Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 686 : Ngươi có cho hay không mặt mũi này?

"Ta thề, ta nhất định phải huyết tẩy nơi này!"

Cổ Soái vừa uống thuốc vừa âm trầm khẽ hô.

Mọi người không ai đáp lời, chỉ là như có điều suy nghĩ.

"Hơn một tháng rồi, chúng ta vẫn không có nửa điểm phát hiện."

Bộ Khinh Vân khẽ thở dài: "Nếu cứ tiếp tục như vậy, tâm cảnh của chúng ta chắc chắn sẽ phủ bụi."

"Khụ khụ..."

Thục Quỳ chân nhân nhẹ nhàng ho khan mấy tiếng, sau đó nhìn mọi người một lượt, giọng nói có chút khàn khàn:

"Muốn trở thành mầm Tiên há lại dễ dàng như vậy? Chư vị vẫn nên kiên nhẫn một chút mới phải."

"Kiên nhẫn? Nói thì nhẹ nhàng, có phải ngươi đâu phải đối mặt với những phàm nhân sâu kiến kia."

Cổ Soái cười lạnh nói.

Thục Quỳ chân nhân trên mặt lộ ra một vệt xấu hổ, lại không nói gì.

Bộ Khinh Vân nhíu mày: "Tuy nói nơi này chỉ là huyễn cảnh, nhưng nếu chết trong huyễn cảnh sợ là thật sự thân vẫn đạo tiêu, bây giờ Cổ Soái đạo hữu đắc tội đám lưu manh bản địa, bọn chúng có lẽ sẽ tìm tới cửa."

"Nếu chúng dám tới cửa, ta sẽ làm thịt chúng."

Cổ Soái mặt mũi có chút dữ tợn.

Chỉ mới một tháng ngắn ngủi, hắn đã cảm thấy tâm cảnh của mình sắp không vững vàng.

Không chỉ phải tiếp xúc với những phàm nhân sâu kiến này, còn phải chịu uất ức từ chúng, hắn dù sao cũng là một gã tu sĩ Kim Đan đại viên mãn, trong mắt người khác là lão tổ, bây giờ lại thành hổ xuống đồng bằng bị chó khinh.

"Nếu bọn chúng thật tìm tới cửa, có lẽ sẽ có chút phiền toái, chúng ta bây giờ tay trói gà không chặt..."

Bộ Khinh Vân nhìn Phương Vân Mộng, Bộ Khinh Ngữ, lại nhìn Phương Trần cùng Thục Quỳ chân nhân, cười khổ nói: "Không chỉ tay trói gà không chặt, nói là già yếu tàn tật cũng không sai."

Thục Quỳ chân nhân thì già yếu.

Phương Trần thì bệnh tật.

Phương Vân Mộng và Bộ Khinh Ngữ lại là nữ nhi gia, bây giờ mất đi tu vi thì cũng chẳng khác gì nữ tử bình thường, không giúp được gì.

Bộ Khinh Ngữ khẽ nói: "Ca, bây giờ mỗi tháng chúng ta có ba lượng bạc thu nhập, nhưng ba lượng này cũng chỉ đủ duy trì chi tiêu cơ bản nhất, thậm chí mỗi bữa cơm đều phải tính toán chi li..."

"Biết làm sao đây, lương bổng của ta và Cổ Soái đạo hữu cộng lại cũng chỉ có ba lượng bạc."

Bộ Khinh Vân nói.

"Mấy ngày trước đây ta tìm được một việc nữ công, mỗi tháng có thể kiếm một lượng bạc."

Phương Vân Mộng nói.

M��i người có chút vui mừng, nhưng lập tức bầu không khí lại trở nên trầm mặc, ai nấy vẻ mặt đều khó coi.

Đến khi nào... bọn họ lại vì mỗi tháng có thêm một lượng bạc mà cảm thấy vui vẻ?

"Cổ Soái có phải ở chỗ này không?"

"Nha, còn có cái bảng viết truyền thụ quyền thuật, một tháng một lượng bạc? Ha ha ha."

Ngoài viện đột nhiên truyền đến một tiếng ồn ào.

Mọi người hơi ngẩn ra, Cổ Soái sắc mặt trở nên vô cùng âm trầm, Bộ Khinh Vân vẻ mặt nghiêm túc nói:

"Đám lưu manh kia tìm tới cửa rồi, hay là ta đi cầu Lâm tiêu sư, nhờ hắn ra mặt nói vài lời với Hắc lão tam, hóa giải thù hận."

"Chính Lâm tiêu sư sai khiến Hắc lão tam, ngươi đi cầu hắn chẳng phải là gãi đúng chỗ ngứa?"

Cổ Soái ánh mắt lóe lên một tia giận dữ, chậm rãi đứng lên: "Ta sẽ không nhẫn nhịn nữa, hôm nay ta muốn cho bọn chúng thấy máu."

Nói xong, hắn bất chấp mọi người khuyên can trực tiếp xông ra cửa viện, vừa mở cửa liền thấy hơn mười bóng người đứng ở phía ngoài.

Hàng xóm lân cận hoảng sợ nhìn về phía này.

Người cầm đầu là một gã trung niên nhân cao gầy, da đen như than, vừa thấy Cổ Soái, lập tức lạnh lùng chế giễu một tiếng:

"Còn thật ở chỗ này."

"Hắc lão tam, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?"

Cổ Soái thần sắc tái nhợt.

"Thế nào? Ngươi không phải rõ trong lòng sao, đắc tội Lâm tiêu sư còn nghĩ có quả ngon để ăn, Lâm tiêu sư đã nói, hắn muốn đánh cho ngươi quỳ xuống đất xin tha, nếu ngươi muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này, thì quỳ xuống dập mấy cái đầu đi."

Hắc lão tam cười quái dị nói.

"Bảo ta quỳ xuống trước một lũ sâu kiến?"

Cổ Soái ngửa mặt lên trời cười lớn, trong mắt tràn đầy khinh miệt.

Nhưng tiếng cười rất nhanh bị đánh gãy, Hắc lão tam thấy hắn bộ dáng này nhất thời nổi nóng, ra lệnh một tiếng, đám lưu manh vô lại sau lưng lập tức x��ng lên phía trước, đè Cổ Soái xuống đất đánh đập.

"Đám người ngoại lai này làm sao đắc tội Hắc tam gia vậy?"

"Sợ là xong rồi, ta nhớ trong đám người ngoại lai có hai cô nương xinh đẹp, hy vọng đừng để Hắc tam gia nhìn thấy, nếu không nhất định sẽ bị chà đạp."

"Suỵt, ngươi nhỏ tiếng thôi, đừng rước họa vào thân."

Hàng xóm lân cận xì xào bàn tán.

"Các ngươi dừng tay!"

Bộ Khinh Vân lao đến, ý đồ kéo Cổ Soái ra khỏi đám người, kết quả Hắc tam gia thấy cảnh này, lập tức sai thủ hạ đè Bộ Khinh Vân xuống đất đánh một trận.

Phương Vân Mộng và Bộ Khinh Ngữ trên mặt lộ vẻ lo lắng.

Phương Trần đỡ lấy Thục Quỳ chân nhân đang chân cẳng bất tiện đứng dưới mái hiên quan sát.

Thục Quỳ chân nhân đáy mắt sâu thẳm dâng lên một tia sợ hãi, với thân thể bây giờ của hắn, nếu bị đám phàm nhân sâu kiến này đánh cho một trận có thể trực tiếp cưỡi hạc quy tiên.

"Đư��c rồi đấy, có gì thì từ từ nói chuyện."

Phương Trần chậm rãi mở miệng.

Thục Quỳ chân nhân bên cạnh bị dọa da đầu tê rần, ra hiệu Phương Trần ngậm miệng đừng lên tiếng, kẻo rước họa vào thân.

"Nha."

