Chương 92 : Nhất định phải vào
Bạch Ngưng Sương biết Lục Trầm và Tử Vân Môn có ân oán, cố ý đem sư môn viết thành Tử Vân Môn, đó là họa thủy đông dẫn.
Với lực lượng của Hàn Dực ở Duệ Phong Đế Quốc, Tử Vân Môn đủ để "uống một bình" rồi.
Thế nhưng, Tử Vân Môn không phải là một con mương, vẫn không thể chứa được Hàn Dực.
Cái "mương sâu" chân chính là ở Thủy Hoa Thành!
Thủy Hoa Thành ở Vĩnh Minh Vương Triều rất có danh tiếng, bởi vì thành này có một đại gia tộc họ Lục, mà gia tộc họ Lục này một trăm năm trước đã xuất hiện một đại nhân vật.
Đại nhân vật này đến nay vẫn còn sống, hiện tại đang tại thế ngoại một tông môn làm trưởng lão, thực lực kinh khủng đến mức khó mà tưởng tượng.
Nếu là Hàn Dực giết đến Lục gia ở Thủy Hoa Thành, tuyệt đối sẽ rước họa vào thân, tự chuốc lấy phiền phức.
Nếu nói Hàn Dực âm hiểm, vậy thì Lục Trầm chính là gấp mười lần Hàn Dực!
May mắn, Lục Trầm, phần tử khủng bố này, là ủng hộ Minh Hạo.
Nếu là Lục Trầm bị những vương tử khác lôi kéo đi, đứng ở mặt đối lập với Minh Hạo, Minh Hạo tuyệt đối sẽ chết không có nơi táng thân.
Ngẫm lại, Bạch Ngưng Sương đều cảm thấy da đầu tê dại.
Thức ăn rất nhanh được mang lên, đều là một số món ăn bình thường, thịt heo, thịt cá, rau xanh... không có gì khác biệt so với ăn ở nhà.
Thế nhưng, lông mày Lục Trầm nhăn lại, lời oán trách liền đến.
"Bạch trưởng lão, Đan thành là thế ngoại chi thành, có rất nhiều mỹ thực thế tục ăn không được, nhưng vì sao ta một món mỹ thực cũng không nhìn thấy chứ?"
Lục Trầm đưa tay ra ngoài cửa sổ, chỉ một cái về bên trái, nơi đó có một tửu lầu lớn xa hoa lộng lẫy, chất vấn: "Vì sao ngươi không dẫn ta đi tửu lầu lớn kia, mà lại dẫn ta đến một quán ăn nhỏ xíu này chứ?"
Còn chưa đợi Bạch Ngưng Sương trả lời, tay Lục Trầm lại chỉ một cái về bên phải, bên kia có một khách sạn lớn thanh nhã thoải mái, lại chất vấn: "Vì sao ngươi không đặt phòng ở khách sạn lớn kia, mà lại dẫn ta đến một khách sạn nhỏ cũ nát này chứ?"
Bạch Ngưng Sương lập tức trở nên lúng túng, qua cả buổi trời, mới do dự nói ra nguyên nhân.
Nguyên nhân rất bất đắc dĩ, cũng rất đơn giản, đó chính là: không có tiền!
Vĩnh Minh Vương Triều là tiểu quốc, tiền tệ chính là ngân tệ.
Duệ Phong Đế Quốc là đại quốc, tiền tệ chính là kim tệ.
Một viên kim tệ bằng một trăm ngân tệ.
Không chỉ như vậy, vật giá của Duệ Phong Đế Quốc cao hơn nhiều so với Vĩnh Minh Vương Triều.
Đừng thấy Bạch Ngưng Sương ở Vĩnh Minh Vương Triều phi thường có tiền, đến Duệ Phong Đế Quốc cũng chỉ là như vậy.
Thế nhưng, tiền tệ lưu thông ở Đan thành không phải kim tệ ngân tệ, mà là tinh tệ!
Tinh tệ là do khoáng Huyền Tinh tinh luyện ra, là một loại kim loại mềm đặc thù.
Bản thân tinh tệ đã rất có công dụng, các nghề như đúc khí, minh văn, pháp trận, vân vân, đều cần dùng tinh tệ làm vật liệu.
Cho nên, tinh tệ cực kỳ đắt đỏ, chỉ có thể dùng kim tệ để đổi.
Một vạn viên kim tệ mới có thể đổi được một viên tinh tệ.
Bạch Ngưng Sương thật vất vả gom được một trăm ức ngân tệ, đổi được một ức kim tệ, sau đó lại đổi được một vạn tinh tệ.
Vật giá ở Đan thành đắt đến mức tận trời, cho dù bây giờ ăn một bữa cơm bình thường, cũng phải hơn một trăm viên tinh tệ.
Nếu là đi tửu lầu lớn tùy tiện ăn một bữa cơm, e rằng không đến một vạn, cũng phải mấy ngàn, căn bản ăn không nổi.
Khách sạn lớn cũng không đơn giản, một gian khách phòng thượng đẳng, liền cần mấy ngàn tinh tệ.
Hai người muốn lưu lại Đan thành bảy ngày, có một số chi tiêu khó tránh khỏi, đặc biệt là trận truyền tống dùng để trở về, phí tổn siêu đắt.
Một vạn tinh tệ này nếu không tiết kiệm mà dùng, đến lúc đó ngay cả nhà cũng không trở về được.
Tửu lầu lớn gì, khách sạn lớn gì, căn bản không cần suy nghĩ.
"Thì ra là thế."
Lục Trầm lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, không phải Bạch Ngưng Sương keo kiệt, mà là Bạch Ngưng Sương làm không được.
"Giống như tiểu quốc Vĩnh Minh Vương Triều chúng ta, cho dù có tiền đến mấy, đến Đan thành đều biến thành người nghèo."
Bạch Ngưng Sương cười khổ nói: "Những người có tiền của các đế quốc thì khác, tài sản của bọn họ là gấp trăm lần trở lên so với chúng ta, đến Đan thành vẫn có thể ứng phó, không đến mức túng quẫn như chúng ta."
"Có tiền như vậy mà mới chỉ là ứng phó? Vậy thì ai có thể làm thổ hào ở Đan thành?"
Lục Trầm có chút kinh ngạc, vật giá ở Đan thành thật sự là đổi mới tam quan.
"Nhiều lắm, những người có tiền ở Đan thành, hoặc Đại Đan Vương, đệ tử đại gia tộc, đại tông môn tại thế ngoại, hoặc người nổi bật của các nghề nghiệp lớn vân vân, tài sản của bọn họ nhiều đến mức không phải chúng ta có thể tưởng tượng."
"Đại Đan Vương?"
Ánh mắt Lục Trầm sáng lên.
Bạch Ngưng Sương giải thích: "Đan Vương từ thất giai trở lên, có thể luyện chế đan dược càng cao cấp hơn, có thể bán rất nhiều tiền."
Lục Trầm gật đầu, không nói gì nữa, vừa ăn cơm, vừa suy nghĩ chuyện.
Bạch Ngưng Sương thấy Lục Trầm vẻ mặt nghiêm túc, cho rằng hắn tức giận rồi, trong lòng rất áy náy.
Lục Trầm đến Đan thành là để giúp đỡ Minh Hạo, nhưng nàng trong túi xấu hổ (ý là không có tiền), dẫn đến chiêu đãi không chu đáo, khiến Lục Trầm chịu ủy khuất.
Cũng là chuyện không có cách nào khác, chỉ có thể ngày sau bồi thường cho Lục Trầm.
Ăn cơm xong, rời khỏi quán ăn, Lục Trầm không trở về khách sạn nghỉ ngơi, mà là nghiêm túc đi dạo một vòng Đan thành.
Sự phồn hoa của Đan thành là mấy vạn lần Đăng Châu thành, dòng người như nước, cửa hàng nhiều vô số kể.
Rất nhiều vật phẩm hi trân, ở đây chính là rau cải trắng, chỉ cần có tiền là tùy tiện mua.
Còn có nhiều vật phẩm hiếm lạ hơn, là Đăng Châu thành không có, ở đây tất cả đều có.
Lục Trầm chưa từng đi qua nơi tốt hơn Đăng Châu thành, chỉ có thể lấy Đăng Châu thành ra để so sánh.
Lục Trầm đầu tiên là đi vào một tiệm Linh Thạch, linh khí ập vào mặt cực kỳ nồng đậm, bên trong có ba đẳng cấp Linh Thạch bán ra: hạ phẩm, trung phẩm, thượng phẩm.
Hỏi giá tiền, Lục Trầm liền nhíu mày.
Một cân Linh Thạch hạ phẩm, liền cần mười viên tinh tệ, đổi thành ngân tệ chính là một ngàn vạn viên.
Linh Thạch trung phẩm càng đắt hơn, là gấp mười lần Linh Thạch hạ phẩm.
Linh Thạch thượng phẩm tương đối ít, hơn nữa cái giá tiền kia... Lục Trầm dứt khoát không nhìn nữa.
Linh Thạch là tài nguyên khan hiếm của Vĩnh Minh Vương Triều, cũng là thứ Lục Trầm cần nhất.
Không ngờ ở Đan thành, lại nhiều như rau cải trắng.
Bạch Ngưng Sương biểu thị, nếu như Lục Trầm muốn Linh Thạch, nàng có thể mua một ít, nhưng Lục Trầm cự tuyệt.
Rời khỏi tiệm Linh Thạch, đi vào một tiệm binh khí, Lục Trầm lại mở rộng tầm mắt.
Chiến binh nhiều vô số kể, cấp bậc nào cũng có, thậm chí ngay cả Linh Binh cũng có, chỉ là giá tiền đắt chết người.
Tất cả tinh tệ trên người Bạch Ngưng Sương, đều không đủ mua một thanh chiến binh thượng phẩm, Linh Binh thì càng đừng nghĩ đến.
Lại đi dạo rất nhiều cửa hàng, tiệm Minh Văn, tiệm thú cưng, tiệm khí cụ, các loại tiệm vật liệu vân vân, tiệm cổ linh tinh quái gì cũng đi dạo một vòng, tăng thêm không ít kiến thức.
Thế nhưng, Lục Trầm cái gì cũng không mua, chỉ là tùy tiện nhìn xem, hỏi giá tiền cho xong chuyện.
Cuối cùng, chỉ còn lại Đan Lâu của Đan thành còn chưa đi.
Đan Lâu do Đan thành mở ra, bên trong bán ra các loại đan dược, vật liệu cũng như các vật phẩm liên quan đến luyện đan, trong đó đan dược là độc quyền.
Bạch Ngưng Sương thấy Lục Trầm trầm tư nhìn Đan Lâu, liền mở miệng khuyên nhủ: "Đan dược bên trong Đan Lâu cấp bậc rất cao, toàn bộ vượt quá phạm trù thế tục, chúng ta còn chưa đạt đến tầng thứ đó, tốt nhất đừng đi."
"Không, ta muốn đi vào."
Lục Trầm kiên định nói, tâm tư của hắn không phải là xem đan dược, mà là xem đan lô!
Là một Đan tu cường đại, chỉ có thể dùng đan lô trung phẩm cấp độ rác rưởi, vậy sao được?
Sau này hắn muốn luyện đan dược cấp bậc cao, cũng như một số đan đặc thù, những đan lô rác rưởi kia không thể đảm nhiệm được.
Hắn cần một cái đan lô cường đại!
Mà đan lô tốt nhất của Vĩnh Minh Vương Triều, chính là ở trong Đan Các, là đan lô thượng phẩm.
Nhưng trong mắt Lục Trầm vẫn là rác rưởi, hắn cần cái tốt hơn.
Đan lô tốt hơn, trừ Đan thành ra, e rằng những nơi khác không có.
Đan Lâu, nhất định phải vào!