Menu
↺ Từ đầu
← Trước Sau →

Chương 857: Rút Được Một Môn Thần Thông

Con Cá Mặn thấy thế, vội vã bưng bát lên, ngoác cái miệng rộng ra, cũng chẳng biết có nhai không, năm ba miếng đã sạch sành sanh. Xong nó đặt bát xuống, nghiêng đầu nhìn con Sóc, ý bảo: "Đấy, ăn hết rồi."

Con Sóc nhìn cái bát trống trơn, rồi nhìn con Cá Mặn, nó toe toét cười, xoay người chạy đi.

Đúng lúc này, con Khỉ thả một nắm cơm to lên bàn: "Xem ra ngươi không cần."

"Cần!" Con Cá Mặn gào lên theo bản năng, đoạt lấy, nhét luôn vào mồm.

"Ta vẫn còn này, ăn không?" Độc Lang đột nhiên ngẩng đầu.

Con Cá Mặn vừa định nói "Ăn", thì nó khựng lại. Cái tên này... hình như có gì đó không ổn! Tên này không có tay, móng vuốt thì không linh hoạt... Quan trọng là, bộ móng đó chuyên chạy loạn ngoài đất, lúc "giải quyết" xong còn dùng móng cào đất lấp...

Nghĩ đến đó, cái đầu cá đang cúi xuống của nó lập tức bẻ lái, ngoặt sang một bên, lắc đầu lia lịa.

Nhưng vẫn chậm. Độc Lang ngậm cái thau cơm lớn của nó đặt lên bàn, ồ ồ nói: "Còn một chút, ta để dành đó."

Con Cá Mặn cúi đầu nhìn, mặt đen thui! Quả nhiên là "còn một chút", nhưng là một lớp cơm mỏng dính đáy chậu và thành chậu. Muốn ăn cái này, về cơ bản là phải liếm! Nói là ăn cơm, thực chất là rửa bát thì đúng hơn.

Con Cá Mặn vội lắc đầu: "Không cần! No lắm rồi, căng bụng lắm."

"Thật không ăn?" Độc Lang nghi ngờ hỏi.

Con Cá Mặn lắc đầu nguầy nguậy.

Độc Lang liếm mép: "Vừa hay, ta cũng chưa no."

Nói rồi, nó ngậm cái thau xuống đất, "loảng xoảng" bắt đầu liếm hùng hục...

Nhìn cảnh này, lần đầu tiên con Cá Mặn không mở miệng "cà khịa". Cũng là lần đầu tiên nó cảm thấy, cái kiểu ăn uống thô lỗ và đám "đồng bọn" chẳng ra thể thống gì này... hóa ra cũng khá ấm áp.

Trở lại Thiên Long Trì, con Cá Mặn không bơi lội như mọi khi, mà nằm ngửa trên mặt nước, suy tư về "cá sinh".

Thực tế, nó đến chùa Nhất Chỉ lâu như vậy, nhưng vẫn luôn tự coi mình là "khách", vẫn ôm mộng mình là "lão tổ" từ Linh Sơn. Nó luôn cảm thấy mình cao hơn đám này một bậc, suốt ngày bắt bẻ chùa này không tốt, người kia không hay.

Lần này con Sóc phạm lỗi, nó cũng chỉ đứng xem náo nhiệt.

Nhưng chuyện tối nay khiến nó xúc động. Nó không biết mình đã ngộ ra cái gì, chỉ biết rằng, một vài đoạn kinh văn mà Phật Tổ giảng ngày xưa nó nghe tai này lọt tai kia, giờ bỗng nhiên thông suốt. Nó cảm nhận được một dòng nước ấm áp chảy qua tim, một cảm giác thoải mái kỳ diệu...

"Cảm giác này... sao trước kia mình chưa từng có nhỉ? Lạ thật..." Con Cá Mặn lẩm bẩm.

Trong chùa, con Sóc ngồi trên đầu Độc Lang, nhìn Hồng Hài Nhi đang đắp người tuyết, nó gãi đầu hỏi: "Đại sư huynh, Tứ sư đệ, hai người nói xem, Mã thí chủ biết rõ bọn họ không phải người tốt, sao vẫn cho mượn tiền? Đây không phải là tự chuốc khổ à?"

Hồng Hài Nhi bĩu môi: "Có những người không đáng đồng tình. Thích làm người tốt thì ráng chịu."

Con Sóc cau mày nhìn trời: "Nhưng mà... ta thấy nếu ta có một người họ hàng như thế, cũng tốt thật."

Lời này vừa nói ra, Hồng Hài Nhi và Độc Lang đều ngẩn người. Chúng ngẫm lại... hình như, chúng cũng muốn có một người họ hàng như thế.

Đúng lúc này, giọng Phương Chính vang lên: "A Di Đà Phật, từ khi nào làm chuyện tốt lại trở thành người đáng bị mắng vậy?"

Phương Chính đẩy cửa phòng bước ra, cười cười nhìn ba tên đệ tử.

Hồng Hài Nhi bướng bỉnh cãi: "Sư phụ, con nói sai à? Chẳng lẽ Mã thí chủ không ngốc sao? Biết rõ loại người đó không đáng tin, vẫn cho vay tiền..."

Phương Chính lắc đầu: "Ông ấy ngốc thật. Nhưng một người họ hàng 'ngốc' như thế, bần tăng cũng không ngại có thêm. Con có không? Nếu có, dắt ra đây bần tăng xem nào?"

Hồng Hài Nhi cứng họng. Nó nghĩ kỹ lại các mối quan hệ của mình, họ hàng như vậy, bạn bè như vậy... một người cũng không có! Trong thoáng chốc, nó lại có chút ghen tị với Mã Giang Bình, và cũng hơi hiểu ý của Phương Chính.

Phương Chính nói tiếp: "Mã thí chủ không giống người khác. Ông ấy từ nhỏ rời nhà, tự lập, cả đời không vợ không con, lẻ loi một mình, nên tính cách có phần cổ quái. Nhưng người càng như vậy, lại càng khát khao tình cảm và sự công nhận. Có lẽ đám người Mã Giang Bình không tốt, nhưng Mã thí chủ vẫn muốn cố gắng níu giữ chút tình thân đó... Chỉ là bản thân ông ấy không nhận ra thôi."

"Người dùng chân tình để đối đãi, luôn đáng được tôn trọng. Việc họ phải nhận lại trái đắng, lỗi là ở đối phương. Chúng ta không nên mắng người tốt, mà phải khiển trách kẻ xấu. Tương tự, chúng ta nên giúp người tốt, và trừng phạt kẻ xấu. Thứ chúng ta muốn, là có thêm nhiều người tốt như Mã Thọt, và bớt đi những kẻ như Mã Giang Bình. Đó mới là chính nghĩa."

Hồng Hài Nhi, con Sóc, và Độc Lang đều chìm vào suy tư.

...

Một đêm trôi qua. Sáng sớm hôm sau, Phương Chính bảo các đệ tử đi dọn tuyết trên đường núi, còn mình thì xuống núi.

Đi trên đường, Phương Chính thầm gọi hệ thống: "Hệ thống, ta rút thưởng được chưa?"

"Đương nhiên. Lần này ngươi làm rất tốt, lợi dụng dư luận để lan tỏa quan niệm về cái thiện, ảnh hưởng rất lớn, gián tiếp cứu được nhiều người. Công đức không nhỏ! Rút thưởng lần này, hẳn là ra đồ tốt."

Phương Chính nghe vậy, mắt sáng rỡ: "Thế còn chờ gì? Rút!"

"Đinh! Chúc mừng ngươi, đạt được thần thông mới: Hóa Duyên!"

"Phụt... Hóa duyên? Cái này mà cũng là thần thông?" Phương Chính suýt ngã. Hóa duyên, nói cho sang mồm, chứ chẳng phải là đi xin ăn à? Cái này mà là thần thông? Hắn muốn đập chết cái hệ thống này.

Hệ thống cười ha hả, rồi nói: "Sao? Chê à? Chê thì ta thu hồi."

"Khoan..." Phương Chính khựng lại. Kịch bản này hơi lạ. Lẽ nào... hàng của hệ thống, không có đồ dỏm? Căn cứ kinh nghiệm bao năm, không nên bỏ lỡ!

"Nhận hay không? Không nhận ta thu hồi." Hệ thống lười biáp đáp.

Phương Chính vội la lên: "Nhận! Đương nhiên nhận!"

"Ngươi sẽ cảm tạ ta, ha ha." Ngay sau đó, một đoạn giới thiệu thần thông hiện lên trong đầu Phương Chính. Xem xong, hắn há hốc mồm, rồi cười như được mùa: "Ha ha... Thì ra là thế! Tuyệt! Đúng là hàng xịn! Ớ, sao còn có dòng ghi chú nhỏ?"

Xem xong dòng ghi chú, nụ cười của Phương Chính cứng đờ. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, hắn lẩm bẩm: "Thôi, như vậy cũng không tệ."

Nói xong, Phương Chính vui vẻ xuống núi, tìm Mã Thọt, bảo ông ta đi cùng mình.

Mã Thọt đi theo sau, lo lắng hỏi: "Trụ trì Phương Chính, chúng ta đi đâu vậy?"

Trước Sau

Cài đặt đọc truyện

Màu nền:
Cỡ chữ:
Giãn dòng:
Font chữ:
Ẩn header & menu khi đọc:
Ẩn header và thanh điều hướng để đọc tập trung
Vuốt để chuyển chương:
Vuốt lên ở cuối trang để sang chương tiếp

Danh sách chương