Chương 3512 : Câu hồn sứ ở đâu?
Đám du hồn này quả thật nhục nhã không gì sánh bằng.
Bọn họ đường đường là những thiên kiêu của Thánh Vương Điện, xuất thân lai lịch đều có căn cơ, dù kém nhất cũng thuộc hàng nhất lưu trong thế gian.
Kết quả không chỉ gặp phải phản thánh ám toán, giờ đến cái Âm phủ này, dường như cũng chẳng ra gì.
Không có Thần Thánh Âm phủ câu hồn sứ, mà là một đám tồn tại xa lạ, còn phải chịu sự nhục nhã của đám người này!
"Xem ra bọn họ đều là thiên kiêu của Thánh Vương Điện, bị sư đệ đánh chết đưa tới đây."
Tiêu Thanh Dao như có điều suy nghĩ nói.
Hồn Diêm Phi con mắt hơi nheo lại.
Thiên kiêu Thánh Vương Điện? Thân phận như vậy thật không đơn giản, ẩn giấu sau lưng giá trị cực lớn.
Lúc này, vị Thánh giả bị Xích Viêm Thánh giả đánh cho một trận giơ tay lên.
Tiêu Thanh Dao nhìn về phía đối phương, thản nhiên nói:
"Nói."
Vị Thánh giả kia chậm rãi đứng dậy.
"Ngồi xuống!"
Xích Viêm Thánh giả quát lạnh.
Vị Thánh giả kia chậm rãi ngồi xuống.
Hắn nhìn Xích Viêm Thánh giả một chút, phảng phất muốn khắc sâu hình ảnh đối phương vào tâm khảm.
Xích Viêm Thánh giả nào có sợ, hắn hiện tại không sợ trời không sợ đất, vác gậy lên lại là một trận đánh.
Đối với hắn mà nói, những thiên kiêu Thánh Vương Điện này chẳng qua chỉ là hổ lạc đồng bằng mà thôi.
Hắn sợ cái gì chứ.
Bị đập cho một trận, vị Thánh giả kia đè nén khuất nhục trong lòng, ngồi xổm tr��n mặt đất nhìn về phía Tiêu Thanh Dao:
"Các ngươi là phản thánh à? Phản thánh trà trộn vào Thánh Vương Điện là người của các ngươi?"
"Loại lời vô nghĩa này không cần hỏi, nhưng nhớ kỹ, chúng ta không phải phản thánh."
Tiêu Thanh Dao lạnh lùng nói:
"Chỉ có đám ngu ngốc các ngươi mới nhẹ dạ cả tin lời của Thánh Vương Điện."
"Các ngươi không phải phản thánh thì là cái gì?"
Có Thánh giả nhỏ giọng lầu bầu.
Xích Viêm Thánh giả lập tức giơ côn chỉ vào hắn:
"Có rắm thì đánh lớn tiếng, nhỏ giọng thế cho ai nghe!"
Thánh giả kia cũng không sợ, lập tức cười lạnh một tiếng:
"Lớn tiếng thì lớn tiếng, các ngươi không phải phản thánh thì là cái gì?
Đám phản thánh bị Thiên Ma phụ thể các ngươi, vô số năm qua đều muốn lật đổ Thánh Vương Điện!
Nhưng các ngươi thủy chung chỉ là châu chấu đá xe, kiến càng lay cây!"
"Xích Viêm, đánh hắn một trận."
Tiêu Thanh Dao nói.
Xích Viêm Thánh giả lập tức vác gậy tiến lên vung mạnh.
Các Thánh giả khác ngồi xổm đưa mắt nhìn nhau, có một vị lấy hết can đảm nói:
"Trong nhà ta chắc nguyện ý bỏ tiền chuộc ta về, các ngươi bên này có thể thương lượng không?
Để ta gửi tin về, địa điểm giao tiền chuộc các ngươi định.
Nơi này là một chỗ nào đó trong Thần Thánh Âm phủ à?
Dù không biết các ngươi làm thế nào, nhưng ta cũng không muốn truy cứu.
Chết cũng đã chết rồi, ta hy vọng có thể nhìn về phía trước."
Tiêu Thanh Dao không nhịn được cười một tiếng:
"Đến đây rồi, thì ở đây luân hồi đi, đừng nghĩ trở lại, không có ý nghĩa gì."
Chúng Thánh có chút kinh hãi, xem ra đối phương không có ý định để bọn họ trở lại.
Giết bọn họ còn chưa tính, còn muốn khống chế hồn phách của bọn họ!
Đúng lúc này, một trận sương trắng bồng bềnh kéo đến.
Đợi sương mù tan đi, mấy chục đạo hồn phách chậm rãi xuất hiện.
"Câu hồn sứ đâu?"
Một người trong đó cất cao giọng nói: "Chúng ta bị phản thánh đánh lén, hủy nhục thân, ngay cả đại nhân cũng bị hại theo, mời câu hồn sứ nhanh chóng trở về nhân gian báo cáo chuyện này cho Đông Cực Thanh Hoa Tiên Quân của Thánh Vương Điện!"
Mười mấy vị Thánh giả thấy thế, cũng nhao nhao mở miệng phụ họa.
Toàn Đạo Hồng và hai vị đời thứ nhất kia, cùng với các Thánh giả của Lục Bình Thánh không vội mở miệng, mà đánh giá xung quanh.
Sau đó liền nhìn thấy đám Thánh giả ngồi xổm một chỗ, bên trong có mấy gương mặt hơi quen thuộc.
Cùng với Tiêu Thanh Dao và những người khác đứng ở gần đó.
"Khách lại đến?"
Xích Viêm Thánh giả có chút vui mừng, lập tức vác gậy đi qua.
Đối phương thấy thế, khách khí hỏi:
"Ngươi là câu hồn sứ ở đây? Ta là..."
Lời còn chưa dứt, Xích Viêm Thánh giả đã vung gậy tạo thành tàn ảnh, như gió thu quét lá vàng, thu thập đám Thánh giả này một lượt.
Ngay cả Toàn Đạo Hồng cũng không tha.
Nhưng Toàn Đạo Hồng không kinh sợ mà còn lấy làm mừng, dù bị đánh, trên mặt lại không nhịn được lộ ra vẻ vui mừng.
"Ai, mấy cái đồ đê tiện này? Bị đánh còn cười? Cười mẹ ngươi cái rắm!"
Xích Viêm Thánh giả bỗng cảm thấy nhục nhã, vác gậy lên lại muốn đánh tiếp.
"Xích Viêm, mấy vị này là người quen, đừng đánh vội."
Tiêu Thanh Dao nói.
Toàn Đạo Hồng và các Thánh giả chậm rãi đứng lên, nhìn chằm chằm Tiêu Thanh Dao vài giây, trong mắt bỗng nhiên lộ ra một tia khác lạ.
Còn các Thánh giả khác thì kinh ngạc, không biết chuyện gì xảy ra.
"Là Tiêu tiền bối quen biết? Ồ ồ."
Xích Viêm Thánh giả vội vàng đứng sang một bên, nhỏ giọng nói với Lý Vô Đạo:
"Vô Đạo huynh, ta sẽ không đắc tội Tiêu tiền bối chứ?"
Lý Vô Đạo liếc nhìn hắn:
"Bây giờ mới biết? Ai bảo ngươi gấp gáp như vậy?"
Xích Viêm Thánh giả ngượng ngùng nói: "Thì tại ngứa tay, ở đây nhàn chết..."
...
...
"Tiêu sư tỷ..."
Toàn Đạo Hồng chậm rãi ôm quyền.
Tiêu Thanh Dao thản nhiên nói: "Ta không tính là sư tỷ của ngươi, ngươi thậm chí không phải là người trực hệ của Tam Thiên Đạo Môn, chỉ là bàng chi mà thôi."
Toàn Đạo Hồng lộ vẻ lúng túng.
Hai vị đời thứ nhất liếc nhìn nhau, một người trong đó nói:
"Xin hỏi các hạ có phải là Đường Quan Câu Mệnh Đường của Giải Trĩ Phủ, Tiêu Thanh Dao?"
Các Thánh giả của Lục Bình Thánh đưa mắt nhìn nhau, trong mắt lộ ra một tia kinh động.
Nếu đối phương thật là Tiêu Thanh Dao, vậy chẳng phải giống như bọn họ, là những Thánh giả đời đầu.
Đám Thánh giả còn lại cũng đã phản ứng lại, nơi đây chỉ sợ không phải Thần Thánh Âm phủ, ít nhất không phải địa giới thuộc phạm vi quản hạt của Thần Thánh Âm phủ.
Ở chỗ này chờ bọn họ, là một thành viên trong đám phản thánh kia!
"Là ta."
Tiêu Thanh Dao nhìn đối phương một chút, "Ngươi trông cũng có chút quen mắt."
"Các hạ khi còn ở Thánh Vương Điện, chúng ta đã từng gặp mặt."
Đối phương nói.
Sau đó hắn nhìn lướt qua hoàn cảnh nơi này, cười nói:
"Xem ra các ngươi đã chuẩn bị đầy đủ, chúng ta xem như thoát khỏi sự quấy nhiễu của đám người kia?"
Thấy Tiêu Thanh Dao trầm mặc không nói, vị kia tiếp tục cười nói:
"Không cần kỳ quái, các ngươi sớm biết chân tướng mà bỏ trốn, chúng ta tự nhiên coi các ngươi là phản thánh.
Dù sao khi đó chúng ta không biết chân tướng.
Mà bây giờ, chúng ta đã sớm bị chân tướng này áp chế nhiều năm, khó mà thở dốc.
Vị Thánh giả các ngươi phái đi, giết tiên tính trên người chúng ta, cũng coi như giúp chúng ta giải thoát.
Bây giờ biết được chân tướng, chúng ta sẽ không trở lại nữa, tự nhiên muốn đi theo các ngươi làm phản thánh."
Nhóm Thánh giả đến sớm nhất có chút mờ mịt, nhưng trước khi tiến vào Chiến Thần Tháp, họ cũng đã gặp đám Thánh giả có thân phận phi phàm này, cho nên càng kinh hãi trước những lời họ nói.
"Vị sư huynh này, ngươi được Thánh Vương Điện bồi dưỡng thành Cửu Diệu, còn là lão Cửu Diệu, sao lại muốn đầu nhập vào phản thánh!?"
Một Thánh giả không dám tin.
"Ngươi không hiểu chân tướng, nói chuyện với ngươi là đàn gảy tai trâu."
Đối phương lạnh lùng nói.
Đám người này, thật giống như bọn họ năm xưa.
Bọn họ biết rõ dăm ba câu, đối phương tuyệt đối sẽ không tin Thánh Vương Điện bây giờ là một nơi như thế nào.
"Sư tỷ, ta có thể gặp môn chủ không?"
Toàn Đạo Hồng cẩn thận dè dặt hỏi.
Tiêu Thanh Dao hừ một tiếng:
"Sư tôn là người ngươi có thể gặp?"
"Tiêu Thanh Dao, ngươi định xử lý chúng ta thế nào?"
Lục Bình Thánh cau mày nói: "Chúng ta hiện tại cũng chỉ là du hồn, nếu ngươi không tin chúng ta, thì cứ để chúng ta hồn phi phách tán.
Nếu tin tưởng chúng ta, thì hãy sắp xếp ổn thỏa cho chúng ta."
Lời vừa dứt, bỗng nhiên có một đạo sương trắng từ trên trời giáng xuống.
Tiêu Thanh Dao thấy thế, nhất thời cười nói:
"Xử lý các ngươi thế nào là do sư đệ ta quyết định, hắn đến rồi, các ngươi hỏi hắn là tốt nhất."