Chương 151: Tiểu Hòa Thượng Vội Vã
Phương Chính hiểu ra rồi, hóa ra là mình quá hiền!
Hầu Tử nhịn không được nói:
"Rốt cục ngươi có còn loại cơm nắm kia không? Nếu không có, ta đi đây! Thật là, nửa đêm rồi, thèm một miếng cơm nắm mà ngủ không yên."
Phương Chính khẽ đảo mắt:
"Còn muốn ăn? Hết rồi!"
"Thật sự hết rồi?"
Hầu Tử rõ ràng là không tin.
Phương Chính nhìn ánh mắt vô lại của Hầu Tử, thật sự có xúc động muốn một phát vỗ cho mông nó sưng vù lên trời. Bây giờ hắn mới hiểu vì sao Phật Như Lai lại trấn áp Tôn Ngộ Không, đám Hầu Tử này quả thật dễ khiến người ta nổi giận. Phương Chính phất tay:
"Ít nhất là ở đây không có. Người xuất gia không nói dối, người cũng không lừa, lừa một con khỉ như ngươi làm gì?"
"Đồ vô dụng, ngay cả miếng cơm nắm cũng không có."
Hầu Tử nói xong, xoay mông một cái, vèo vèo chạy mất.
Phương Chính tức giận, thật sự rất muốn ném giày vào mặt nó. Tại sao con khỉ này nói chuyện lại chọc tức người như vậy chứ?
Trở lại phòng thiền, Phương Chính lên giường đi ngủ, một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày thứ hai, trời vừa hừng sáng, toàn bộ Bạch Vân Tự đã trở nên náo nhiệt. Trụ trì, đệ tử các chùa nhao nhao xuất động, tiếng người gọi nhau không dứt bên tai. Cũng may là Phương Chính đã quen dậy sớm, cũng không tức giận gì, đi ra ngoài giúp một tay.
Dàn khung cơ bản của pháp hội đã sớm chuẩn bị xong, hôm nay chỉ cần bố trí đơn giản thêm một chút. Theo một tiếng chuông vang lên, cửa lớn của Bạch Vân Tự mở ra.
Trong nháy mắt đó, Phương Chính trợn tròn mắt! Vốn cho rằng cảnh hai ba trăm người của thôn Nhất Chỉ trong ngày Tết đã là rất hùng vĩ, kết quả, nhìn lại hiện tại, đơn giản là không thể so sánh!
Ngoài cửa lớn của Bạch Vân Tự, người đông như kiến, không biết bao nhiêu. Cửa lớn vừa mở, dưới sự dẫn đường của các tăng nhân, ào một cái tất cả đều tràn vào! Trong nhất thời, tiếng đàn ông kêu ca, tiếng phụ nữ phàn nàn, tiếng trẻ con khóc rống không dứt bên tai. Hiện trường hỗn loạn tưng bừng, Phương Chính nhìn đến đau cả đầu!
Cũng may, các tăng nhân Bạch Vân Tự đã quen với cảnh này, tất cả đều kiểm soát tình hình đâu vào đấy. Mặc dù ầm ĩ nhưng không hỗn loạn, mọi thứ đều diễn ra tuần tự. Về điểm này, Phương Chính không thể không bội phục, ít nhất là hắn không làm được đến mức này. Hắn không khỏi cảm khái trong lòng:
"Không hổ là Bạch Vân Tự, năng lực tổ chức này thật mạnh..."
Ngoài miệng thì nói vậy, trong mắt Phương Chính lại hiện lên vẻ tự tin. Trước kia hắn vẫn chưa cảm nhận được tấm biển hiệu trên cửa lớn Nhất Chỉ Tự có tác dụng gì, bây giờ vừa so sánh, cuối cùng hắn cũng hiểu được diệu dụng của tấm biển đó. Bất kỳ ai tiến vào chùa đều sẽ bị tấm biển ảnh hưởng, tâm tình dù phiền muộn đến đâu cũng sẽ bình tĩnh lại, tính tình dù nóng nảy thế nào cũng sẽ an tĩnh lại, thậm chí còn dâng lên một tia kính úy đối với Phật.
Đương nhiên, hiệu quả này vẫn có hạn, không phải là tuyệt đối. Nếu đối phương căn bản không tin Phật, hoặc bản chất lười nhác, hoặc bị người khác mê hoặc, hiệu quả cũng không lớn.
Dù vậy, tấm biển này cũng giúp Phương Chính tránh được không ít phiền toái.
"Bây giờ các loại pháp khí trong chùa vẫn chưa hoàn thiện, nếu ngày sau có đầy đủ, nhất định sẽ nhẹ nhõm hơn Bạch Vân Tự."
Lần đầu tiên trong lòng Phương Chính có một sự tự tin tuyệt đối!
Đây chính là chỗ tốt của việc ra ngoài. Chưa thấy qua sự đời, vĩnh viễn không biết mình mạnh mẽ bao nhiêu, vĩnh viễn không biết thế giới bên ngoài lớn đến cỡ nào.
Đi qua sơn môn Bạch Vân Tự sẽ là gác chuông và lầu canh nằm ở hai bên.
Đi vào trong nữa sẽ gặp một quảng trường, hai bên trồng đầy cây La Hán, cành lá xum xuê, thân cây chắc khỏe. Phía trên có treo một tấm bảng ghi rằng cây đã được tám mươi năm tuổi!
Đối diện quảng trường là Đại Hùng Bảo Điện của Bạch Vân Tự, bên trong thờ phụng Tam Thế Phật. Trước cửa điện đặt một cái đỉnh lớn đúc bằng đồng thau, hương khói lượn lờ bốc lên từ trong đỉnh, bay thẳng lên trời cao...
Trên quảng trường thì xếp đầy bồ đoàn. Bốn phía có giăng dây đỏ, khách hành hương không được tiến vào khu vực bên trong, chỉ có thể đứng ở ngoài nhìn vào.
Phương Chính đi một vòng, thấy một hòa thượng đang hô to tên của các đại tự viện. Hô đến tên chùa nào, người của chùa đó sẽ lập tức tiến vào quảng trường, ngồi xuống vị trí đã được sắp xếp. Hắn tò mò tiến tới xem náo nhiệt.
Đúng lúc này, một tiểu hòa thượng kêu lên:
"Kim Trúc Am!"
Sau đó là một người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt Phương Chính, chính là Hồng Kinh đã từng nhằm vào hắn. Đối với Hồng Kinh, hắn cũng khắc sâu ấn tượng. Miệng xưng đại sư, nhưng thực tế lại không phải đại sư gì. Trước đó Hồng Kinh đã gây cho hắn không ít phiền toái, tự nhiên là ấn tượng sâu sắc. Nhưng hiện tại không phải thời điểm thích hợp để trả đũa, hắn cũng chỉ đứng xem.
Đúng lúc này, một tiểu hòa thượng đột nhiên tiến đến, chắp tay trước ngực hành lễ với Phương Chính, sau đó cung kính hỏi:
"Phương Chính trụ trì, chào ngài. Bần tăng có một chuyện không hiểu, ngài có thể giải đáp giúp tôi không?"
Phương Chính ngạc nhiên, lại có hòa thượng muốn thỉnh giáo mình? Chuyện hắn biết chưa chắc đã nhiều hơn người ta... Nhưng hắn cũng không tiện từ chối, đành hoàn lễ, cười nói:
"A Di Đà Phật, vị pháp sư này khách khí quá. Bần tăng cũng đang trên đường cầu học, có rất nhiều điều không biết. Nhưng nếu bần tăng biết, nhất định sẽ chia sẻ."
Tiểu hòa thượng ngạc nhiên, không ngờ vị Phương Chính Pháp sư Nhất Vĩ Độ Giang trong truyền thuyết này lại thật sự khiêm tốn như lời đồn. Lập tức, tâm trạng khẩn trương của cậu cũng nhẹ nhõm đi không ít, cậu hỏi:
"Phương Chính trụ trì, ngài xem Kim Trúc Am này, rõ ràng đều là nam nhân, tại sao lại đặt tên là Kim Trúc Am, mà không phải là chùa Kim Trúc?"
Phương Chính nghe xong, lập tức thở phào nhẹ nhõm, chuyện này thì hắn cũng biết. Hắn cười nói:
"A Di Đà Phật, miếu, chùa, am, rất nhiều người thường cho là một. Kỳ thật không phải. Miếu thờ Quỷ Thần, chùa và am thì thờ Thần Minh, Phật Tổ. Mà chùa và am lại không giống nhau. Xét về mặt kiến trúc, trong chùa đều sẽ có Đại Hùng Bảo Điện, am thì không có. Bất kể am có quy mô lớn thế nào, nếu không có Đại Hùng Bảo Điện, đều không thể gọi là chùa. Đương nhiên, hiện tại có rất nhiều nơi không tuân thủ quy củ này. Xét về mặt chức năng, chùa là nơi tăng nhân tu hành, sinh hoạt, khách hành hương dâng hương, tăng nhân giảng kinh, giải quyết ưu phiền cho khách. Mà am thì đa phần chỉ là nơi thanh tu của tăng nhân, bình thường cấm người ngoài đi vào. Vì tỳ khưu ni, tức ni cô, dù sao cũng là nữ nhân, lúc tu hành không tiện để người ngoài quấy rầy, nên họ thường ở trong am. Lâu dần, mọi người lại cho rằng am chính là nơi ni cô tu hành. Cho nên, chuyện Kim Trúc Am có nam nhân cũng không kỳ quái."
Tiểu hòa thượng nghe vậy, bừng tỉnh đại ngộ, liên tục nói cảm ơn:
"Đa tạ trụ trì đã giải đáp. Xin hỏi trụ trì, trong Hoa Nghiêm Kinh..."
Vừa nghe thấy ba chữ "Hoa Nghiêm Kinh", lòng Phương Chính khẽ run lên. Không cần nghe thêm, hắn khẳng định là không trả lời được, hắn chưa từng xem qua bộ kinh này! Lúc hắn đang nghĩ cách lươn lẹo cho qua, bất ngờ...
"Nhất Chỉ Tự!"
Hòa thượng đang gọi tên các chùa đột nhiên gọi đến tên Nhất Chỉ Tự. Phương Chính như được đại xá, nhẹ nhõm thở ra. Trên mặt hắn vẫn ra vẻ bình thản với tiểu hòa thượng, thuận miệng nói:
"A Di Đà Phật, bần tăng có việc đi trước. Nếu cậu có chuyện gì chưa hiểu, có thể hỏi sư phụ của cậu. Bần tăng tin rằng, ông ấy sẽ cho cậu một câu trả lời hài lòng."
Nói xong, Phương Chính tranh thủ chuồn đi.