Hắc tam gia ra hiệu thủ hạ dừng tay, đầy hứng thú quan sát Phương Trần và Thục Quỳ chân nhân.

Hắn đã sớm hỏi thăm ra nội tình của Cổ Soái và Bộ Khinh Vân, biết bên cạnh hai người ngoại lai này còn có mấy kẻ vướng víu.

"Ngươi là thằng mù kia à? Còn có lão già này, các ngươi gan cũng lớn đấy, dám nhúng tay vào chuyện của Hắc tam gia ta?"

Hắc tam gia cười nói.

Thục Quỳ chân nhân vội vàng nói: "Lão hủ vừa nãy chưa từng mở miệng, Hắc tam gia chớ hiểu lầm."

"Hiểu lầm gì, dù sao các ngươi cũng là một bọn."

Hắc tam gia nhe răng cười một tiếng, khi ánh mắt của hắn rơi vào người Bộ Khinh Ngữ và Phương Vân Mộng, con mắt rõ ràng sáng lên.

"Xong rồi, hai cô nương kia cũng không thoát được đâu, lần này gặp nạn."

Những người đồng hương đang nhìn quanh đây không nhịn được lắc đầu.

"Thì ra tin đồn là thật, các ngươi còn giấu hai cô nương xinh đẹp như vậy."

Hắc tam gia cười hắc hắc, vừa xoa tay vừa tiến về phía hai nàng: "Hai vị tiểu nương tử, ở cái nơi rách nát này ngủ có ngon không? Chi bằng đến Tam gia phủ ta, có giường lớn cho các ngươi ngủ."

"Các ngươi đừng làm loạn."

Phương Vân Mộng cố tỏ ra trấn định.

Bộ Khinh Ngữ theo bản năng lùi về sau một bước, dường như nghĩ đến điều gì, sắc mặt trắng bệch.

Nếu như xảy ra chuyện đó... dù là huyễn cảnh... tâm cảnh của nàng sợ là sẽ tan vỡ tại chỗ.

Phương Trần trong lòng thở dài, hắn vốn không muốn ở nơi này làm chim đầu đàn, chỉ muốn lặng lẽ tìm cách thoát khốn.

Nhưng bây giờ nếu hắn không ra tay, hôm nay đừng nói hắn, tất cả mọi người sẽ không dễ chịu.

Buông tay đang đỡ Thục Quỳ chân nhân, Phương Trần từng bước một tiến về phía Hắc tam gia.

"Tam gia, thằng mù kia đi về phía ngươi kìa."

Thủ hạ của Hắc tam gia cười nhạo nói.

Hắc tam gia dừng bước lại, nhìn Phương Trần, như cười mà không phải cười nói: "Thằng mù, ngươi muốn anh hùng cứu mỹ nhân?"

Cổ Soái và những người khác vẻ mặt phức tạp, nếu như vị Cơ Lương đạo hữu này cứ im lặng, có lẽ Hắc tam gia và đám người kia thật sẽ không ra tay với một người mù.

"Tam gia, cho ta chút mặt mũi, các ngươi đi đi."

Phương Trần khẽ nói.

"Mặt mũi? Mặt mũi của ngươi đáng giá mấy đồng tiền?"

Hắc tam gia phảng phất nghe được chuyện cười lớn, cười ha hả.

Sau một khắc, hắn chỉ cảm thấy trước mắt có bóng đen chợt lóe, chỉ trong chớp mắt hắn đã bị Phương Trần dùng cánh tay giữ chặt cổ.

"Mặt mũi của ta không đáng tiền, nhưng đáng giá cái mạng của ngươi, ngươi có cho hay không mặt mũi này?"

Phương Trần kh��� nói.

Bây giờ hắn chỉ cần nhẹ nhàng dùng sức, cổ của đối phương sẽ sai khớp tại chỗ mà chết.

Không có tu vi, nhưng thủ đoạn của võ phu vẫn còn, sát chiêu luyện ra trong quân đội cũng chưa từng quên.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương