Chương 87 : Trừng trị trừng trị loại này phong khí
Phương Trần cùng những người khác đứng bên ngoài xem náo nhiệt, thấy vậy, hắn lên tiếng hỏi dò:
"Quỷ Hổ Bang là cái dạng bang phái gì?"
Hoàng Phủ Kiệt thuận miệng đáp: "Một cái bang phái nhỏ thôi, toàn bọn đầu đường xó chợ lập nên, bên trong chỉ có vài tên võ phu Ngưng Khí, tu vi chẳng ra gì. Ngày thường thích cho vay nặng lãi, giờ thấy Thiên Kiếm sơn trang bị diệt môn, mới dám mò tới đây đòi nợ."
Trong lúc nói chuyện, Quỷ Hổ Bang và đám người kia dần nảy sinh xung đột, Tiền lão bát cũng chẳng phải tay vừa, dưới trướng có mấy hộ vệ, tiếc rằng không phải đối thủ của Quỷ Hổ Bang.
"Chư vị hương thân, lẽ nào chúng ta lại để một đám ngoại nhân ức hiếp đến trên đầu hay sao? Hôm nay Quỷ Hổ Bang dám tìm ta Tiền lão bát gây sự, sau này dám tìm các ngươi gây sự đó!"
Tiền lão bát lập tức hô lớn.
Đám tộc nhân họ Tiền xung quanh rục rịch muốn động, tên đầu lĩnh Quỷ Hổ Bang thấy vậy, trên mặt lộ ra một nụ cười lạnh, chỉ tay lên ngọn núi xanh biếc:
"Các ngươi nhìn kỹ, giờ Hãn Đao vệ đang canh giữ ở Thiên Kiếm sơn trang, chỉ cần ta hô to một tiếng, bọn chúng sẽ xuống đây kiểm tra ngay! Quỷ Hổ Bang ta dám đem tiền bạc cho vay ra ngoài, thì chẳng sợ không thu lại được."
Mọi người nhất thời im lặng, Tiền lão bát cũng vẻ mặt nghiêm trọng.
Những bang phái này xưa nay có chút liên hệ với Vệ Sở, bọn họ cũng không chắc Quỷ Hổ Bang có quan hệ cứng đến vậy không, nhưng chẳng ai dám đánh cược cả.
Nếu thật có Hãn Đao vệ ra mặt cho Quỷ Hổ Bang, ai mà chịu nổi?
Đây chính là Vệ Sở, không phải môn phái giang hồ, Vệ Sở Tiên Nam quận dưới trướng chưởng khống hơn vạn binh lực, vị Thiên Hộ đại nhân kia động một chút, Tiên Nam quận cũng phải chấn động!
"Hắc hắc."
Thấy mình dọa được mọi người, đầu lĩnh Quỷ Hổ Bang cười lạnh một tiếng, liền phân phó: "Người đâu, tưới dầu hỏa lên người Tiền lão bát cho ta!"
"Vâng!"
Đám bang chúng Quỷ Hổ Bang lập tức mang tới mấy thùng dầu hỏa, vừa tưới lên người Tiền lão bát, vừa tưới lên người nhà hắn, cùng cả căn nhà lớn phía sau.
"Tiền lão bát, ngươi xác định không trả ba ngàn lượng này sao?"
Đầu lĩnh Quỷ Hổ Bang lấy ra mồi lửa, cười như không cười nhìn hắn.
"Các ngươi quá ác..."
Tiền lão bát sắc mặt tái nhợt, môi run rẩy, "Trong tay ta không có ba ngàn lượng..."
"Có thể viết giấy nợ, ta nới cho ngươi một năm nửa năm cũng không thành vấn đề."
Đầu lĩnh Quỷ Hổ Bang cười nói.
Hoàng Phủ Kiệt không chịu nổi nữa, hắn hừ lạnh một tiếng, từ trên lưng ngựa nhảy vọt lên, rơi xuống bên cạnh đầu lĩnh Quỷ Hổ Bang, đoạt lấy mồi lửa, rồi đá hắn ngã lăn quay.
"Ngươi là ai! Dám động thủ với Quỷ Hổ Bang ta!?"
Đám bang chúng Quỷ Hổ Bang nhất thời kinh hãi.
"Thiên Kiếm sơn trang bị diệt môn, các ngươi liền thừa nước đục thả câu? Chuyện này không hay cho lắm, cút cho ta càng xa càng tốt, đừng để ta thấy mặt các ngươi nữa."
Hoàng Phủ Kiệt nhàn nhạt nói.
"Ngươi là ai, lưu lại danh hào."
Đầu lĩnh Quỷ Hổ Bang híp mắt, từ dưới đất đứng dậy.
"Huyền Đao Tông, Hoàng Phủ Kiệt."
Hoàng Phủ Kiệt nhàn nhạt nhìn hắn: "Nhớ kỹ danh hiệu của ta? Muốn đến tìm ta? Ta ở Huyền Đao Tông chờ đấy, chúng ta không gặp không về, quá tốt."
"Tê ——"
Mọi người hít sâu một hơi, đám người Quỷ Hổ Bang nhao nhao lộ vẻ sợ hãi, tên đầu lĩnh kia cũng bị dọa cho mặt cắt không còn giọt máu.
Nhưng những tộc nhân họ Tiền xung quanh nhìn Hoàng Phủ Kiệt, trong mắt lại ẩn chứa một tia địch ý, cùng một tia hận ý.
Tin đồn, Thiên Kiếm sơn trang chính là bị Huyền Đao Tông diệt môn!
"Nguyên lai là Thất Huyền Đao Hoàng Phủ Kiệt..."
Đầu lĩnh Quỷ Hổ Bang trấn tĩnh lại, ngữ khí đột nhiên trầm ổn hơn mấy phần: "Dù là ngươi, cũng không thể nhúng tay vào chuyện giữa ta và Tiền lão bát. Chi bằng ta gọi Hãn Đao vệ đại nhân tới, để bọn họ phân xử, thiếu nợ thì trả tiền, là chuyện thiên kinh địa nghĩa."
Hoàng Phủ Kiệt ngẩn người một chút, không ngờ đối phương đến hắn cũng không sợ, quả nhiên là kẻ tham tiền mờ mắt, hắn nghĩ đến giờ Tuyệt Thiên Hộ có lẽ đang ở trên núi, lập tức cười nói:
"Tốt, ngươi gọi người đi."
"Thất Huyền Đao, có mấy vị Hãn Đao vệ đại nhân ở chỗ chúng ta cũng có phần, ngươi xem có nể mặt chút nào không?"
Đầu lĩnh Quỷ Hổ Bang thấy Hoàng Phủ Kiệt không sợ, liền tiến lên nhỏ giọng nói.
"Mau gọi người đi."
Hoàng Phủ Kiệt cười nói.
Đối phương sắc mặt trầm xuống, nhìn thủ hạ một cái, tên kia lập tức chạy lên núi.
Đại khái qua thời gian uống cạn chén trà, liền nghe tiếng vó ngựa dồn dập vang lên, mọi người quay người nhìn lại, thấy Tuyệt Bàn Thạch dẫn theo mấy tên Bách Hộ, một đám Hãn Đao vệ, cùng mấy trăm quân tốt ập tới như chớp.
"Tê ——"
Mọi người hít sâu một hơi.
Đây chẳng phải Tuyệt Thiên Hộ sao!?
Có người nhận ra thân phận của Tuyệt Bàn Thạch.
Tên đầu lĩnh Quỷ Hổ Bang sau khi kinh hãi, lại mừng rỡ như điên, hắn thật không ngờ mấy vị Hãn Đao vệ đại nhân kia có thể mời được Tuyệt Thiên Hộ đến.
Hắn còn sợ mấy vị đại nhân kia không trấn được Hoàng Phủ Kiệt, dù sao đối phương là đệ nhất cao thủ Tiên Nam quận, giờ Tuyệt Thiên Hộ tới, Hoàng Phủ Kiệt tính là cái thá gì!?
Giang hồ không đấu với miếu đường, đây là quy củ của Nam Địa Cửu Quận, đấu cũng đấu không lại!
Chỉ có Hoàng Phủ Kiệt biết, Tuyệt Bàn Thạch nghe nói hắn ở đây, biết Phương Trần đã tới, cố ý xuống núi đón tiếp.
"Chư vị đại nhân, chính là tên Tiền lão bát này thiếu nợ không trả, Thất Huyền Đao lại muốn vì hắn can thiệp vào..."
Đầu lĩnh Quỷ Hổ Bang xông ra khỏi đám người, hướng Tuyệt Thiên Hộ ôm quyền hành lễ.
Lời còn chưa dứt, đã bị Tuyệt Thiên Hộ đá ngã lăn xuống đất, mấy tên Hãn Đao vệ liếc nhìn hắn một cách mờ ám, rồi không để ý đến hắn nữa.
Tuyệt Thiên Hộ dẫn người đi tới trước mặt Phương Trần, rồi tung người xuống ngựa, ôm quyền nói:
"Hạ quan bái kiến..."
"Được rồi, nói chính sự đi."
Phương Trần phất tay, cắt ngang lời Tuyệt Thiên Hộ.
Hắn lập tức hiểu ý, thấp giọng nói: "Hạ quan vừa nghe có người ở đây gây sự?"
Tiền lão bát, cùng đám tộc nhân họ Tiền xung quanh, đều một mặt rung động nhìn về phía Phương Trần.
Đây là nhân vật lớn cỡ nào, mà khiến Tuyệt Thiên Hộ phải xuống ngựa hành lễ!?
Chẳng lẽ là người từ kinh đô tới!?
Đầu lĩnh Quỷ Hổ Bang lúc này mới nhận ra sự tình không bình thường, sắc mặt hắn trắng bệch, mồ hôi lạnh tuôn ra như tắm, suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất.
"Tuyệt Thiên Hộ à, ta trước kia đã biết Nam Địa có chút loạn, dù sao nơi này môn phái rất nhiều, đại biểu cho võ phu cũng nhiều, võ phu nhiều lên thì không dễ quản. Đúng không?"
Phương Trần cười nói.
"Đúng đúng đúng."
Tuyệt Thiên Hộ gật đầu liên tục.
"Môn phái có quy củ của môn phái, như Thiên Kiếm sơn trang, Huyền Đao Tông, cũng sẽ hỗ trợ duy trì trật tự giang hồ, sẽ không vô cớ đi bắt nạt dân chúng thấp cổ bé họng."
Phương Trần cười nói: "Thế nhưng có vài bang phái nhỏ, dường như không hiểu quy củ này, như cái Quỷ Hổ Bang này, nhìn là biết dựa vào cho vay nặng lãi để hút máu người khác mà lớn mạnh bản thân. Lấy Quỷ Hổ Bang làm gương, Tiên Nam quận nên trừng trị nghiêm khắc loại phong khí này, để bách tính bớt oán than, truyền đến kinh đô sẽ không hay."
"Hạ quan nên..."
Trong mắt Tuyệt Thiên Hộ lộ ra vẻ trưng cầu ý kiến.
"Đả kích loại phong khí hắc ám này, nên nhốt thì nhốt, đáng giết thì giết, nên tịch thu thì tịch thu."
Phương Trần cười nói.
"Hạ quan minh bạch."
Ánh mắt Tuyệt Thiên Hộ có chút ngưng lại.
Đám Hãn Đao vệ hắn mang tới có không ít người lộ vẻ ngưng trọng, ánh mắt có chút không được tự nhiên.
Mà đầu lĩnh Quỷ Hổ Bang lúc này mới hiểu ra, sắc mặt trắng bệch không gì sánh được, mồ hôi lạnh trên người tuôn ra như thác, suýt chút nữa ngã ngồi xuống đất.
Chuyện này chỉ là một khúc nhạc đ���m, Phương Trần không ở lại thêm, liền cùng Tuyệt Thiên Hộ lên núi.
Nhưng đợi bọn họ rời đi, Tiền lão bát cười ha hả, chỉ vào đầu lĩnh Quỷ Hổ Bang và đám thủ hạ của hắn: "Ngày tàn của các ngươi đến rồi!"
Không đợi bọn chúng kịp mắng lại, lập tức có quân tốt dưới sự dẫn dắt của Hãn Đao vệ, tóm lấy đám người Quỷ Hổ Bang, lôi đi ngay trước mặt mọi người.