Chương 476 : Đừng hô, ta tại
Vừa xuất hiện, vị tu sĩ tuấn mỹ này đã thu hút ánh nhìn bởi đôi mắt xanh thẳm, tạo cảm giác yêu dị.
Phương Trần nhận thấy khí tức trên người đối phương tuy chỉ là Trúc Cơ hậu kỳ, nhưng linh lực lại vô cùng dồi dào, mạnh hơn hẳn những người cùng cảnh giới.
"Vân sư huynh..."
Mộ Chiêu Hòa thấy người đến, sắc mặt càng thêm khó coi, cúi đầu gọi.
"Thật mất mặt."
Vân Thiên Thành hừ lạnh một tiếng: "Truyền thừa của Tử Cực Đạo Viện không phải Huyền Hoàng Cung ta có thể sánh bằng. Ng��ơi không dốc toàn lực, thua cũng đáng đời."
"Vân sư huynh, là do ta chủ quan. Nếu ngay từ đầu ta đã thi triển toàn lực, chưa chắc đã trúng huyễn thuật của hắn."
Mộ Chiêu Hòa nhỏ giọng nói.
Vân Thiên Thành không để ý đến Mộ Chiêu Hòa nữa, nhìn về phía Phương Giác: "Ngươi là đệ tử Huyễn Viện?"
"Các hạ là thủ tịch Huyền Môn, Vân Thiên Thành?"
Phương Giác hỏi ngược lại.
Vân Thiên Thành khẽ gật đầu: "Hôm nay Mộ Chiêu Hòa bại dưới tay ngươi, là do hắn tài nghệ không bằng người. Ta có thể được kiến thức cao chiêu của Tử Cực Đạo Viện không?
Nghe nói huyễn thuật của Huyễn Viện các ngươi độc bộ Vân U, ta mấy năm nay bế quan chưa từng nhập thế, hôm nay nhân cơ hội này lĩnh giáo một chút."
"Tu vi của các hạ hơn ta quá nhiều."
Phương Giác lắc đầu.
Hắn đâu phải kẻ ngốc.
"Ngươi cứ yên tâm, ta tự phong chín thành tu vi, coi ta như Trúc Cơ sơ kỳ là được."
Vân Thiên Thành c��ời nhạt, khí tức trên người không ngừng hạ xuống, rất nhanh đã tương đương với Phương Giác.
Mọi người lộ vẻ cổ quái.
Đông Phương Hạo Kiếp và Thiên Âm tiên tử liếc nhau. Nếu Vân Thiên Thành tự phong chín thành tu vi, vậy tu vi lúc này của hắn thậm chí còn không bằng Mộ Chiêu Hòa.
Mộ Chiêu Hòa còn bại dưới tay Phương Giác, Vân Thiên Thành sao lại tự tin đến vậy? Chỉ vì hắn là thủ tịch Huyền Môn?
"Phải rồi, nếu ngươi thắng ta, sau này ta sẽ phân phó đệ tử Huyền Hoàng Cung, không được nói xấu Phương thị các ngươi nữa."
Vân Thiên Thành nói.
Phương Giác còn đang do dự lập tức gật đầu đồng ý.
"Ngươi đứng sang một bên."
Vân Thiên Thành liếc Mộ Chiêu Hòa.
"Vâng..."
Mộ Chiêu Hòa cúi đầu, bay sang một bên.
Cùng lúc đó, cỗ lực lượng huyễn thuật trong người Phương Giác lần nữa phun trào, định kéo Vân Thiên Thành vào huyễn cảnh.
Đôi mắt xanh lam yêu dị của Vân Thiên Thành dường như lóe lên một tia lãnh quang nhàn nhạt, ngăn cách toàn bộ lực lượng huyễn thuật bên ngoài cơ thể.
"Sao có thể..."
Phương Giác có chút kinh ngạc.
Khoảnh khắc sau, một tôn cự nhân giáp vàng đột nhiên đứng lên từ trong hồ, bàn tay to lớn như ngọn núi nhỏ chộp lấy Phương Giác.
Tôn cự nhân giáp vàng này ít nhất cũng cao trăm trượng, nước hồ lớn cũng chỉ ngập đến đầu gối hắn mà thôi.
Khi hắn bắt lấy Phương Giác, Phương Giác phát hiện linh lực trong cơ thể dù vận chuyển thế nào cũng không thể giúp hắn thoát khốn.
"Thua rồi!?"
Phương Giác có chút không dám tin.
"Tê ——"
Những tu sĩ xung quanh cùng nhau hít sâu một hơi. Thủy Long trăm trượng và cự nhân giáp vàng trăm trượng hoàn toàn không phải là thứ có thể so sánh!
Đây là Kim hành chi lực, một trong những Ngũ Hành chi lực có công phạt mạnh nhất, lại khó thao túng nhất.
Người có thể ngưng tụ cự nhân giáp vàng trăm trượng, không ai không phải là tu sĩ Kim Đan, nhưng giờ Vân Thiên Thành lại nhẹ nhàng điều khiển Kim hành chi lực bàng bạc như vậy!?
"Gã này, không phải là nói chuyện không đáng tin đấy chứ!?"
Đông Phương Hạo Kiếp cũng hơi ngẩn ra.
Thiên Âm tiên tử vẻ mặt ngưng trọng: "Khí tức trên người hắn hoàn toàn chính xác là tiêu chuẩn Trúc Cơ sơ kỳ bình thường, hắn không sử dụng linh lực vượt cấp."
"Thật là một yêu nghiệt!? Chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, liền có thể điều động Kim hành chi lực bàng bạc như vậy!?"
Đông Phương Hạo Kiếp có chút khó tin.
Phương Trần xem ra có chút hiểu ra, việc đối phương có thể điều động nhiều Kim hành chi lực như vậy, liên quan rất lớn đến đồng thuật vốn có của hắn.
"Loại địa giới này, đồng thuật hiếm có hơn cả truyền thừa kiếm tu, hẳn là có cơ duyên khác."
Phương Trần thầm nghĩ.
Cũng như hắn lúc đó, nếu không có nữ tử thần bí kia cho hắn phương pháp tu luyện Vô Thủy Tiên Đồng, hắn cũng chưa từng biết thế gian lại có loại thủ đoạn thần kỳ như vậy.
"Lão đệ, người này mang đồng thuật có lai lịch, gọi là Diễn Quang Thần Đồng.
Mở ra đồng này, việc thao túng Ngũ Hành chi lực có thể nói là dễ như trở bàn tay.
Thời cổ có một tòa tu tiên thế gia, có truyền thừa thuật này.
Mỗi một đời người trời sinh tâm đồng phàm là tu luyện thuật này, đều trở thành đỉnh lưu thế gian."
Âm thanh Chu Thiên Chi Giám vang lên.
"Tiểu Trần, đoạt lấy nó."
Tiểu Kiếm nói.
"Không cần đâu, truyền thừa Vô Thủy Tiên Đồng của lão đệ không kém gì Diễn Quang Thần Đồng, cái sau là thủ đoạn công phạt, thi triển ra tốn hao thần hồn, cái trước lại là thủ đoạn tuyệt hảo để uẩn dưỡng thần hồn."
Chu Thiên Chi Giám nói.
Phương Trần lặng lẽ gật đầu trong lòng, khi tu luyện Vô Thủy Tiên Đồng, hắn có thể cảm giác được thần hồn chi lực cũng đang dần tăng trưởng.
"Phương đạo hữu, xem ra là ngươi thua rồi."
Vân Thiên Thành nhìn Phương Giác, trong mắt lộ ra một tia ý cười nhàn nhạt:
"Từ nay về sau, bất kể đệ tử Huyền Hoàng Cung ta nói gì, đều không liên quan đến ngươi, biết chưa?"
Phương Giác sắc mặt rất khó coi, không trả lời Vân Thiên Thành.
Vân Thiên Thành thấy vậy, tâm niệm khẽ động, cự nhân giáp vàng liền chậm rãi siết chặt nắm đấm.
Mọi người phảng phất nghe thấy một trận âm thanh xương cốt vỡ vụn.
Đông Phương Hạo Kiếp thấy vậy, lập tức mắng to: "Phương Giác đã thắng Mộ Chiêu Hòa, Huyền Hoàng Cung các ngươi định đánh xa luân chiến à? Nếu Phương Trần tại tràng, một kiếm đã chém chết cái lão Âm bỉ nhà ngươi rồi!"
Vân Thiên Thành nhíu mày, nhàn nhạt nhìn Đông Phương Hạo Kiếp: "Các hạ có biết họa từ miệng mà ra không?"
Mộ Chiêu Hòa vốn đang cười trên nỗi đau của người khác trực tiếp cười lạnh nói:
"Nếu Phương Trần kia tại tràng, Vân sư huynh sẽ dạy hắn làm người, chỉ tiếc hắn chết không có chứng cứ, các ngươi luôn miệng nói kiếm của hắn có thể trảm Kim Đan, ta thấy Vân sư huynh một đầu ngón tay cũng có thể nghiền chết hắn."
Nói xong, Mộ Chiêu Hòa nhìn mọi người, cười nhạt nói: "Các ngươi bên trái Phương Trần, bên phải Phương Trần, còn dám so sánh hắn với Vân sư huynh, ta hỏi các ngươi có tận mắt nhìn thấy không?
Chẳng qua là nghe người ta nói vậy thôi."
Mọi người nghe đến đây, đột nhiên có chút minh bạch vì sao Mộ Chiêu Hòa lại xung đột với Phương Giác.
Hoàn toàn chính xác có một số tu sĩ, vô thức so sánh các thiên tài của Vân Thương quốc với Phương Trần kia.
Không ai ngoại lệ, những thiên kiêu kia đều bị đánh giá thấp đi vài phần.
Ngoài ra, bọn họ từng nghe nói, Phương Trần kia là hậu nhân của Phương Đình Uyên. Mấy trăm năm trước, Phương Đình Uyên du lịch Vân Thương, từng khiến rất nhiều thiên ki��u Vân Thương không ngóc đầu lên được.
Những thiên kiêu đó nếu còn sống đến giờ, cơ hồ đều là Nguyên Anh.
"Ta nhớ ra rồi! Huyền Hoàng Cung từng có một vị thiên kiêu họ Triệu bị Phương Đình Uyên lão tổ Phương thị chém giết!"
"Ta còn tưởng là truyền ngôn, bây giờ nhìn tới... Phỏng đoán là thật, nguyên lai bọn họ có thù truyền kiếp..."
Mọi người lộ vẻ càng thêm cổ quái.
Mộ Chiêu Hòa cười lạnh, sau đó trêu tức nhìn về các phía:
"Phương Trần có ở đây không?"
"Phương Trần ở đây không?"
"Có ai tên Phương Trần không?"
Sắc mặt Đông Phương Hạo Kiếp và những người khác trở nên vô cùng khó coi.
Phương Giác trừng mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Mộ Chiêu Hòa.
Sớm biết vậy, hắn vừa rồi đã không nên mềm lòng!
"Xem ra..."
Mộ Chiêu Hòa nhẹ nhàng nở nụ cười: "Phương Trần chết chắc rồi, nếu không hôm nay còn có thể hiện thân chứng thực những tin đồn nhảm nhí mà các ngươi tạo ra những năm qua."
Nói xong, hắn lại tiếp tục hô hào tục danh của Phương Trần.
"Đừng gọi nữa, ta đây."