Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 652: Báu vật trấn quốc

Xa xa, nhìn giữa rừng trúc xanh biếc có một ngôi chùa đỏ tĩnh lặng tọa lạc dưới bầu trời xanh thẳm, ngoài cửa có gác chuông lầu canh như hai tôn hộ pháp, khiến người nhìn mà kinh ngạc.

Lâm Thái chỉ gác chuông nói:

"Đó là gác chuông."

Tỉnh Vũ Hàng gật đầu, cùng Tỉnh Vũ Long và Lâm Vĩnh Thành đi tới. Đằng sau còn có hai lão giả khác. Hai người này nhìn qua có vẻ lớn tuổi, nhưng ánh mắt lại cực sắc bén, nhất là khi vừa thấy một góc chuông lộ ra, ánh mắt càng ngưng lại! Hai người này đều là Đại sư trong lĩnh vực đồ cổ, đặc biệt am hiểu về chuông cổ, chỉ nhìn một cái, hai người liền thầm than trong lòng: Đây chính là nó!

Nhìn đường cong trên thân chuông, có thể xác nhận đây là một cái chuông lớn.

Ánh mặt trời buổi sớm chiếu lên thân chuông, khúc xạ ánh sáng vàng đen huyền bí lại tôn lên vẻ trang nghiêm và đại khí.

Tỉnh Vũ Hàng cũng là người thích đồ cổ, trên thực tế, đám con em gia tộc đều ít nhiều chơi đồ cổ, có nghiên cứu về các loại ngọc khí, văn hóa. Chỉ có điều kiến thức sâu cạn khác nhau… Cho dù thế, Tỉnh Vũ Hàng cũng có thể thấy được điểm bất phàm của cái chuông lớn này.

Tống Thiên Kiều đã sớm nhìn Vĩnh Lạc đại chung, nhưng lần trước tới nhìn chưa cẩn thận, bị khí thế từ chuông lớn làm cho kinh hãi, cảm giác như gặp được thần nhân, vội vã xuống nói rõ tình hình. Hôm nay nhìn rõ Vĩnh Lạc đại chung dưới ánh sáng rõ ràng, trái tim lại đập thình thịch không ngừng! Bảo bối! Tuyệt đối là bảo bối!

Một cơn gió thổi qua, Tống Thiên Kiều rùng mình một cái, lòng không nhịn được mà thở dài:

"Đáng tiếc… Nuốt không trôi được a!"

Lâm Vĩnh Thành không hiểu đồ cổ, nhưng ông ta dẫn theo một người hiểu, lại còn giỏi nhìn mặt đoán ý. Vừa nhìn biểu lộ của vị Đại sư bản thân dẫn tới, Lâm Vĩnh Thành liền hiểu, cái chuông lớn này tuyệt đối là thứ tốt! Thế là liền động tâm tư, nghĩ xem nên làm thế nào để mang cái chuông này về…

Mấy người đi tới chân gác chuông, Lâm Vĩnh Thành, Tỉnh Vũ Hàng, Tỉnh Vũ Long cùng hai lão giả đã sớm kích động không nhịn được, lập tức đi lên gác, sau đó cùng ngẩn người tại chỗ.

Lâm Vĩnh Thành dù không hiểu chuông, nhưng ông ta ngửa đầu nhìn chuông lớn, lòng thầm sinh cảm khái, còn chưa mở miệng.

Đã nghe tiếng con gái cùng một nữ tử khác cùng hô lên tiếng lòng của ông ta:

"Thật lớn a!"

"Cái này, có vẻ không phải đúc từ đồng."

Tỉnh Vũ Hàng sờ thân chuông, rung động nói.

Tỉnh Vũ Long kém hơn Tỉnh Vũ Hàng, sờ sờ:

"Nếu như làm từ vàng, như vậy mới là hùng vĩ. Sư phụ Trương, ngài giải đáp cho chúng tôi một chút, thân chuông này chế tạo bằng gì, chế tạo từ năm nào?"

Lão giả râu dê có chút gật gật, lấy kính lúp cẩn thận quan sát.

Bên kia, Lâm Vĩnh Thành cũng ra hiệu cho vị Đại sư còn lại xem xét, Đại sư kia cũng đã sớm không nhịn được, thấy Kim chủ gật đầu, lập tức quan sát, vừa quan sát vừa cảm thán:

"Chuông tốt! Chuông tốt!"

Mười phút sau, hai vị Đại sư mới lui lại.

"Thế nào?"

Tỉnh Vũ Long khẩn trương nói.

Sư phụ Trương nói:

"Đúng là không phải bằng đồng, dù là công nghệ hiện đại cũng không thể chế tạo chuông đồng lớn như thế, cũng càng không thể làm được tinh tế như thế, chỗ mỏng nhất của cái chuông này, hết sức mỏng manh. Nói thật, tôi không nhìn ra được chất liệu làm chuông này. Nó có màu như vàng, âm như đồng, trên có điêu khắc kinh văn cổ tự, nếu xem xét tỉ mỉ, tựa như có thể thấy một vị Phật Đà đang hàng phục rồng… Rung động! Quá rung động! Lão phu đã sống qua tám mươi cái mùa thu, nhưng chưa bao giờ nhìn chuông lớn đại khí như vậy! Đáng tiếc…"

"Đáng tiếc cái gì?"

Tỉnh Vũ Long thầm xiết, chẳng lẽ chuông này còn có khuyết điểm gì sao?

Sư phụ Lý bên cạnh lập tức bổ sung:

"Đáng tiếc khó thể xác định được tuổi. Cần nhiều dụng cụ để kiểm định hơn mới được, có điều…"

"Có điều? Ai u, hai người các ông đừng thở gấp nữa, mau nói, thứ này đáng tiền hay không."

Lâm Thái vẫn luôn biết cái chuông này đáng tiền, nhưng đáng tiền thế nào thì không rõ. Lời gã hỏi dù thô tục, nhưng đích xác là lời trong lòng của mấy người Lâm Vĩnh Thành.

Sư phụ Lý nâng kính lão, cảm thán:

"Trấn quốc chi bảo!"

Sư phụ Trương nói:

"Cho dù là dùng công nghệ hiện đại, giá trị của nó cũng không thể đánh giá."

Lời vừa ra, mấy người Lâm Vĩnh Thành hít một hơi thật sâu. Nữ tử một mực không nói chuyện tên là Chu Nhất Lạc, là bạn gái của Tỉnh Vũ Long. Vốn cô cũng chỉ ôm tâm thái tới xem náo nhiệt, đồng thời tìm cách thân thiết với Tỉnh Vũ Long một chút. Dù là lúc thấy Vĩnh Lạc đại chung cũng không có nghĩ nhiều, không có nhiều hứng thú. Nhưng khi hai người Trương Lý kết luận, cô mới không dám tin mà nhìn chuông lớn. Đôi mắt cũng xoay chuyển, tựa như đang nghĩ điều gì.

"Vũ Long, không phải anh vẫn luôn sầu không tìm được lễ vật cho đại thọ của lão gia sao? Em thấy cái chuông này không tệ."

Chu Nhất Lạc khẽ nói với Tỉnh Vũ Long.

Tỉnh Vũ Long lập tức liếc mắt tới:

"Tặng chuông (Tống Chung) cho lão già tử? Cô cảm thấy cô sống quá tốt và không muốn sống nữa rồi sao?"

Chu Nhất Lạc mới nhớ tới, tặng chuông là kỵ húy, lập tức không dám lên tiếng nữa.

Tỉnh Vũ Long hừ lạnh một tiếng, tiếp tục nói:

"Có điều, đem bảo bối này đặt trước mặt lão già tử, hẳn là lão gia tử sẽ vui vẻ…"

"Không phải đều như nhau sao?"

Chu Nhất Lạc lại hỏi.

Tỉnh Vũ Long lắc đầu, lười giải thích. Hơn nữa, trước mắt cái chuông này là do Tỉnh Vũ Hàng phát hiện trước, hắn không tiện xuất thủ đoạt, có điều càng nhìn Vĩnh Lạc đại chung, lòng càng nóng khó kìm!

Tỉnh Vũ Hàng liếc qua nhìn Chu Nhất Lạc, khẽ nhíu mày, muốn đoạt với mình? Lúc này, Tỉnh Vũ Hàng có chút hối hận vì đã rủ Tỉnh Vũ Long theo.

Hai người đều thuộc chi thứ Tỉnh gia, địa vị không khác nhau nhiều, nhưng nếu ai có thể đem cái chuông này tới trước mặt lão gia tử, chỉ cần lão gia vui vẻ, như vậy địa vị sẽ liền khác! Tuyệt đối là cơ hội một bước lên trời! Thân tình? Trước mặt lợi ích đủ lớn, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa. Điểm này, từ nhỏ Tỉnh Vũ Hàng đã hiểu. Chỉ có điều, hắn vẫn nghĩ rằng Lâm Thái khoác lác, tới đây cũng chỉ là cho Lâm Vĩnh Thành một phần mặt mũi. Tập đoàn của Lâm Vĩnh Thành dù không bằng Tỉnh gia, nhưng đối với Tỉnh Vũ Hàng thì cũng là trợ lực không tệ. Không nghĩ tới… Tên hoàn khố Lâm Thái, lại thực sự tìm được một kiện trọng bảo!

Tỉnh Vũ Hàng híp mắt, cười nói:

"Vũ Long, không phải muốn đoạt với ca chứ?"

Tỉnh Vũ Long cười ha ha:

"Anh họ, anh nói gì vậy chứ? Đệ là người như vậy sao?"

Chu Nhất Lạc nghe tiếng, lập tức cảm thấy lo lắng, lén lút bấm Tỉnh Vũ Long một cái, Tỉnh Vũ Long lại như không hiểu ý cô, không chút phản ứng. Hiển nhiên, người phụ nữ ngốc nghếch Chu Nhất Lạc này bị Tỉnh Vũ Long dùng làm vũ khí. Tỉnh Vũ Long tỏ vẻ thờ ơ không để ý tới, thực tế là đoán được Chu Nhất Lạc sẽ mở miệng. Có mấy lời, nói từ miệng người khác, sẽ giúp hắn dễ nói chuyện hơn.

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương