi chiến trường, dốc hết chân nguyên rót vào trong tay, một chưởng vỗ về phía Lục Trầm.
Một chưởng vỗ ra, khí lãng ngập trời, khiến đại địa run rẩy, núi non lay động.
Chưởng lực vỡ nát không gian, khiến hư không nứt toác, khí cơ cường đại áp bách tới, khóa chặt ba người Lục Trầm.
Có thể tưởng tượng được, lực lượng của chưởng này khủng bố đến mức nào!
Chưởng này của Hạ Hầu Vương Thành, đủ có thể phá núi hủy non, không phải người bình thường có thể chống đỡ được.
"Che Thiên!"
Phì Long rống to một tiếng, hai tay giơ hai nồi, dốc hết toàn lực, dựng lên một phòng tuyến cường đại, chắn ở phía trước Lục Trầm và Thượng Quan Cẩn.
Lục Trầm cũng không dám thất lễ, giữ Viêm Long Chiến Thân, vận chuyển chân nguyên toàn thân hộ thể!
Thượng Quan Cẩn cũng là vẻ mặt nghiêm túc, tương tự vận chuyển chân nguyên hộ thể, không thể chỉ dựa vào sự che chở của Che Thiên của Phì Long, mà bản thân không có một chút phòng ngự nào.
Ầm!
Chưởng của Hạ Hầu Vương Thành chưa tới, lực đã tới, chưởng lực khủng bố đập vào một chiếc đại oa, phát ra tiếng nổ vang trời động đất.
Đại oa cấp bậc Chuẩn Thánh Khí, kiên cố không thể gãy, lại bị chưởng lực đập lõm một tấc.
Thế chưởng lực chưa hết, còn thẩm thấu vào nồi, sau khi trải qua từng lớp giảm chấn, xuyên qua đại oa, dư lực vẫn cường đại, ngay tại chỗ chấn động đến mức Phì Long lùi lại ba trượng, miệng phun ra một đạo huyết tiễn, bị thương không nhẹ.
Lục Trầm và Thượng Quan Cẩn tương tự bị ảnh hưởng!
Lục Trầm dưới sự xung kích của dư ba chưởng lực, lồng ngực đau tức, huyết khí nghịch hành.
Nhưng mà, cũng may nhục thân của Lục Trầm cường hãn, hơi nhẫn nại một chút liền qua đi.
Ngược lại là Thượng Quan Cẩn gặp phải một phiền toái lớn, dư ba chưởng lực xuyên qua đại oa xung kích tới, hắn liền không chống đỡ được, ngay tại chỗ bị chấn nát nội tạng, thất khiếu chảy máu ngã cắm đầu xuống.
Mặc dù, Thượng Quan Cẩn cũng ngâm thú huyết rèn thể, nhưng thể chất của kiếm tu đã quyết định hắn là kẻ yếu ớt, nhục thân tương đối yếu đuối!
"Đại oa của Phì Tử, rốt cuộc là được chế tạo bằng cái gì? Lại có thể chống được chưởng lực của ta, rất là phiền toái!"