Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 656: Xà Ngang 🐍

Tỉnh Vũ Hàng có thể kiêu ngạo trước mặt người khác, nhưng trước mặt vị đại tỷ được lão gia tử yêu quý này, hắn chỉ có thể ngoan ngoãn làm tiểu đệ.

"Đang ở đâu ư? Chỗ này khá nhỏ, nói ra thì tỷ cũng không biết đâu. Được rồi được rồi… Đệ đang ở Nhất Chỉ sơn. Thế nào, tỷ biết không?"

Tỉnh Vũ Hàng căn bản không tin đại tỷ có thể biết được nơi này, vì nơi đây thực sự có chút vắng vẻ.

"Nhất Chỉ sơn? Các cậu không ở Cổ Lâm hay Xuân Thành, tới Nhất Chỉ sơn có ý đồ gì? Được rồi, thành thật đứng yên đó, tôi lập tức tới!"

Thanh âm đại tỷ phía đối diện đột nhiên lạnh xuống, sau đó nàng lập tức cúp điện thoại.

Tỉnh Vũ Hàng thấy khó hiểu. Chuyện quái gì vừa xảy ra? Không phải vừa cười nói vui vẻ đó sao, sao vừa nhắc tới Nhất Chỉ sơn đã đổi thái độ?

Hắn nghĩ một chút, đột nhiên ý thức được vấn đề: Đại tỷ không hề hỏi Nhất Chỉ sơn ở đâu, mà trực tiếp nói sẽ tới. Nói như vậy… Đại tỷ biết Nhất Chỉ sơn!

Thậm chí có thể là Nhất Chỉ tự?

Tỉnh Vũ Hàng lập tức lấy điện thoại tìm tin tức Nhất Chỉ tự. Hắn không nhìn nội dung, mà trực tiếp xem tên phóng viên. Kết quả, hắn liền thấy hai chữ! Lật khắp các tin tức, đều xuất phát từ một người viết! Nhìn tới đây, Tỉnh Vũ Hàng lập tức đã hiểu ra phần nào. Hắn cất điện thoại, lạnh lùng nhìn qua Tỉnh Vũ Long, khóe miệng nở nụ cười lạnh.

"Tỉnh thiếu, bên kia đã gọi người. Anh thực sự định nói chuyện lại với Phương Chính sao? Gã này rất khó chơi, cần ta…"

Lâm Thái thấy Tỉnh Vũ Hàng như không để ý, vội lại gần kéo hắn.

Lời còn chưa nói hết, Tỉnh Vũ Hàng đã lạnh lùng liếc mắt, Lâm Thái vội im bặt.

Tỉnh Vũ Hàng vỗ vỗ vai Lâm Thái, hỏi:

"Lâm Thái, quan hệ giữa cậu và vị bạn học này thế nào?"

Lâm Thái không rõ Tỉnh Vũ Hàng hỏi để làm gì, nhưng hắn hiểu: Tỉnh Vũ Hàng cùng Tỉnh Vũ Long đều muốn chiếc chuông lớn kia, như vậy nhất định phải tranh với Phương Chính. Lúc này, nếu nói bừa là có quan hệ tốt với Phương Chính, chẳng phải sẽ đứng ở vị trí đối lập? Sau này hai người họ Tỉnh này muốn tính kế Phương Chính, khẳng định sẽ loại hắn ra ngoài. Lâm Thái tự cho là thông minh, vỗ ngực nói:

"Tôi cùng hắn không có quan hệ gì cả. Lúc đi học, hắn chỉ là tên nhà quê, họa điên mới chơi với hắn. Trên thực tế, tôi đã sớm quên người này…"

"Như vậy sao!"

Tỉnh Vũ Hàng gật gật đầu, biểu thị cảm ơn, sau đó không nói thêm lời nào.

Lúc này, Tỉnh Vũ Long quay lại. Lâm Thái thấy Tỉnh Vũ Hàng lạnh lùng khó tiếp xúc, dứt khoát liền chạy sang chỗ Tỉnh Vũ Long:

"Long ca, thế nào rồi?"

"Chiếc chuông này, tôi muốn!"

Tỉnh Vũ Long ngạo nghễ tuyên bố, mặc dù là nói với Lâm Thái, nhưng ánh mắt lại nhìn thẳng sang chỗ Tỉnh Vũ Hàng.

Tỉnh Vũ Hàng khẽ mỉm cười:

"Vũ Long, thân làm anh, tôi không thể không nhắc nhở chú một chút. Gia quy Tỉnh gia ta, không phải để đùa giỡn."

"Gia quy Tỉnh gia đương nhiên không phải để đùa. Nếu trắng trợn cướp con gái nhà lành, tôi có mấy cái chân cũng không đủ để đánh gãy. Nhưng hiện tại thì khác. Khi lợi ích đủ lớn, quy củ cũng không có ý nghĩa. Đem cái chuông lớn này về, hoàn toàn có thể dùng làm vật trấn áp khí vận gia tộc, nói là trấn tộc chi bảo cũng không ngoa. Bảo bối như vậy, đáng để mạo hiểm."

Tỉnh Vũ Long ngạo nghễ nói. Hắn tin tưởng, trên đời này không gì không thể mua bán được, nếu có, vậy cũng là do cái giá chưa đủ lớn!

Tỉnh Vũ Hàng lắc đầu nói:

"Đã như vậy, anh chờ xem thủ đoạn của chú rồi."

"Anh họ, anh cái gì cũng tốt, chỉ có điều lòng dạ quá đàn bà. Tính cách như anh khó thể làm ăn lớn."

