Chương 896: Chớ Chọc Sư Phụ
Nhưng Tống Ngọc Hà, dù sợ vỡ mật, vẫn phải cố nén cục tức xuống, hỏi:
"Đông y, hay Tây y?"
Phương Chính cười điềm tĩnh, nhìn thẳng vào mắt Tống Ngọc Hà, chỉ nói hai chữ:
"Y thuật."
"Tôi biết! Ý tôi là ngài giảng Đông y hay Tây y?"
Tống Ngọc Hà bực bội lặp lại.
Phương Chính vẫn kiên nhẫn trả lời như cũ:
"Y thuật."
"Đại sư, ngài đừng đùa nữa được không? Y thuật chia bao nhiêu nhánh, nhưng phổ biến nhất là Đông y và Tây y. Mỗi cái có một hệ thống riêng, cách giảng khác nhau, người nghe cũng khác nhau!"
Tống Ngọc Hà bắt đầu mất kiên nhẫn.
Nhưng Phương Chính vẫn nhẹ nhàng như gió thoảng:
"Y thuật."
Tống Ngọc Hà chính thức bùng nổ, lần đầu tiên ông gào lên:
"Ngài có thể trả lời thẳng vào câu hỏi không? Đừng nói với tôi là ngài định giảng... tất cả chứ?"
Tống Ngọc Hà chỉ là thuận miệng nói thế, nhưng vừa dứt lời ông liền hối hận. Gã hòa thượng trước mắt này quá quỷ dị. Nếu hắn là ma quỷ thật, ông vừa gào vào mặt hắn như thế, tám phần là đi "bán muối" ngay tại chỗ.
Nhưng đằng nào cũng lỡ mồm rồi, Tống Ngọc Hà quyết định phóng lao thì phải theo lao. Ông gân cổ nhìn chằm chằm Phương Chính, chờ đợi phán quyết.
Phương Chính lại cười, gật đầu:
"Đúng vậy."
"Ớ..."
Tống Ngọc Hà đơ toàn tập. Ông nhìn Phương Chính như nhìn một sinh vật lạ, thật sự chỉ muốn bổ cái đầu gã hòa thượng này ra xem bên trong chứa cái gì. Giảng tất cả? Nực cười. Từ cổ chí kim chưa có ai dám vỗ ngực nói mình thông thạo toàn bộ y thuật, chứ đừng nói là giảng dạy.
Tống Ngọc Hà nhìn Phương Chính như nhìn một thằng ngốc:
"Đại sư, ngài có biết cái này tốn bao nhiêu thời gian không?"
Phương Chính đáp:
"Lâu chứ. Cho nên, bần tăng chuẩn bị học theo người xưa, truyền kinh giảng đạo."
Tống Ngọc Hà nghe xong, thiếu chút nữa tắc thở, nghẹn chết tại chỗ. Ông thầm chửi đổng: Hơ! Cái gã hòa thượng này đúng là càng nói càng điên. Học theo người xưa? Truyền kinh giảng đạo? Sao cậu không bay lên trời luôn đi cho lẹ?
Những người xưa làm được điều đó, ai mà không phải là bậc tổ sư của cả một ngành? Mà cũng chưa có ai giảng được cả hai thứ cùng lúc. Trừ phi... là thần tiên trong truyền thuyết, giảng đạo truyền pháp, khiến yêu ma quỷ quái phải tới triều bái.
Nghĩ đến "yêu ma quỷ quái", Tống Ngọc Hà giật bắn mình. Ông chợt nhớ ra, gã hòa thượng trước mắt này... hình như cũng không phải người bình thường!
Nghĩ đến đây, Tống Ngọc Hà vội nhìn về phía Phương Chính, và ông kinh hãi tột độ.
Phương Chính... biến mất rồi!
Như thể bốc hơi vào không khí, xung quanh không một bóng người. Tống Ngọc Hà cúi đầu nhìn mặt đất, và ông hít một ngụm khí lạnh! Nơi Phương Chính vừa đứng, trên mặt tuyết... không một dấu chân!
Như vậy, ban nãy hắn đứng trên cái gì? Chẳng lẽ là...
Nghĩ đến đây, Tống Ngọc Hà dựng hết tóc gáy, xoay người cắm đầu cắm cổ chạy. Dù đã có tuổi nhưng ông giữ gìn sức khỏe rất tốt, bình thường đi như bay, bây giờ chạy... đúng là như bay thật.
Chờ Tống Ngọc Hà chạy xa, Phương Chính mới giải trừ thần thông "Nhất Mộng Hoàng Lương". Hắn xoa xoa mũi, lẩm bẩm:
"Lần đầu tiên "diễn sâu" thế này, hy vọng không uổng công."
Nói xong, Phương Chính quay về Nhất Chỉ tự. Vừa vào cửa, hắn lập tức bị đám đệ tử vây quanh. Cả đám trừng mắt nhìn hắn, ánh mắt như muốn nói: "Người còn biết đường về à? Trốn đi đâu thế hả?"
Trong mớ ánh mắt phẫn nộ đó, chỉ có Con sóc là trông... hơi khác. Vì vậy, Phương Chính quyết định hỏi nó trước:
"Tịnh Khoan à, con có gì muốn nói sao?"
Con sóc lập tức nhảy cẫng lên, thái độ cực kỳ căm phẫn:
"Sư phụ! Người một mình xuống núi, chẳng lẽ không nghĩ tới chúng con sao? Chúng con lo cho người biết bao nhiêu! Nhưng người thì sao? Người xuống núi, cũng không xách về cho con tí gì ngon! Người có thấy thất vọng về bản thân không?"
Phương Chính nghe vế trước, còn tưởng Con sóc đã "cải tà quy chính", tư tưởng cuối cùng cũng tiến bộ. Nghe xong vế sau, hắn nhận ra... Con sóc vẫn là Con sóc, hắn đã đánh giá nó quá cao.
"Sư phụ, người kỳ quá. Một mình chạy mất, còn bày đặt dùng thuật che mắt ở đây, sợ bọn con đi theo à? Người khai thật đi, có phải lại lén đi ăn ngon rồi không?"
Hồng Hài Nhi khoanh tay, phùng má.
Độc Lang cũng hùa vào:
"Sư phụ, trước kia người đi đâu cũng dắt theo một đứa. Giờ đi một mình, khẳng định có vấn đề."
Khỉ chắp tay:
"Sư phụ, con thấy người nên thú tội cho nhanh."
Cá mặn ho khan một tiếng, ra vẻ già đời:
"Đại sư à, là người đi trước, ta phải nhắc nhở ngươi. Chọc giận quần chúng... là dễ bị bỏ đói lắm đấy."
Phương Chính nghe vậy, nhướng mày, cười nói:
"Ồ, các con nói nhiều quá nhỉ, mà nói cũng hay. Vậy đi, các con cứ nói tiếp, vi sư sẽ nghe tiếp. Phải thể hiện Nhất Chỉ tự của chúng ta là một ngôi chùa dân chủ, tự do ngôn luận chứ. Chúng ta phải khác biệt!"
Nghe Phương Chính "bật đèn xanh", mấy tên nhóc lập tức hăng hái hẳn lên. Đặc biệt là Con sóc, nó gào lên đầy uất ức:
"Sư phụ có thể xuống núi một mình, nhưng phải báo cho chúng con! Người xem, con lo lắng cho người đến gầy cả đi đây này!"
Phương Chính: "..."
Độc Lang lập tức tiếp lời:
"Cả con nữa, con cũng đói đến gầy rộc đây này. Nếu không phải do lông con nhiều, nhìn không ra, con cũng ngại nói... À mà, xuống núi lần sau không cần gọi con đâu."
Khỉ:
"Sư phụ, con không gầy, nhưng con thấy... người nên suy xét cảm nhận của chúng con."
Cá mặn cũng chen vào:
"Mấy đứa bây còn nói à? Đại sư đi một mình, lòng ta đây lo như lửa đốt. Lo lắng nhiều, gánh nặng tâm lý lớn, mà gánh nặng lớn... thì càng mau đói..."
...
Phương Chính cứ cười ha hả lắng nghe. Giữa chừng, hắn bảo Hồng Hài Nhi đi nấu cơm.
Không bao lâu sau, cơm dọn lên...
"Các con cứ nói tiếp đi, vi sư vẫn đang nghe đây. Vi sư rất coi trọng sự tự do, các con có quyền lên tiếng."
Phương Chính ngồi ung dung bên bàn, vừa gắp thức ăn lia lịa, vừa nói lời lẽ cực kỳ chính nghĩa.
Đối diện hắn, mấy con vật nhỏ đứng nghiêm thành một hàng, nước mắt lưng tròng nhìn hắn ăn.
Con sóc mếu máo:
"Sư phụ... con sai rồi... Mấy lời nãy con nói bừa, người đừng để ý..."
Cá mặn cũng rên rỉ:
"Đại sư, ta cũng sai rồi! Sau này ta nhất định xem ngươi như Thiên Lôi, ngươi nói gì ta nghe nấy! Aiya... ngươi ăn từ từ thôi, chừa cho ta một miếng..."
Tiếng kêu than thảm thiết vang lên, nhưng Phương Chính vẫn ăn ngon lành, cười nói:
"Không cần đâu, chùa chúng ta rất coi trọng tự do ngôn luận. Các con cứ tiếp tục, vi sư vẫn đang nghe..."
Mấy tên nhóc nghe vậy, chỉ biết rưng rưng nước mắt, thầm gào thét trong lòng: Tự do ngôn luận cái cọng lông ấy! Đây mà là tự do á? Đây là độc tài! Đây là bá quyền thì có! Ô ô ô...
Bắc Minh sau khi xuống núi, lập tức chạy tới Hắc Sơn thị để tìm sư phụ, Bắc Thanh.
Trong một căn phòng trà đạo, một người đàn ông mặc trang phục truyền thống màu đen, ngồi xếp bằng, an tĩnh uống trà. Tóc ông ta đã hơi hoa râm, nhưng ánh mắt lại sắc bén lạ thường, như một con dao nhỏ, lóe lên ánh sáng lạnh lẽo.