Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 411 : Đánh cướp

Sáng sớm hôm sau, Đông Phương Hạo Kiếp dẫn theo Nhiếp Thiên Nguyên cùng những người khác đến Tiên Nguyên phường ở ngoại thành, điểm đến đầu tiên của bọn họ là Ngọc Xuyên Các.

Dạo gần đây, Tiên Nguyên phường làm ăn phát đạt, tu sĩ từ khắp nơi đổ về đây thử vận may, nên cũng nghe ngóng được ít nhiều tin đồn về Phương Trần.

"Tiên Nguyên Sư? Cái Đại Càn Ngũ Phẩm này mà cũng có Tiên Nguyên Sư xuất hiện á? Khó tin đấy."

Đông Phương Hạo Kiếp nghe được tin đồn thì vẻ mặt rất đỗi lạ lùng, đến nỗi buông cả tiên nguyên đang cầm trên tay xuống.

"Thiếu chủ, hàng ngũ Tiên Nguyên Sư trọng cái truyền thừa, không kể xuất thân, có lẽ Phương công tử kia may mắn được một vị Tiên Nguyên Sư thu nhận, dạy cho vài chiêu thôi."

Nhiếp Thiên Nguyên cười nói.

"Vị tiền bối này nói phải, Phương công tử kia có lẽ là đệ tử của một Tiên Nguyên Sư nào đó."

Đồng Bách Châu tươi cười bước tới, chắp tay với Nhiếp Thiên Nguyên và Đông Phương Hạo Kiếp:

"Tại hạ Đồng Bách Châu, thiếu đông gia của Ngọc Xuyên Các. Mấy vị nếu muốn thử vận may với tiên nguyên, cứ đến Ngọc Xuyên Các chúng tôi là chuẩn bài."

"Ngọc Xuyên Các các ngươi tin tức cũng nhanh nhạy đấy, biết cả lai lịch của chúng ta?"

Nhiếp Thiên Nguyên hờ hững nói.

"Biết chút đỉnh thôi ạ."

Đồng Bách Châu cười gật đầu.

"Đồng huynh, tại hạ Đông Phương Hạo Kiếp đến từ Đông Phương thị của Đại Ngụy. Ngươi đã là thiếu đông gia ở đây, có thể lấy cho ta xem mấy khối tiên nguyên tốt được không? Mấy thứ trong sảnh kia chẳng ra gì, lừa mấy tay mơ thì được."

Đông Phương Hạo Kiếp cười nói.

"Xem ra Đông Phương huynh cũng am hiểu về tiên nguyên nhỉ? Hôm nay gặp được người trong nghề rồi. Mời Đông Phương huynh theo ta đến phòng khách quý, ở đó có tiên nguyên tốt hơn nhiều."

Đồng Bách Châu nhiệt tình mời.

Khi bọn họ theo Đồng Bách Châu vào hậu đường, hai bóng hình xinh đẹp nối nhau bước vào Ngọc Xuyên Các.

"Tiểu sư muội, sao dạo này muội lại hứng thú với tiên nguyên vậy?"

Nữ kiếm tu thuận miệng hỏi.

Ngọc tiên tử vừa ngắm nghía tiên nguyên xung quanh, vừa nói: "Sư tỷ, tỷ không thấy tiên nguyên rất kỳ diệu sao? Hồi ở Kiếm Tông, muội nghe một sư huynh kể rằng có một vị trưởng lão Kiếm Tông đã cắt ra được một đạo Kiếm Hồn từ tiên nguyên đấy."

Nữ kiếm tu khẽ gật đầu: "Quả thật có tin đ��n như vậy, nhưng không biết thật giả thế nào. Kiếm Hồn loại vật này... ta nghĩ chỉ có trong truyền thuyết thôi.

Nếu có thể khiến phi kiếm dung nhập một đạo Kiếm Hồn, đối với chúng ta mà nói, chẳng khác nào có được một mối tiên duyên thật sự."

Nói đến đây, nữ kiếm tu thấy xung quanh ồn ào, mày không khỏi hơi nhíu lại, trong mắt lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn:

"Hay là chúng ta đi thôi, ở đây ồn ào quá, ta không thích."

"Sư tỷ, dù sao chúng ta cũng định ở đây một thời gian, cứ vui chơi thỏa thích đi. Về tông môn lại phải bế quan tu hành buồn tẻ."

Ngọc tiên tử nũng nịu nói.

Nữ kiếm tu khẽ thở dài, "Thôi được, ai bảo muội là do ta tự tay thu nhận, tùy muội vậy."

...

...

Đông Phương Hạo Kiếp đến phòng khách quý, tiên nguyên ở đây quả nhiên chất lượng tốt hơn nhiều, hắn xem xét rất kỹ lưỡng.

"Nhiếp thúc, mọi người ra ngoài trước đi, ta muốn một mình thưởng thức mấy khối tiên nguyên này."

Đông Phương Hạo Kiếp đột ngột nói.

Đồng Bách Châu hơi ngớ ra, còn Nhiếp Thiên Nguyên thì nhìn Đồng Bách Châu, mỉm cười nói:

"Chúng tôi ra ngoài trước, thiếu chủ nhà tôi thưởng thức tiên nguyên không thích có người ngoài bên cạnh."

"Vậy Đông Phương huynh cứ từ từ xem, có gì cứ gọi chúng tôi một tiếng."

Đồng Bách Châu khẽ gật đầu, cùng Nhiếp Thiên Nguyên rời khỏi phòng khách quý.

Sau đó hai người đến một tĩnh thất khác, Đồng Hổ nhìn Nhiếp Thiên Nguyên, cười nhạt nói:

"Ngươi ở Đông Phương thị bao nhiêu năm như vậy, bọn họ vẫn không tin ngươi?"

Nhiếp Thiên Nguyên hờ hững nói: "Đông Phương thị có bí thuật riêng trong việc chọn tiên nguyên, không cho người ngoài xem."

"Đáng tiếc thật, nếu có thể tiện tay lấy được bí thuật của bọn họ thì tốt."

Đồng Hổ khẽ lẩm bẩm.

...

...

Đông Phương Hạo Kiếp thấy xung quanh không người, lập tức bày một đạo cấm pháp, rồi dùng đầu ngón tay nặn ra một giọt tinh huyết.

Giọt máu tươi chậm rãi bay lơ lửng giữa không trung, khác với tinh huyết người thường, nó mang theo màu vàng nhạt.

Khoảnh khắc sau, tinh huyết hóa thành huyết vụ, lan tỏa lên tất cả tiên nguyên xung quanh.

Những tiên nguyên bị huyết vụ dính vào lập tức phát ra các loại ánh sáng, có màu đen, màu trắng, màu tím, màu vàng.

Ánh mắt Đông Phương Hạo Kiếp dán chặt vào những tiên nguyên màu tím và màu vàng, loại tiên nguyên này ít nhất, cả phòng khách quý chỉ có ba khối.

Hai tím, một vàng.

"Phẩm chất cũng thường thôi, nhiều tiên nguyên như vậy mà chỉ có hai tím một vàng."

Đông Phương Hạo Kiếp lẩm bẩm.

Phương Trần thấy cảnh này thì hiểu rõ, Long Huyết thế gia quả nhiên không tầm thường, máu của bọn họ có thể phân biệt được tiên nguyên tốt xấu.

Thần hồn trở về khiếu, khoảnh khắc sau, Phương Trần từ trong bóng tối bước ra, trường kiếm trong tay kề lên cổ Đông Phương Hạo Kiếp.

"Cướp đây."

Phương Trần nói.

Thanh trường kiếm này chỉ là pháp bảo bình thường, không phải tiểu kiếm, vì nữ kiếm tu kia, Phương Trần sợ dùng tiểu kiếm sẽ bị nàng phát hiện.

Đông Phương Hạo Kiếp giật mình, trên mặt lộ vẻ không thể tin được.

Hắn lại gặp phải cướp ở đây?

"Cướp tiền?"

Đông Phương Hạo Kiếp cố giữ bình tĩnh, trầm giọng hỏi.

"Không phải."

Phương Trần khẽ lắc đầu.

"Vậy là cướp sắc?"

Đông Phương Hạo Kiếp lộ vẻ kinh hãi.

"Ngươi có sắc mà cướp à?"

Phương Trần nhíu mày: "Ta muốn mười giọt tinh huyết của ngươi, tự ngươi cho hay là ta giúp?"

"Ngươi là người của Nhiếp Thiên Nguyên?"

Đông Phương Hạo Kiếp nghe câu này thì ngược lại bình tĩnh hơn, giọng lạnh lùng.

Phương Trần hơi ngẩn ra, tên này... biết Nhiếp Thiên Nguyên có ý đồ khác?

"Xem ra ngươi thật sự là người của Nhiếp Thiên Nguyên. Phụ thân nói, hắn xuất thân có chút kỳ lạ, những năm này ở Đông Phương thị chúng ta là vì bí mật bất truyền của Đông Phương thị chúng ta sao?"

Đông Phương Hạo Kiếp nói: "Ta rất hiếu kỳ, vừa rồi ta rõ ràng đã bày trận, hơn nữa với năng lực của ta, không ai có thể trốn trong bóng tối mà ta không phát hiện, ngươi làm thế nào?"

"Ngươi hiểu lầm rồi, ta không phải người của Nhiếp Thiên Nguyên, nhưng hắn quả thật có chút tâm tư riêng."

Phương Trần khẽ nói: "Hôm nay ta chỉ cần mười giọt tinh huyết của ngươi, ngươi thân là truyền nhân Long Huyết thế gia, chắc cũng đoán được ta muốn tinh huyết này để làm gì.

Nếu không được, ta sẽ không dễ dàng rời đi, ngươi muốn dùng tính mạng mình làm tiền cược, hay là muốn biết thêm chút nội tình về Nhiếp Thiên Nguyên?"

"Ngươi biết Long Huyết thế gia..."

Đông Phương Hạo Kiếp hơi kinh hãi, hắn rất muốn quay lại nhìn xem đối phương là ai, nhưng hắn không dám.

Đối phương biết rõ có một Kim Đan ở gần đây mà vẫn dám ra tay, nếu thật không phải người của Nhiếp Thiên Nguyên, thì hắn cũng phải tự tin vào thủ đoạn của mình lắm!

"Mười giọt tinh huyết... ta ít nhất phải suy yếu mấy tháng, có thể cho ngươi theo giai đoạn được không?"

Đông Phương Hạo Kiếp cố gắng mặc cả.

"Ta không phải kẻ ngốc."

Phương Trần cười cười, "Ta cũng không lấy không mười giọt tinh huyết này của ngươi, lát nữa lời ta nói có lẽ sẽ cứu được mạng ngươi."

Sắc mặt Đông Phương Hạo Kiếp âm tình bất định, một lát sau, hắn chậm rãi nói:

"Hy vọng ngươi không phải cố làm ra vẻ thần bí."

Nói rồi hắn vận chuyển khí huyết, đầu ngón tay nhất thời tuôn ra từng giọt từng giọt tinh huyết óng ánh màu vàng.

Phụ thân hắn từng nói, nếu vô tình gặp tu sĩ biết nội tình Long Huyết thế gia, thì khả năng lớn chỉ có một.

Toàn thân tinh huyết đều sẽ bị sinh sinh luyện hóa, còn bây giờ người này biết nội tình của hắn, nhưng lại chỉ cần mười giọt tinh huyết.

Phàm không phải kẻ ngốc, đều biết nên lựa chọn thế nào.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương