Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 2933 : Con chó điên này

"Vừa rồi chuyện đó còn có thể nói chuyện sao?"

Phương Trần không trả lời Tiêu Bất Ngữ mà hỏi ngược lại một câu.

Tiêu Bất Ngữ nhìn đám hộ vệ ngã lăn quay không dậy nổi, trong mắt lóe lên tia hung ác, rồi lại cười lớn nói:

"Đương nhiên có thể nói chuyện, mời mau lên ngồi!"

"Lên ngồi thì không cần, chậm thêm chút nữa, năm vị lão hữu của ta sẽ bị chém đầu mất. Ta biết Tiêu gia các ngươi có người ở Thúy Vi Võ Viện, tin rằng bọn họ sẽ rất hứng thú với một giáp Thánh Đan. Đây chính là một giáp Thánh Đan, dùng nó đổi mạng."

Phương Trần lấy rễ cây Đại Mộng Quả ra, tiện tay ném cho Tiêu Bất Ngữ.

Tiêu Bất Ngữ hơi giật mình, tiếp lấy tỉ mỉ kiểm tra mấy lượt, theo bản năng nói:

"Đúng là một giáp Thánh Đan, cái này giống hệt như ghi chép trên cổ tịch, nhưng có thật hay không, ta vẫn chưa dám chắc."

"Thật hay giả, hỏi người nhà ngươi ở Thúy Vi Võ Viện là biết ngay. Ta cũng không chạy thoát đâu, ta cũng muốn đến Thúy Vi Võ Viện mà."

Phương Trần cười nói.

Tiêu Bất Ngữ thần sắc khẽ động, nghi ngờ nói:

"Các hạ chẳng lẽ cũng là người của Võ Viện?"

Phương Trần cười mà không đáp.

Tiêu Bất Ngữ nghĩ đến cỗ hư kình hùng hồn vừa rồi của đối phương, lập tức quyết định, cười ha ha nói:

"Xem ra lúc trước đúng là một trận hiểu lầm, các hạ lập tức theo ta đến pháp trường giải quyết chuyện này, cứu những người vô tội kia."

"Đa tạ Tiêu công tử."

Không bao lâu, Đoàn Thanh Sơn bọn họ từ trong trà lâu nhìn thấy một đám người của Tiêu gia đi ra.

Dẫn đầu là Phương Trần và Tiêu Bất Ngữ, bọn họ đi về hướng pháp trường.

"Xem ra sự việc thành rồi."

Đoàn Thanh Sơn vuốt râu mỉm cười.

"Phương tiểu đường quan làm việc, chúng ta cũng không cần quá lo lắng."

Mạnh Thiên Thư cười nhạt nói.

"Chúng ta cũng đi xem sao?"

Dạ Thiên Cổ đề nghị: "Có lẽ đến lúc đó có chỗ cần giúp đỡ."

"Được."

Đoàn Thanh Sơn lập tức đồng ý.

Dạ Thiên Cổ nhìn Tần Vô Thận và Loạn Thần Khí:

"Khiêng cáng tre."

Tần Vô Thận thay thế vị trí của Tần Phá Giáp, cùng Dạ Thiên Cổ khiêng cáng tre đưa Đoàn Thanh Sơn đến pháp trường.

Dạ Thiên Cổ và Mạnh Thiên Thư theo hầu hai bên.

...

...

Pháp trường.

Nơi này không biết đã giết bao nhiêu người, đất đều màu đỏ sẫm, ẩn ẩn lộ ra mùi máu tanh buồn nôn.

"Mất đi thần thông, dường như mọi thứ đ��u khác biệt, mùi vị này ta thậm chí không ngửi được."

Tư Khấu Trệ vẻ mặt có chút khó coi.

Tay hắn bây giờ bị trói chặt sau lưng, quỳ trên mặt đất, sau lưng còn cắm tấm biển viết chữ "Sát".

Thôi Huyễn Hư bọn họ cũng xấp xỉ như hắn, vẻ mặt hoặc trắng bệch, hoặc tái nhợt.

"Nơi này thật quỷ dị, không chỉ đơn thuần tước đoạt thần thông của chúng ta."

Thương Đốc Hành vẻ mặt nghiêm túc.

"Không biết Phương thánh tổ có kịp đến cứu chúng ta không? Nhìn thế này, chúng ta sắp bị chém đầu rồi."

Ân Tiện Nho thở dài.

"Chỉ là một cái mạng hư ảo mà thôi, chúng ta đền nổi."

Bồ Thiên Thu thản nhiên nói: "Các ngươi không cần sợ hãi, để bọn chúng chê cười, mười tám năm sau, chúng ta lại là một hảo hán."

"... "

"Lẩm bẩm cái gì đấy?"

Một tên nha dịch đi tới, giơ tay tát Bồ Thiên Thu một cái:

"Đám Thanh Thiên Khấu đáng chết các ngươi, sắp bị chém đầu rồi mà còn l���m lời?"

"Ngươi dám đánh ta!?"

Bồ Thiên Thu trừng mắt nhìn đối phương.

Đối phương trở tay lại tát thêm một cái.

Bị đánh, Tứ lão còn lại đều cúi đầu.

Dù sao có thể sắp chết, có thể không chịu nhục trước khi chết thì không chịu nhục.

Nên nhận thua thì phải nhận thua.

Pháp trường này có rất nhiều dân chúng vây xem.

Bị chém đầu không chỉ có Ngũ lão, còn có mười mấy tù nhân khác.

Bọn họ có người hướng đám đông kêu gào, có người nhìn đám đông cười lạnh, có người nhắm mắt ngâm nga tiểu khúc, có người sợ hãi mất bình tĩnh, toàn thân vô lực, co ro mà quỳ.

"Canh giờ không sai biệt lắm."

Trên đài cao, ngồi một vị trung niên mặc quan bào đỏ thẫm.

Hắn nhìn thoáng qua sắc trời, rồi hắng giọng:

"Canh giờ đến, trảm!"

Đao phủ phụ trách chém đầu nhao nhao uống một ngụm rượu, rồi phun lên Quỷ Đầu Đao.

"Thôi, lần này chết thật nhục nhã."

Ngũ lão liếc nhìn nhau, không cam lòng lắc đầu.

"Đại nhân khoan đã."

Đột nhiên, đám đông tách ra, Tiêu Bất Ngữ dẫn người đến.

Trung niên quan viên thấy là hắn, có chút kinh ngạc, giơ tay ra hiệu đao phủ khoan động thủ, rồi đứng dậy ôm quyền:

"Tiêu công tử, ngươi đến đây làm gì?"

"Họ Tiêu?"

Ngũ lão thấy Tiêu Bất Ngữ, trong mắt lập tức bùng lên lửa giận ngút trời.

Nhưng khi thấy Phương Trần bên cạnh hắn, lại trở nên kinh hỉ:

"Phương thánh tổ đến cứu chúng ta!"

"Phương thánh tổ quả nhiên có bản lĩnh, làm sao thuyết phục được tên tạp chủng bản tính thô bạo này?"

"Chờ chút phải hỏi hắn cho kỹ!"

Tiêu Bất Ngữ liếc nhìn Ngũ lão, rồi nhìn trung niên quan viên, tươi cười chắp tay nói:

"Đại nhân, tên tiểu đầu mục sau lưng năm tên Thanh Thiên Khấu này ta đã tìm được, chính là hắn, xin đại nhân ra lệnh cho nha dịch bắt hắn lại, cùng nhau chém đầu."

Hắn chỉ Phương Trần, rồi chậm rãi lùi về phía sau mấy bước.

Hộ vệ bên cạnh lập tức vây lên phía trước bảo vệ hắn, cảnh giác nhìn Phương Trần, dường như sợ hắn tức giận ra tay hung hãn.

Dân chúng phụ cận biết thân phận của Tiêu Bất Ngữ, nghe lời hắn nói xong theo bản năng đều nhìn về phía Phương Trần, trong mắt tràn đầy hiếu kỳ.

"Kia thật là thủ lĩnh Thanh Thiên Khấu sao?"

"Trông rất trẻ tuổi, không giống một chút nào với đạo tặc hung ác."

"Kia chính là Thanh Thiên Khấu đấy, hết sức giảo hoạt, lại cực kỳ giỏi ngụy trang, có đôi khi còn có thể trà trộn vào Võ Viện mà không bị phát hiện, học trộm tuyệt thế võ học trong Võ Viện! Đương nhiên không thể có dáng vẻ cao lớn thô kệch, để người ta liếc mắt nhìn ra manh mối!"

Trung niên quan viên thần sắc khẽ động, nhẹ nhàng vung tay lên, liền thấy mấy chục nha dịch xông lên, bao vây Phương Trần.

Một nha dịch trong đó híp mắt cười nói:

"Ngươi đúng là Thanh Thiên Khấu đấy, không ngờ ngươi gan lớn như vậy, dám đến pháp trường."

Nha dịch này chính là người phụ trách áp giải Ngũ lão bọn họ trên đường lúc trước.

Ngũ lão thấy cảnh tượng này, lập tức ngây người.

"Chuyện gì xảy ra?"

"Bọn họ không có bàn xong à?"

"Xong rồi, Phương thánh tổ phải cùng chúng ta cùng nhau bị chém đầu!"

"Như vậy chúng ta cũng không tính là quá mất mặt."

Ngoài đám người, Đoàn Thanh Sơn bọn họ thấy cảnh tượng này, thần sắc lập tức trầm xuống.

"Các ngươi đừng gấp, nếu thật đánh nhau, ta sẽ ra tay."

Mạnh Thiên Thư khẽ nói.

Lúc này, Tiêu Bất Ngữ đã phát ra tiếng cười hiểm độc, nhìn Phương Trần ánh mắt tràn đầy lệ khí:

"Các hạ nghênh ngang đến Tiêu gia ta, thật sự cho rằng có thể bằng chút thủ đoạn của ngươi mà khiến ta khuất phục? Bây giờ ngươi sẽ cùng mấy huynh đệ của ngươi cùng nhau bị chém đầu đi. Còn đồ vật ngươi cho ta, ta sẽ không khách khí mà vui vẻ nhận lấy."

Phương Trần cuối cùng hiểu vì sao Ngũ lão lại bị chém đầu.

Chọc phải con chó điên này, không bị chém đầu cũng khó.

Lúc này, nha dịch dẫn đầu đã ra hiệu cho thủ hạ không ngừng tiếp cận Phương Trần, tính toán dùng sức mạnh của mọi người bắt lấy tên 'tiểu đầu mục Thanh Thiên Khấu' này.

"Không được để hắn chạy."

Bọn họ vốn cho rằng người này gặp phải tình thế như vậy, thế nào cũng phải bỏ chạy.

Nhưng không ngờ Phương Trần chỉ vung vẩy quạt lông một cái, liền khiến nha dịch ngã người ngựa đổ.

Không đợi mọi người hoàn hồn, hắn đã đứng bên cạnh Tiêu Bất Ngữ, nhẹ nhàng ôm lấy vai hắn.

Nụ cười trên mặt Tiêu Bất Ngữ, nhất thời cứng đờ.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương