Chương 855 : Nếu như một ngày nào mệt mỏi, tựu quay đầu
Nam địa, Phương phủ.
Lần trở về này, so với lần trước đã hơn hai mươi năm, nơi này thay đổi lớn nhất chính là, lấy cái linh đàm kia làm trung tâm, trong vòng hơn mười dặm đã mọc lên san sát những tòa dinh thự.
Vốn là một vùng hoang phế, nay đã thành một tòa thành trì quy mô, và nổi bật nhất trong tòa thành trì này, chính là Phương trạch.
"Lão gia tử lại không có ở đây? Cha mẹ cùng tiểu muội cũng không có ở đây..."
Phương Trần nhíu mày, chỉ liếc mắt một cái hắn đã phát hiện, trừ Phương Thương U và Phương Thương Nguyệt ra, những người thân cận nhất của hắn đều không có mặt.
"Đạo trưởng, ngài đến tìm người?"
Người hộ viện trước cổng nhìn thấy Phương Trần, tiến lên dò hỏi, trong mắt mang theo một tia dò xét.
Người hộ viện này trông chừng bốn mươi năm mươi tuổi, dù tuổi tác không nhỏ, nhưng tu vi cũng không yếu, là một gã võ phu Địa Huyền đệ tứ cảnh Trường Thọ khí.
"Vương Ngũ? Ngươi lớn như vậy rồi..."
Phương Trần lộ ra một nụ cười trên mặt.
Ở trong giới tu hành lâu, thời gian trôi qua cũng trở nên mơ hồ, dù sao đối với tu sĩ mà nói, mấy chục năm cũng không khiến khuôn mặt già đi bao nhiêu.
Nhưng đối với phàm nhân mà nói, bốn năm mươi năm, có lẽ đã đi qua một đời người.
Đối phương là một trong những cô nhi được Phương phủ thu nhận từ trong quân đội.
Lần đầu Phương Trần gặp Vân Hạc tiền bối, Vương Ngũ chỉ mới mười mấy tuổi, bây giờ chắc là đ�� có cháu nội rồi.
"Thế tử!? Là thế tử!?"
Vương Ngũ đầu tiên là giật mình, sau đó nhìn kỹ lại, đây chẳng phải là thế tử đã rời nhà nhiều năm sao!?
Hắn vô cùng kích động, huyết khí dâng trào, mắt hổ rưng rưng, liên tục hướng phía sau hô lớn:
"Mau đi thông báo Nhị thiếu gia và Tam tiểu thư, thế tử đã trở lại!!"
"Cái gì!? Thế tử đã trở lại!?"
Phương trạch hoàn toàn sôi trào, vô số người chạy ra, có người già, cũng có người trẻ.
Người già vừa nhìn thấy Phương Trần, nước mắt tuôn rơi, người trẻ thì hiếu kỳ, bọn họ chỉ nghe những bậc lão bối kể về vị thế tử này, chưa từng tận mắt chứng kiến.
Khi bọn họ nhìn thấy Phương Trần dung mạo trẻ trung như vậy, trong lòng cũng vô cùng cảm khái.
Phương Trần được mọi người vây quanh tiến vào phủ đệ, vừa đến tiền sảnh, liền gặp Phương Thương Nguyệt đẩy xe lăn đến.
Phương Thương Nguyệt nhìn Phương Trần rất lâu, trên mặt lộ ra một nụ cười: "Tiểu Trần, ta biết ngươi sẽ không dễ dàng chết như vậy."
"Thằng nhãi ranh, ngươi lần trước rời đi, trở lại đã hơn hai mươi năm, lần trước ly khai, lại đợi hơn hai mươi năm, ngươi không sợ Tam thúc ta không chịu được, đi trước một bước, đến lần cuối gặp mặt ngươi cũng không được?"
Phương Thương U phẫn nộ vỗ tay vịn xe lăn, nước miếng văng tung tóe.
Nhìn thần thái tinh thần khỏe mạnh của hắn, phỏng đoán còn có thể sống thêm nhiều năm nữa.
"Cô cô, Nhị thúc."
Phương Trần cười gật đầu, sau đó nhìn Phương Thương U: "Nhị thúc, cho dù ngươi chết, chúng ta cũng vẫn có thể gặp mặt, về sau không cần lo lắng những chuyện này."
"Thật là hồ ngôn loạn ngữ."
Phương Thương U bĩu môi, sau đó thấy xung quanh có rất nhiều người đứng đó, lập tức quát lên:
"Không có việc gì làm sao? Đi làm việc đi, hắn lần này trở về chắc chắn sẽ ở lại mấy ngày, c�� thời gian cho các ngươi nhìn."
"Thế tử, vậy chúng ta đi làm việc trước."
"Thế tử, ngài lần này muốn đi, nhớ báo một tiếng nhé."
Mọi người quyến luyến không rời, gần như bước một bước quay đầu ba lần rời đi.
Sau khi mọi người rời đi, ba người Phương Trần đi vào tiền sảnh, cũng không có lưu lại người hầu.
"Tiểu Trần, những năm này ngươi ở bên ngoài, chịu khổ rồi?"
Phương Thương Nguyệt đi đến trước mặt Phương Trần, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của hắn, ánh mắt lóe lên một tia đau lòng.
"Cô cô, trước kia cô cùng vị kia... cũng ở Trung Châu?"
Phương Trần thần sắc cổ quái.
Phương Thương Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu: "Ta thông qua Huyền Thiên kính nhìn thấy ngươi mấy lần."
"Những năm này, hắn không có khi dễ cô chứ?"
Phương Trần nói.
"Cũng không bạc đãi ta, ngươi lần này trở lại, là muốn đi kinh đô tìm hắn?"
Phương Thương Nguyệt trong mắt lóe lên một tia do d��: "Ta cùng hắn..."
"Đã gặp rồi, cũng thấy được Vân Tâm nha đầu kia."
Phương Trần cười cười, "Ân oán giữa ta và hắn, tạm thời gác lại, bởi vì có một việc ta vẫn chưa hiểu rõ."
"Cái gì? Ngươi gặp qua đồ vật kia?"
Phương Thương U thần sắc biến đổi: "Hắn không làm gì ngươi chứ?"
"Hắn có thể làm gì ta, luận tu vi hắn không bằng ta, luận bối cảnh hắn cũng không bằng ta."
Phương Trần cười nhạt nói.
Phương Thương U thở phào nhẹ nhõm: "Cũng phải, dù sao Nhị thúc ngươi bây giờ cũng là Nam vương, dù nói thế nào, hắn cũng phải nể mặt ta."
Phương Trần nhìn Phương Thương Nguyệt.
Phương Thương Nguyệt nhàn nhạt nói: "Hoàng đế phong hắn làm Nam vương, phía nam Đại Hạ, do hắn quản lý, phía bắc Đại Hạ, mới do Hoàng đế quản lý.
Bất quá Nhị ca lười biếng, sự tình cơ bản đều giao cho Hạ Viễn đi xử trí, hắn đã từng cũng đã làm Đại Hạ hoàng, quản lý Nam địa ngược lại không lo."
"Không phải ta lười biếng, mà là Hạ Viễn tiểu tử này quả thực quản không tệ, dạng nhân tài này không thể để hắn ngày ngày nhàn rỗi tìm một đám lớn người uống trà chứ?"
Phương Thương U hừ một tiếng.
"Tam thúc, cô cô, lão gia tử đâu? Từ đó đến giờ chưa từng trở lại sao?"
Phương Trần thần sắc cổ quái nói.
"Trở về một lần, cùng cô cô ngươi đồng thời trở về, còn có Hạ Huyền Cơ đồ vật kia."
Phương Thương U hừ lạnh một tiếng: "Nếu không phải nhìn vào Vân Tâm, ta nhất định không để yên cho hắn, một bút bút nợ phải triệt để thanh toán một lần."
"Sau đó thì sao? Lão gia tử cứ thế mà đi? Không có lưu lại lời gì sao?"
Phương Trần trầm ngâm nói.
"Lời nói?"
Phương Thương U khẽ lắc đầu: "Ta nhớ là hắn không nói gì với ta."
"Có."
Phương Thương Nguyệt cũng gật đầu.
Phương Thương U không dám tin nhìn nàng: "Tam muội, lão gia tử lưu lại lời gì? Vì sao ta không biết?"
"Cha nói ngươi không cần biết, không có quan hệ gì với ngươi."
Phương Thương Nguyệt dừng một chút, nhìn về Phương Trần: "Lão gia tử nói, con đường ngươi đang đi, vô cùng khó khăn, nếu như một ngày nào đó mệt mỏi, hãy quay đầu lại, trở về đây. Chỉ cần ông còn ở đây, liền có thể bảo đảm con an an ổn ổn sống một đời."
Phương Thương U đột nhiên cười phá lên, "Tam muội, cha có phải hồ đồ rồi không, tiểu tử này cần ông bảo đảm bình an? Đừng quên, bây giờ Đại Hạ có được cảnh tượng này, Phương thị chúng ta có được ngày hôm nay, đều là tiểu tử này một quyền một cước liều ra."
Phương Trần và Phương Thương Nguyệt nhất thời trầm mặc.
Phương Trần nhẹ nhàng vỗ vai Phương Thương U, nhẹ giọng cảm thán: "Nhị thúc, vô tri, sao không phải là một loại phúc khí.
Ta đi ra ngoài đi dạo một chút."
"Ngươi nói ta vô tri? Ngươi đứng lại đó cho ta!"
Phương Thương U theo bản năng muốn rời khỏi xe lăn, kết quả đột nhiên nghĩ đến gì đó, chỉ có thể oán hận nhìn theo bóng lưng Phương Trần.
"Tam muội, thành thật khai báo, có phải hai người có chuyện gì giấu ta không?"
Phương Thương U nhìn Phương Thương Nguyệt, vẻ mặt hồ nghi.
"Cũng không phải là giấu diếm ngươi, chỉ là lúc trước cảm thấy không cần thiết phải nói."
Phương Thương Nguyệt khẽ nói: "Ta cảm thấy, cha từ rất lâu trước kia, đã là một tu sĩ, tu vi của ông rất có thể vượt xa khỏi tưởng tượng của chúng ta."
"Thật hay giả? Nếu thật sự là như vậy, khi còn trẻ sao ông lại bị họ Cơ đánh thành trọng thương..."
Phương Thương U vô cùng ngạc nhiên.
"Ta cũng không biết."
Phương Thương Nguyệt lắc đầu, trên mặt lộ ra một nụ cười: "Bây giờ tốt rồi, Trần nhi không lo, ta cũng trút được gánh nặng cuối cùng."
...
Phương Trần vốn định trực tiếp bay đến Thất Huyền Tông nhìn Hoàng Phủ Kiệt, tiện thể tìm lão Hoàng và những người khác, nhưng đột nhiên cảm thấy, mình dường như đã rất lâu rồi, không có chậm lại bước chân, thưởng thức phong cảnh nhân gian.
"Nãi nãi, ngài thật sự quen biết lão tổ Thất Huyền Tông?"
"Ta nghe nói lão tổ Thất Huyền Tông từng là bạn tốt của Phương quân thần, vậy ngài có gặp Phương quân thần không?"
"Nãi nãi, ngài..."
"Ngươi không thể bớt nói hai câu được sao? Ngươi đang bệnh nặng, tốt nhất đừng mệt mỏi. Còn về Phương quân thần, nãi nãi ta thật sự quen biết ông ấy."
Ánh mắt Phương Trần khẽ động, xoay người nhìn lại.
Trên con đường núi dẫn đến Thất Huyền Tông, xuất hiện chừng hơn mười tên võ phu giang hồ, dẫn đầu là một vị lão thái tóc trắng xóa.
Trên lưng bà, còn có một đứa trẻ bụ bẫm kháu khỉnh, chỉ là mặt đứa trẻ không có chút máu, trên đầu cũng không có nửa sợi tóc, nhìn là biết bệnh nặng.