Đã trở mặt đoạt chuông, Tỉnh Vũ Long cũng không thèm tiếp tục giả vờ, trực tiếp châm chọc Tỉnh Vũ Hàng.

Tỉnh Vũ Hàng xem thường cười nói:

"Tôi chỉ biết, người đang làm, trời đang nhìn, ác giả ác báo."

"Ha ha…"

Tỉnh Vũ Long nghe vậy liền cười phá lên:

"Anh họ, anh đúng là… Quá ngây thơ."

Nhìn đôi huynh đệ trước còn anh em rất tốt, thoáng cái đã trở mặt thành thù.

Lâm Vĩnh Thành thầm có chút khó chịu. Địa vị của hắn đúng là kém lão gia tử Tỉnh gia, nhưng nhìn lại hai huynh đệ này, lòng thầm cảm thán: “Tiền đúng là thứ tốt, đại gia tộc cũng hay, nhưng… Thứ buộc đại gia tộc lại không phải là thân tình, mà là tiền, là lợi ích! Hơn nữa, cái dây buộc này, lúc nào cũng có thể vì tiền tài cùng lợi ích lớn hơn mà đoạn, thậm chí là gà nhà đá nhau!”

Hắn lại nhìn Lâm Tịch, Lâm Thái. Lâm Vĩnh Thành lần đầu cảm thấy, một trai một gái đúng là tốt, cũng lần đầu cảm thấy, tiền, không phải càng nhiều càng tốt, đủ tiêu là được rồi.

Có điều, Lâm Vĩnh Thành lại nhanh chóng xua tán suy nghĩ này đi. Hắn hiểu rõ, thương trường như chiến trường, không quyết chí tiến thủ, vậy là xuôi dòng mà xuống. Một khi bại, kết cục sẽ rất thảm!

Tương đối mà nói, so với Tỉnh Vũ Hàng lòng dạ đàn bà, hắn càng xem trọng Tỉnh Vũ Long hơn. Người làm đại sự phải biết quyết đoán! Tỉnh Vũ Long có thể ẩn mình tới mức khiến hắn xem là hoàn khố, lúc bộc phát lại khiến hắn có chút sợ hãi! Lâm Vĩnh Thành xem trọng tương lai Tỉnh Vũ Long.

Đúng lúc này, Tỉnh Vũ Long nhìn qua Lâm Vĩnh Thành, nói:

"Lâm tổng, chuyện hôm nay, anh thấy thế nào?"

Hiển nhiên, Tỉnh Vũ Long cho Lâm Vĩnh Thành cơ hội chọn phe, không cho Lâm Vĩnh Thành đứng ngoài xem chuyện vui, đợi chỗ tốt tới cửa!

Lâm Thái, Lâm Tịch khẩn trương nhìn về phía Lâm Vĩnh Thành. Lâm Vĩnh Thành hít một hơi sâu, mỉm cười nói:

"Tôi cảm thấy Long công tử nói đúng. Làm đại sự không thể câu nệ tiểu tiết. Nếu sợ đầu sợ đuôi, kết cục sẽ khó làm chuyện lớn!"

Lâm Vĩnh Thành đã tỏ thái độ.

Lâm Thái vẫn luôn cảm thấy Tỉnh Vũ Hàng lạnh lùng, Tỉnh Vũ Long lại dễ tiếp xúc, hơn nữa hắn cũng ghét Phương Chính, đương nhiên muốn giáo huấn Phương Chính một phen. Cho nên hắn càng thích Tỉnh Vũ Long hơn. Mắt thấy cha mình đứng bên Tỉnh Vũ Long, hắn lập tức thầm vui vẻ.

Lâm Thái lập tức nhảy ra:

"Tôi cũng cảm thấy Long ca nói đúng. Một cái chùa nhỏ mà thôi, bản lĩnh có lớn cũng chỉ là tiểu hòa thượng! Hôm nay đập cái chùa này, chẳng lẽ hòa thượng kia còn có thể mời Phật Tổ xuống đánh chúng ta?!"

Nói tới phần sau, Lâm Thái, Chu Nhất Lạc cùng Tỉnh Vũ Long không nhịn được mà cười lớn. Chỉ có Lâm Vĩnh Thành giữ phong độ người lớn tuổi không cười theo, có điều cũng có ý cười. Hiển nhiên, tất cả đều cho rằng, Tỉnh Vũ Long đã ăn chắc Phương Chính!

Đã chuẩn bị động thủ, mấy người cũng không định đi đâu.

Tỉnh Vũ Long đứng trên gác chuông, sờ vào Vĩnh Lạc đại chung, càng nhìn càng thấy thích, hận không thể lập tức cầm đi.

Có điều, hai vị Đại sư đã nói, muốn hoàn chỉnh chuyển xuống rất khó. Đường núi khó đi, máy móc không lên được. Trừ phi dùng máy bay trực thăng, hơn nữa một chiếc trực thăng còn không đủ, phải dùng mấy cái mới được.

Kết quả, hai vị Đại sư càng nói, Tỉnh Vũ Long càng hưng phấn!

Duy chỉ Tỉnh Vũ Hàng không nói một lời. Sau khi biết đại tỷ có quan hệ với hòa thượng kia, hắn cũng tỉnh táo lại. Hắn cẩn thận quan sát Vĩnh Lạc chung, càng nhìn càng kinh hãi! Chuông lớn như thế, chỉ sợ nặng cả trăm tấn. Dù không tới, cũng không kém xa! Chuông nặng như thế, lại chỉ treo trên một thanh gỗ. Gỗ này cứng vậy sao?

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương